"Triển tiên sinh, để đấy cho ta làm đi.
"
Hải Đồng ra hiệu cho hắn nhường chỗ.
Chiến Dận im lặng, nhường chỗ, cũng đưa tạp dề cho Hải Đồng.
Bất quá hắn không có đi ra ngoài, liền đứng ở một bên, nhìn Hải Đồng rửa chén đĩa, nói: "Lần sau liên hoan, liền đi khách sạn ăn đi, giảm bớt việc.
"
"Ừm.
"
Hải Đồng không có ý kiến, hôm nay là phụ huynh hai nhà gặp mặt, cô cũng phải biểu hiện trước mặt nhà chồng một chút, mới ở nhà nấu cơm.
"Bà nội đã nói gì với cô?"
Triển Dận đột nhiên hỏi.
Hải Đồng tạm dừng động tác trên tay, nhìn về phía hắn.
Triển Dận cũng đang nhìn cô, hai vợ chồng bốn mắt nhìn nhau, Triển Dận từ trong ánh mắt của cô thấy được một chút trêu tức, liền nghe nàng nói: "Bà nội hỏi hai chúng ta có phải chia phòng ngủ hay không? Nói hai chúng ta đăng ký kết hôn, để cho ta lớn mật một chút, chủ động một chút, đánh ngã anh, lột sạch quần áo, ngủ với amh.
"
Triển Dận: "...
.
.
.
.
"
Đó quả thât là những gì bà của anh có thể nói.
"Bà nội còn nói, hy vọng sang năm có thể ôm được tằng tôn nữ, cố ý nhấn mạnh phải là phải có tằng tôn nữ, nói nếu hai chúng ta không sinh được con gái thì sinh mãi không ngừng cho đến khi sinh được con gái mới thôi. Bà nội còn nói sinh con gái tất có thưởng, bà sẽ đem tiền tiết kiệm cả đời cho tôi.
"
Triển Dận: ".
.
.
.
.
.
Tiền tiết kiệm cả đời của bà nội nó là mấy tỷ đấy.
Lão nhân gia bà thật đúng là coi trọng cháu dâu lớn Hải Đồng.
"Ông nội anh có nữ nhi hay không?"
Chiến Dận lắc đầu, nói: "Thế hệ của ông cố ta mới có một đứa con gái, chính là em gái của ông cố ta, nhưng đoản mệnh, chưa tới năm tuổi đã bất ngờ chết non, mấy đời sau đều không có con gái.
"
Thế hệ của hắn, huynh đệ chín người.
Hải Đồng lại tiếp tục rửa chén, cười nói: "Trách không được bà nội hào phóng như vậy, nói muốn đem tiền tiết kiệm cả đời của bà cho ta, nguyên lai đó là chuyện so với lên trời còn khó hơn.
"
Những lời này của nàng lại khiến Triển Dận suy nghĩ nhiều hơn, cho rằng nàng cuối cùng cũng lộ ra một chút đuôi hồ ly, thì ra, nàng đến vì tài sản riêng của bà nội.
Trách không được dỗ bà nội hắn đối với nàng tốt như vậy, không để ý ý nguyện của hắn, càng không ngừng lải nhải muốn hắn cưới nàng làm vợ.
Không nghe thấy hắn nói chuyện, Hải Đồng quay đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn âm trầm, lúc phát hiện nàng nhìn hắn, ánh mắt hắn trở nên sắc bén mà lạnh như băng.
Hải Đồng nháy mắt mấy cái, nàng nói sai cái gì sao?
"Triển tiên sinh?"
Triển Dận nghiêm mặt, xoay người đi ra khỏi phòng bếp, cũng không để ý tới Hải Đồng.
Sau khi nhìn hắn đi ra ngoài, Hải Đồng nói thầm: "Không hiểu sao, là hắn muốn hỏi, ta trả lời lại cho ta sắc mặt, thật cho rằng ta rất muốn đánh ngã ngươi, lạnh như băng, ta sợ còn chưa đánh ngã ngươi, đã bị ngươi đông thành tượng băng rồi.
"
Hải Đồng cho rằng Triển Dận biến sắc mặt là bởi vì lão thái thái cổ vũ nàng đánh ngã hắn.
Triển Dận trở về phòng của hắn, thật lâu cũng không có đi ra.
Hải Đồng cũng lười quản hắn, một đại nam nhân, chẳng lẽ còn muốn nàng đi dỗ dành hắn?
Xin lỗi, vợ chồng họ hiện tại còn chưa tốt đến loại tình trạng này.
Dù sao bọn họ chính là kết bạn sống qua ngày, hắn cho dù tức giận nàng đến đâu, chỉ cần hắn không đem nàng đuổi đi, cô đều không sao cả.
Hải Đồng rửa bát đũa xong, lại dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, lại đi ra ngoài kéo cả gian phòng một lần, cuối cùng liền ngồi xuống chiếc ghế xích đu cô mới mua về ở ban công, gió đêm từ từ thổi đến thật sảng khoái, lại lắc lư ghế xích đu, Hải Đồng cảm thấy rất thích ý.
Chớ đừng nói chi là lúc này ban công của cô tựa như một tòa hoa viên nhỏ, nhìn hoa cỏ mọc lên khá tốt, Hải Đồng lại một lần nữa cảm thán Triển Dận làm việc rất tốt.
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên, là Triển Dận đi tới.
