Triển Dận ngừng nói.
Người làm xước xe của Lục Đông Minh buổi sáng thực sự là chị vợ mà anh chưa từng gặp mặt.
"Anh Triển đã muộn lắm rồi. Tôi về phòng nghỉ ngơi trước nhé.
"
Mặc dù đã an ủi chị gái nhưng tâm trạng của Hải Đồng cũng bị ảnh hưởng vì không chắc chắn có thể giả quyết ổn thỏa vụ này không.
Cô nói chuyện xong với Triển Dận rồi quay trở lại phòng.
Triển Dận mở miệng định nói gì đó, nhưng cô đã vào phòng rồi.
Những bông hoa ngoài ban công kia...
.
cô ấy có thể tự mình cắm chúng sau khi thức dậy và nhìn thấy chúng vào sáng mai .
Tuy nhiên, Triển Dận chỉ cảm thấy trong lòng có gì đó không ổn, như thể anh đã làm được điều gì tốt và rất mong được cô khen ngợi.
"Anh Triển.
"
Cánh cửa lại mở ra, Hải Đồng đứng trước cửa phòng cô và hỏi anh: "Anh đã mua máy giặt quần áo rồi à? Giá bao nhiêu vậy?”
“Hai chiếc máy giặt có giá tổng cộng là bảy nghìn nhân dân tệ.
”
Hải Đồng so sánh với máy rửa tay ở nhà chị gái và cảm thấy giá máy giặt Triển Dận mua khá hợp lý nên không nói gì.
“Hải Đồng.
”
Triển Dận ngăn cô lại khi cô chuẩn bị đóng cửa lại.
"Việc của chị gái cô có thể giải quyết được, nếu không có đủ tiền thì hãy nói với tôi, tôi có thể cho chị gái cô mượn một ít.
"
Hải Đồng nói với vẻ biết ơn: " Anh Triển, cảm ơn anh. Khi chi phí sửa chữa của bên kia ra, hãy xem số tiền chúng ta sở hữu có đủ bù đắp hay không. Nếu không đủ, tôi sẽ thay mặt chị gái tôi vay thêm một ít. "
Vợ chồng cô mới kết hôn mấy ngày , lẫn nhau trong lúc hoàn toàn không quen thuộc, nhưng khi chị cô xảy ra chuyện, hắn có thể tỏ thái độ, nguyện ý cho mượn tiền, Hải Đồng rất là cảm kích.
"Đã muộn rồi. Đi nghỉ ngơi đi. Đừng suy nghĩ nhiều. xe tới trước núi tất có đường.
"
"Bạn cũng vậy, chúc ngủ ngon .
"
Hải Đồng chúc anh ngủ ngon rồi trở về phòng.
Triển Dận ngồi trong sảnh một lúc rồi đứng dậy trở về phòng.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, anh lấy điện thoại di động ra và gọi cho Lục Đông Minh.
“Đông Minh, anh ngủ rồi à?”
Lục Đông Minh cười nói: “Sao có thể được? Cơ bản là tôi không ngủ cho đến tận hai ba giờ sáng . Có chuyện gì vậy? Mời tôi uống? Tới nhà tôi, tôi cất giữ những thứ kia rượu ngon sẽ lấy ra cho ngươi uống.
"
"Sơn lại xe của bạn tốn bao nhiêu tiền?"
Triển Dận lúc đó còn chưa xuống xe nhìn xem, không biết xe của Lục Đông Minh có bị trầy xước nghiêm trọng hay không.
“Vết xước không nghiêm trọng nên chỉ tốn mười nghìn nhân dân tệ.
”
“Bạn không đăng ký bảo hiểm?”
"Chỉ là một chút vấn đề nhỏ thôi, tôi lười đi đăng ký bảo hiểm. Triển Dận, sao đột nhiên anh lại hỏi câu này?"
Triển Dận trầm mặc một hồi, mới nói: “Người phụ nữ sáng nay làm xước xe của ngươi là chị gái cứu tinh của bà nội tôi. Hai chị em nương tựa vào nhau. Người phụ nữ đó hiện tại là một bà nội trợ không có nguồn thu nhập. , làm xước xe của ngươi, lo lắng bồi thường bồi đến phá sản.
"
Lục Đông Minh: ".
.
.
Thật trùng hợp, cô ấy lại là chị gái của vị cứu tinh của bà nội anh, sao anh lại biết vậy?"
Triển Dận nói dối: "Bà tôi rất thích vị cứu tinh của mình và thường đến trò chuyện với cô ấy. Thấy ân nhân của mình tâm trạng không tốt, bà tôi quan tâm hỏi lý do, và người phụ nữ tên Hải nói với anh ấy.
"
“Quả thật là họ Hải. Người phụ nữ làm xước xe của tôi tên là Hải Linh. Vị cứu tinh của bà nội anh tên là gì?”
“Hải Đồng.
”
"Ngay khi nghe tên, tôi đã biết họ là chị em ruột. Vì họ là chị của người cứu mạng của bà nội bạn nên tôi sẽ không cùng cô ấy tính toán. Tôi không quan tâm đến số tiền ít ỏi đó, chính là ta là người bị hại, nếu là bày ra một bộ dáng vẻ rộng lượng, để cho nàng một phân tiền cũng không cần trả, nàng sẽ không thu giáo huấn, nói không chừng lần sau sẽ còn vô tình đụng vào xe của người khác đâu. "
Lục đông minh là Lục gia Tứ thiếu, năm nay ba mươi lăm tuổi, tuy không có tiếp quản gia tộc sự nghiệp, nhưng dựa vào bản lãnh của chính hắn, hắn cũng thành lập Lục thị tập đoàn, dưới cờ chi nhánh công ty cũng không ít, là một thỏa thỏa mười tỉ nhà giàu.
