Thời tiết tháng 10 tại Quan Thành vẫn còn nóng, chỉ có buổi sáng và buổi tối mới khiến mọi người cảm nhận được cái mát mẻ cuối thu.
Hải Đồng dậy sớm nấu bữa sáng cho gia đình 3 người của chị, dọn dẹp một lần nữa đống đồ chơi trong phòng khách, sau đó, chỉ lấy có 2 cái bánh bao đã hấp, lấy sổ hộ khẩu, rồi lặng lẽ rời khỏi nhà của cô ấy.
“Từ bây giờ chúng ta chia đôi, bất kể là là sinh hoạt phí, vay tiền mua nhà hay mua xe, đều phải chia đôi! Em gái của em sống trong nhà ta của anh, cũng cần trả một nửa, 1 tháng nó đưa có 2000 tệ thì dùng thế nào? Với ăn không uống không có khác gì nhau.
”
Hải Đồng đã nghe anh rể nói như vậy khi anh rể và chị gái cãi nhau vào đêm qua, .
Để cuộc sống của chị gái không bị xáo trộn thì cô ấy cần phải rời khỏi nhà của chị, nhưng để chị gái yên tâm thì chỉ có 1 con đường để đi là lấy chồng.
Cô ấy muốn kết hôn trong thời gian ngắn, nhưng cô ấy thậm chí còn chưa có bạn trai, vì vậy cô ấy quyết định đồng ý yêu cầu của bà Triển là kết hôn với cháu trai cả Triển Dận của bà.
Đi xuống lầu, đi bộ đi ra bên ngoài đường cái vừa vặn có một chiếc xe buýt đang dừng ở bên kia đường, hải đồng chạy nhanh tới, khi thấy rõ ràng chiếc kia xe buýt này đi qua cục dân chánh liền ngay lập tức lên xe trước khi nó chạy.
Cô chọn một chỗ bên cửa sổ ngồi xuống, sau khi xe nổ máy, cô không ngừng nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ.
Quan Thành là một đô thị phồn hoa, với những ngôi nhà cao tầng san sát hai bên đường, phồn hoa đô hội.
Hai mươi phút sau, Hải Đông xuống xe ở cửa cục dân chính.
“Hải Đồng”
Vừa bước xuống xe, Hải Đồng liền nghe thấy một tiếng hét quen thuộc, là bà Triển.
“Bà Triển”
Hải Đồng bước nhanh tới và nhìn thấy một người đàn ông cao lớn và lạnh lùng đang đứng bên cạnh bà Triển, người đó hẳn là Triển Dận, người cô muốn cùng lấy chứng nhận kết hôn.
Khi đến gần hơn, Hải Đồng cũng nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của Triển Dận, và không khỏi kinh ngạc.
Theo lời của bà Triển, cháu trai lớn của bà là Triển Dận đã ngoài 30, nhưng hôn nhân trắc trở, thậm chí còn không tìm được bạn gái, bà không khỏi lo lắng. Và rồi một lần che giấu thân phận và đi chơi một mình, bà không may bị ngã trên đường, được Hải Đồng cứu và đưa vào bệnh viện, hai người quen nhau.
Sau khi làm quen, bà ấy rất tán thưởng nhân phẩm của Hải Đồng, và biết cô ấy đã 25 rồi mà vẫn chưa có bạn trai, nhân cơ hội ấy bà đã kết đôi cho Hải Đồng và Triển Dận.
Hải Đồng luôn cho rằng Triển Dận đã quá 30 rồi mà đến bạn gái còn không có thì sẽ là một người đàn ông có tướng mạo xấu xí. Dẫu sao trong lời của bà Triển thì anh ta là giám đốc một tập đoàn lớn, thu nhập rất cao.
Một người đàn ông có sự nghiệp thành công vẫn còn độc thân, có thể là do tầm nhìn quá cao và quá kén chọn, hoặc anh ta quá xấu xí, xấu xí đến mức cả một người phụ nữ tôn thờ tiền bạc cũng không thể nuốt trôi.
Hải Đồng cho rằng Triển Dận là người sau.
Lúc này gặp mặt mới biết anh là người phía trước, bởi vì Triển Dận rất đẹp trai, khí chất lạnh lùng, đứng bên cạnh bà nội với gương mặt âm trầm, trông rất phong độ nhưng bộc lộ ra khí chất khó gần.
Cách đó không xa có một chiếc xe kinh doanh màu đen, logo của chiếc xe là Đông Phong(1), không phải xe sang giá đến hàng triệu, điều này khiến Hải Đồng cảm thấy khoảng cách giữa cô và Triển Dận không quá xa.
Cô sống nhờ ở đậu, chủ yếu là vì không nỡ rời xa chị gái và cháu trai của mình, vì vậy cô luôn sống một mực mặt dày sống cùng chị gái, thực tế thì thu nhập của cô ấy cũng không thấp, cô ấy cùng bạn học cũ và bạn bè mở một hiệu sách trước cổng trường trường trung học cơ sở Quan Thành.
Trường trung học cơ sở Quan Thành là ngôi trường nổi tiếng tích hợp cả cấp tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông, trường có gần 10.
000 giáo viên và học sinh, nguyên vật liệu và văn phòng phẩm mà học sinh cần sử dụng rất lớn nhưng tính cạnh tranh rất cao, vì hàng xóm ở ngay cạnh đều là nhà sách.
Khi rảnh rỗi, cô cũng đan một số đồ nhỏ và bán trên mạng, doanh thu cũng không tệ.
