Kế Nương Nhà Nông Khó Chọc, Cầm Không Gian Trong Tay Siêu Lợi Hại

Kế Nương Nhà Nông Khó Chọc, Cầm Không Gian Trong Tay Siêu Lợi Hại

Cập nhật: 27/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 792
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Dị Năng
Gia Đấu
Nữ Cường
     
     

Trên bàn cơm, gần như toàn bộ thịt đã bị Dương Tiểu Sơn ăn sạch, bà ấy làm sao còn dám nhận tiền.

"Ngô thẩm tử, không sao đâu.

" Lâm Sở Sở chưa kịp đáp, Diêm Vĩnh Tranh đã lên tiếng: "Ta và Sở Sở còn trẻ, sau này e rằng còn phải làm phiền đến thẩm không ít.

"

"Người đừng từ chối nữa.

"

Qua một hồi từ chối, Ngô thẩm tử cuối cùng cũng đồng ý. Sau khi bà ấy rời đi, Diêm Vĩnh Tranh chủ động nhận phần dọn dẹp bát đũa.

Hắn nhiệt tình như vậy, khiến Lâm Sở Sở cũng không tiện ngồi yên.

"Hay… hay là để ta rửa đi.

" Nàng khẽ khàng bước đến bếp.

"Không cần đâu. Xuân còn se lạnh, nước giếng mát tay. Để ta rửa, sau này khi rửa đồ nàng cứ dùng nước nóng. Đợi ta lành hẳn, ta sẽ lên núi chặt củi, đun nước nóng cho nàng dùng.

"

Thân hình to lớn của Diêm Vĩnh Tranh gần như chạm vào trần bếp thấp bé.

Nhìn nghiêng, chiếc cằm góc cạnh, sống mũi cao như được dao gọt tạc nên.

Nhưng lời nói ra lại khiến lòng người bất giác thấy ấm áp.

Lâm Sở Sở cảm thấy đôi tai của mình có hơi nóng lên, bàn tay vân vê mép áo, lúng túng đáp lại một tiếng: "Ồ…"

Diêm Vĩnh Tranh liếc mắt nhìn nàng một cái, giọng nói tựa như không màng để ý: "Nếu nàng thực sự cảm thấy ngại...

.

"

"Câu ‘Tranh ca’ vừa nãy.

"

"Gọi lại một lần nữa là được.

"

"?"

"??"

Lâm Sở Sở chớp chớp mắt, một lát sau vẫn chưa phản ửng lại.

Tên độc nhãn long này… đang trêu ghẹo nàng sao?

Gương mặt nàng lập tức đỏ bừng.

"Ngươi… ngươi…" Lần này đến lượt nàng nói không thành lời.

Nhìn dáng vẻ mím môi của hắn, trong lòng Sở Sở bỗng nổi cơn tức giận, nhấc chân đá ngay vào bắp chân hắn một cái: "Ta còn lâu mới gọi! Ngươi lo mà rửa bát đi!

"

Nhìn theo bóng lưng có chút hoảng loạn kia.

Diêm Vĩnh Tranh cầm bát, cúi đầu cười khẽ.

Tối hôm đó, hắn vẫn như thường lệ, nằm ngủ trên đống cỏ khô được trải qua loa.

Sáng sớm hôm sau.

Hắn bị sai đi đến nhà Lý chính mượn xe bò.

Dọc đường lên thành, tinh thần của Lâm Sở Sở vẫn luôn căng thẳng.

Cho đến khi sắp nhìn thấy cổng thành Dự Châu, từ phía sau xe bò mới truyền đến tiếng trò chuyện của nàng và hai hài tử.

Trong thành có nhiều y quán, Lâm Sở Sở chọn y quán lớn nhất để Diêm Vĩnh Tranh khám mắt.

Kết quả không ngoài dự đoán.

Cơ bản không thể chữa khỏi.

Nhưng dù là vậy, tiền mua thuốc cũng tiêu hết gần hai lượng bạc.

Hai hài tử lớn chừng này còn chưa từng cầm qua một văn tiền nào, hai lượng bạc đối với chúng mà nói, đúng là con số trên trời.

"Nương, thuốc ở y quán sao đắt như vậy…" Tiểu Nguyệt nói.

"Đúng là đắt thật, nương cũng xót lắm…" Lâm Sở Sở xoa xoa mặt Tiểu Nguyệt rồi nói: "Để bù đắp cho nỗi đau lòng của nương, chúng ta đi ăn món ngon đi!

"

"Hả?" Tiểu Nguyệt và Tiểu Mãn cùng ngẩn người.

Chưa từng nghe ai nói rằng, tiêu tiền xót ruột rồi, còn phải dùng cách tiêu tiền khác để an ủi.

Giờ vẫn còn sớm, lúc ra khỏi nhà đã ăn sáng, giờ cũng chưa đói.

Lâm Sở Sở liền đề xuất đi mua thêm vài thứ khác.

Củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà – những thứ đã mua từ trước, bây giờ không cần mua lại.

Lúc này, Lâm Sở Sở chỉ chọn bước vào các tiệm bán đồ ăn vặt, hàng thịt, và những nơi có giá cao.