Anh ấy cũng là người hào phóng và có nghĩa khí, khi còn trẻ, anh ấy đã tham gia vào giang hồ, vết sẹo trên mặt là dấu vết do thời gian anh ấy bước vào gaing hồ để lại. hắn lười đi giải phẫu thẫm mỹ, nói gì lưu một cái dọa người sẹo đao để cho hắn còn có uy nghiêm
“Vì bạn muốn dạy cho cô ấy một bài học, nếu tiền không nhiều thì hãy để cô ấy bồi thường. Nếu bạn tốn nhiều tiền, bạn nhìn vào vị cứu tinh của bà tôi phân thượng Giảm giá sẽ khiến cô ấy trả ít hơn một chút. "
Mười nghìn nhân dân tệ đơn giản chẳng là gì trong mắt những người đàn ông giàu có như Triển Dận và Lục Đông Minh.
Cho dù Hải Linh không đi làm và không có nguồn thu nhập, nếu vay một chút vẫn có đủ khả năng trả mười nghìn nhân dân tệ.
“Không tốn bao nhiêu, chính là mấy chục nghìn nhân dân tệ, vậy ta để cho cô ấy bồi thường một nửa tiền đi, giống như cô ấy không có nguồn thu nhập bà chủ gia đình, để cho cô ấy bồi mấy ngàn tệ, cũng là cắt nàng thịt, nàng có thể nhớ lần này dạy dỗ, sau này ở trên đường đi thì sẽ chú ý an toàn, sẽ không loạn đụng xe của người khác.
""
May mắn thay, chiếc xe của anh ấy đang đậu bên đường, nếu nó bị tông khi đang lái xe, liệu em bé dễ thương đó có còn sống sót không?
“Đông Minh, cảm ơn bạn.
”
"Một chút chuyện nhỏ cảm ơn cái gì nha, Lại nói, bà nội ngươi là thật rất thích cái đó gọi hải cái gì cô gái nha, tuy nói nàng cứu bà nội ngươi, đại khái lấy cho nàng một số lớn thù lao, không cần thường xuyên đến, thée nhưng là Triển bà nội lại thường xuyên đi tìm người ta nói chuyện phiếm, còn vì nàng để cho ngươi đến tìm ta nói giúp.
"
Triển Dận nhàn nhạt nói: "Ta bà nội chính là đang chỉ trích chúng ta những thứ này làm cháu trai bất hiếu, từng người cũng không có thời gian bồi nàng lão nhân gia.
"
Lão nhân gia nhất mong đợi chính là anh em bọn họ mấy cái vội vàng lấy vợ sinh con, sinh mấy cá tằng tôn tử tôn nữ cho nàng lão nhân gia vui đùa một chút, còn nói gì, chỉ cần bọn họ kết hôn sinh con, sinh một đứa con trai là được thưởng năm mươi triệu, sinh một đứa con gái chính là được thưởng năm trăm triệu.
Ai kêu bọn họ Triển gia dương thịnh âm suy, bà nội nàng lão nhân gia trước kia mong đợi ôm cháu gái, kết quả cá ba người con dâu cũng đều cho nàng sinh ba đứa cháu trai, chỉ có thể trông cậy vào các cháu cho nàng sinh cá tằng cháu gái.
Lục đông minh ngừng một lát, ngay sau đó nói: "Lão nhân gia đều là như vậy, ta bà nội ở thời điểm cũng ngày ngày thúc giục cưới, hồi đó anh em chúng ta mấy cái đều cảm thấy phiền, ngay cả nhà cũng không muốn trở về, nhưng khi ta bà nội đi sau, chúng ta lại nhớ tới lão nhân gia nàng thúc giục cưới nha.
"
Người luôn là như vậy, mất đi mới biết trân quý.
Nhà bọn họ bốn đại kim cương, bây giờ liền còn hắn là chưa có kết hôn, cả nhà, bao gồm hắn cháu nhỏ cũng luôn hỏi hắn lúc nào mang một vị tứ thím về nhà đâu.
"Ngươi bị thúc giục cưới rất bình thường, ba mươi lăm tuổi, nếu là bốn bỏ năm vào(1), chính là bốn mươi tuổi rồi nha, nếu còn không kết hôn, chờ con ngươi ra đời, ngươi đều già rồi, người khác thấy cha con các ngươi cùng nhau, sẽ cho là ngươi ở mang cháu đâu.
"
Triển Dận những lời này là mang nhạo báng.
Trên thực tế, hắn nếu không phải là bị bà nội làm phiền, cộng thêm hắn là thật hiếu thuận nhất bà nội, hắn cũng sẽ không nhanh như vậy kết hôn, hắn kế hoạch là ba mươi lăm tuổi mới suy nghĩ đến hôn nhân đại sự.
Bây giờ coi như kết hôn, hắn cũng không có làm xong cùng Hải Đồng qua cả đời quyết định, giống như hắn đối với bà nội nói như vậy, hắn cần phải thật tốt khảo sát một chút Hải Đồng nhân phẩm, nhìn một chút bà nội cho hắn chọn lựa vợ có đáng giá hay không hắn bỏ ra cả đời nhu tình.
Lục Đông Minh ha ha đất cười, "Vậy ta liền đem con trai làm cháu trai tới nuôi.
"
Triển Dận: ".
.
.
"
(1) Có một thành ngữ chữ Hán thỉnh thoảng được dùng, đó là 四捨五入, nghĩa là làm tròn số. Luật là như sau: 4 trở xuống thì bỏ thành 0, 5 trở lên thì tăng 1 cho đơn vị trước đó.