Sau mỗi tháng, sau khi trừ tất cả chi phí trong cửa hàng, lợi nhuận sẽ được chia đều cho bạn của cô, cộng với thu nhập của cửa hàng trực tuyến, thu nhập hàng tháng của cô có thể ổn định ở mức hơn 20.
000 tệ.
Ở Quan Thành thu thập một tháng 2 vạn có thể vươn lên tầng lớp lãnh đạo.
Tuy nhiên, anh rể không biết thu nhập của cô, vẫn luôn cho rằng hiệu sách của cô không có lãi, suy cho cùng, sức cạnh tranh nên lúc nào cũng bị khinh thường, thực tế là mỗi tháng cô đưa cho chị gái 5.
000 nhân dân tệ tiền thực phẩm và tiền thuê nhà.
Cô ấy vô cùng cẩn thận, nên bảo chị gái để dành một nửa để dùng lúc khẩn cấp, đừng để anh rể biết .
Chị ấy biết một chút về thu nhập của tôi, và cô ấy luôn dặn dò tôi không được tiêu tiền bừa bãi, dành dụm một ít tiền để mua nhà trong hai năm, để có nơi an cư lạc nghiệp.
“Hải Đồng, đây là cháu trai cả của tôi là Triển Dận, một lão già ngoài 30 không xuất kho được. bất quá, tuy có chút lạnh lùng, nhưng nó vẫn rất cẩn thận và chu đáo. Cô đã cứu mạng tôi, và chúng ta cũng đã quen nhau được ba tháng rồi, tin tôi đi, tôi sẽ không đưa đứa cháu xấu cho cô đâu.
”
Triển Dận nghe bà nội miêu tả về mình, liếc nhìn Hải Đồng với đôi mắt thâm thúy lạnh lùng, nhưng không nói lời nào.
Có lẽ vì bị bà ghét bỏ nhiều lần đã có sự miễn nhiễm rồi.
Hải Đồng biết rằng bà Triển có ba người con trai, mỗi người trong số ba người con trai đều sinh cho bà ba đứa cháu trai , tổng cộng bà có chín đứa cháu trai nhưng không có cháu gái. Vì Hải Đồng đã cứu bà và bà cũng thấy hợp ý với Hải Đồng nên bà coi Hải Đồng như cháu gái mà đối đãi.
“Bà Triển”
Khuôn mặt của Hải Đồng hơi đỏ lên, nhưng cô vẫn hào phóng đưa tay phải về phía Triển Dận và mỉm cười giới thiệu bản thân: “Xin chào, anh Triển, tôi là Hải Đồng.
”
Đôi mắt sắc bén của Triển Dận như cắt quét từ đầu đến chân, từ chân đến đầu của Hải Đồng, sau đó bị bà nội ho nhẹ nhắc nhở, anh mới duỗi tay phải ra bắt tay Hải Đồng, giọng nói cũng trầm thấp lạnh lùng: "Triển Dận. "
Sau khi bắt tay, Triển Dận giơ tay trái nhìn đồng hồ, nói với Hải Đồng: "Tôi rất bận, chúng ta hoàn thành nhanh chóng đi.
"
Hải Đồng ậm ừ.
Bà Triển vội vàng nói: "Hai người vào làm thủ tục đi, tôi sẽ ở đây đợi hai người.
"
“Bà ơi, bà vào xe đi, bên ngoài nóng.
”
Triển Dận vừa nói vừa dìu bà lên xe.
Hải Đồng nhìn động tác của anh ta thì đã thấy đúng như lời của bà, Triển Dận là một con người lạnh lùng nhưng cũng rất chu đáo.
Mặc dù cô và anh là hai người xa lạ nhưng bà Triển nói anh có nhà đứng tên, tiền bạc đầy đủ. Nếu cưới được anh thì có thể dọn ra khỏi nhà chị gái, chị gái cũng có thể yên tâm, không cần suốt ngày cãi nhau với anh rể vì cô.
Cuộc sống hôn nhân của cô chẳng qua là sống cùng nhau qua ngày thôi.
Rất nhanh, Triển Dận quay trở về trước mặt Hải Đồng, đối cô nói: “Đi thôi.
”
Hải Đồng ậm ừ và lặng lẽ đi theo anh ta vào Cục Nội vụ.
Tại phòng đăng ký kết hôn, Triển Dận cũng nhắc nhở Hải Đồng: "Cô Hải, nếu cô không muốn, cô có thể hối hận. Cô không cần quan tâm đến lời bà nội tôi nói. Hôn nhân là chuyện lớn và không phải trò chơi. "
Anh hi vọng cô hối hận.
Bởi vì anh ấy không muốn kết hôn chút nào, chứ đừng nói đến việc kết hôn với một cô gái lạ lần đầu tiên anh ấy gặp ngày hôm nay.
Hải Đồng đúng như bà nội mô tả, trẻ, đẹp và khá uyên bác, nhưng họ là những người xa lạ.
Bà nội nhắc mãi trước mặt hắn mấy tháng, hắn khi còn bé cha mẹ đều rất bận rộn, đều là do chính bà nội nuôi dưỡng, hắn hiếu thuận nhất đối với bà ngoại.
Vì vậy theo yêu cầu lặp đi lặp lại của bà tôi, anh chỉ còn cách đi đến đây.
"Tôi đã đồng ý rồi thì sẽ không hối hận.
"
Hải Đồng đã suy nghĩ mấy ngày rồi mới quyết định được nên đã quyết định rồi sẽ không hối hận.
(1)Tập đoàn ô tô Đông Phong là nhà sản xuất ô tô của Trung Quốc, có trụ sở đặt tại Vũ Hán.