Tây Mã ngày 27 tháng 7 năm 2004.
Hoàng hôn tỏa sắc cam xuyên qua lớp kính cửa sổ, thắp lên chút ánh sáng cho căn phòng nhỏ tối tăm, không khí trong lành và yên tĩnh chỉ thi thoảng nghe thấy tiếng cú lợn kêu lên lạc lõng từ xa xăm. Người đàn ông mặc áo sơ mi đen ngồi bên cửa sổ chăm chú đọc sách, dưới ánh nắng chiều phản chói không thấy rõ gương mặt chỉ thấy được sườn mặt uốn lượn nam tính, một sóng mũi cao thẳng tắp và đôi mi lay động.
Soạt soạt vài tiếng lật giấy, Hạ Khiêm nằm trên giường lẳng lặng nhìn, cậu nói bằng giọng nhỏ đều:
- Lát nữa anh đi thắp nến nhé, em vẫn còn váng đầu, chắc ngủ một chút nữa đây!
- Ừ! Em ngủ tiếp đi, anh đọc xong trang này sẽ đi.
Hắn nói bằng giọng trầm nhẹ, chất giọng hay đến mức khiến ai bất chợt nghe cũng xiu lòng.
- Cảm ơn anh!
Hạ Khiêm mỉm cười, dần khép hờ mi mắt, cơn buồn ngủ nhanh chóng đánh ập, trong mơ hồ cậu cảm giác vẫn còn một phần ý thức tỉnh táo, cậu cảm nhận được hơi ấm của người nọ, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mi mắt cậu và nói một câu gì đó nữa mà Hạ Khiêm không còn đủ tỉnh táo để nghe rõ.
Hình như là “Chúc em sinh nhật vui vẻ!
”
“Rầm!
!
!
”
Hạ Khiêm giật mình mở mắt sau một tiếng sấm lớn, cậu đưa mắt qua cửa sổ nhìn, thấy trời vẫn đang mưa to, từng giọt mưa đập vào lớp cửa kính tạo ra thứ âm thanh vừa phiền tai vừa dai dẳn. Không có hoàng hôn, không có nắng, cũng không có bóng người quen thuộc, cậu co ro vùi mình trong chăn tìm chút hơi ấm và chỉ thức dậy khi nghe ngoài cửa có tiếng chuông.
Hạ Khiêm bất đắc dĩ lê lếch xuống giường, vừa túm áo ấm mặc vào miệng lầm bầm mắng:
“Đệt mợ nó ngày sinh nhật cũng chẳng yên…”
Lúc cậu mở cửa nhìn thấy Hồng Chí Bình đang đứng giũ mái tóc sũng ướt, anh ta ngẩn đầu nhìn Hạ Khiêm sau đó nhoẻn miệng cười. Hạ Khiêm thà rằng không thấy nụ cười này. Cậu vốn không muốn tiếp nhưng thấy anh ta giơ lên một hộp socola cậu lại dằn bụng lại một câu thấu tình đạt lý:
- Thấy…anh ướt mem như vậy, tôi mới để anh vào đấy nhé, hôm nay vốn dĩ tôi không muốn tiếp ai đâu!
Hồng Chí Bình cười cười nhanh chóng đi nhanh vào trong.
Anh ta ngồi trên sofa, đặt hộp socola lên bàn, nói:
- Pierre Marcolini của Bỉ, đã hứa với cậu mà cả tuần nay bận quá không có thời gian để mua.
Hạ Khiêm vào bếp rót cho Hồng Chí Bình một ly nước, lần này cậu rót không quá đầy, Hồng Chí Bình cầm ly nước uống một ngụm, dù không nói gì nhưng ánh mắt anh ta lộ ra không ít vui vẻ. Hạ Khiêm ôm gối ấm ngồi ở phía đối diện, ngáp một tiếng dài nói:
- Đừng nói hôm nay sếp tới đây chỉ để “trả lễ” thôi nhé sếp Hồng, tôi không tin đâu!
Hồng Chí Bình không dài dòng lập tức đem một thứ đồ vật từ trong túi ra.
- Đúng là không qua mặt được thần linh rồi, tôi có việc này muốn nhờ cậu!