Rất nhanh, Triển Dận xuất hiện trên ban công, nhìn thấy Hải Đồng ngồi trên ghế xích đu đu đưa, dáng vẻ thoải mái lại thích ý, mặt Triển Dận càng thêm căng thẳng.
Hắn đi tới, đưa cho nàng hai tờ giấy.
"Cái gì đây?"
Hải Đồng tò mò hỏi.
Triểm Dận không nói lời nào, ý tứ vô cùng rõ ràng, nhìn không phải sẽ biết sao, còn cần hỏi nữa à?
Cầm qua hai tờ giấy kia, Hải Đồng nhìn nội dung, rõ ràng là một phần hiệp nghị, hắn in ra hai phần, ý tứ cũng rất rõ ràng, mỗi người một phần.
Hắn còn ký tên lên trên, còn đóng một con dấu riêng.
Ồ, khá thỏa đáng đấy nhỉ
Hải Đồng điểm mũi chân, đẩy ghế xích đu, khiến ghế lại rung lên, nàng tựa lưng vào ghế, nghiêm túc nhìn vào bản hiệp nghị Triển Dận đã viết xong.
Thỏa thuận được viết kín trên một tờ giấy.
Hải Đồng chỉ nhớ kỹ mấy điểm chủ yếu, chính là bọn họ hiện tại không có tình cảm, liền làm vợ chồng trên danh nghĩa, để cho nàng không cần nghĩ đến thân thể của hắn, nói trắng ra, chính là vợ chồng không cùng phòng, sẽ không làm vợ chồng danh xứng với thực.
Còn nữa, trong vòng nửa năm, hai người vẫn không thể bồi dưỡng ra tình cảm, liền ly hôn, anh nguyện ý chuyển nhượng căn nhà hiện tại cho Hải Đồng, chiếc xe thương vụ Đông Phong anh lái cũng chuyển cho cô.
Những thứ khác, liền không có, còn cố ý nhấn mạnh, không cho phép nàng đánh chủ ý lên tài sản riêng của lão thái thái.
Những hiệp nghị này, ngoại trừ một khi ly hôn Hải Đồng có thể có được nhà và xe, những thứ khác đều bất lợi cho Hải Đồng, trần trụi phòng bị Hải Đồng lừa tiền lừa sắc.
Triển Dận lạnh lùng nói: "Hải Đồng, chúng ta tuy là vợ chồng, nhưng chúng ta không có cơ sở tình cảm, ta cảm thấy chúng ta nên ký hiệp nghị, cô yên tâm, ngoại trừ những thứ trong hiệp nghị này, những thứ khác đều không thay đổi.
"
Tóm lại một câu, cô không muốn yêu anh, không muốn ngủ với anh, lại càng không muốn nghĩ đến tài sản riêng của bà nội anh.
Hải Đồng ngược lại không tức giận, còn cảm thấy hắn sẽ viết xuống một phần hiệp nghị này là rất bình thường, nàng nói: "Ta chưa từng nghĩ tới muốn tiền tiết kiệm của bà nội, ta có tay có chân, có thể nuôi sống chính mình, không cần bám váy ai hết.
"
Trong mắt cô, bà nội chính là một bà lão một tháng có hai ba ngàn đồng tiền hưu trí, cho dù con cháu bà hiếu thuận, tiền tiết kiệm của bà cũng có hạn, phỏng chừng còn không nhiều bằng cô.
Cô thật sự không nghĩ tới muốn tiền của ai.
Cùng Triển Dận kết hôn chớp nhoáng, chủ yếu là vì để chị cô không cần cãi nhau với anh rể nữa, cũng là vì để chị ấy yên tâm, lúc mới đăng ký kết hôn, cô cũng đã hỏi Triển Dận có muốn chế độ AA hay không.
Anh chị ấy là vợ chồng tự do yêu đương rồi mới kết hôn, có cơ sở tình cảm, chế độ AA rất tình cảm dễ dàng bị rạn nứt, nhưng cô và Triển Dận chỉ là là vợ chồng kết hôn chớp nhoáng, không có nửa điểm tình cảm, chế độ AA kỳ thật rất phù hợp.
Hải Đồng lại đánh giá Triển Dận từ trên xuống dưới, khen ngợi: "Triển tiên sinh thật sự là con ruột của ông trời, điều kiện bên ngoài của ngươi như vậy, nhận thức thứ hai cũng không ai dám xưng thứ nhất, ngũ quan đẹp trai, dáng người cũng tuyệt vời, phần khí chất lạnh lùng này, có vài người thấy sẽ sợ, nhưng có vài người thấy lại sinh lòng muốn chinh phục nha.
"
Ánh mắt Triển Dận trầm xuống.
Hải Đồng chuyển đề tài, cười hì hì nói: "Bất quá, Triển tiên sinh không phải nhân dân tệ, sẽ không phải ai cũng yêu ngươi, yên tâm đi, ta sẽ không yêu Triển tiên sinh, cũng sẽ không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi phác thảo phần hiệp nghị này, ta hoàn toàn không có dị nghị, cầm bút đến, ta ký tên, bất quá ta không có con dấu riêng, liền ấn cái dấu tay đi.
"
Lúc Triển Dận viết bản hiệp nghị này, còn tưởng rằng nàng xem xong sẽ giận tím mặt, không ngờ nàng không tức giận chút nào, còn khen hiệp nghị của hắn viết rất hay, sau khi hắn im lặng một lúc, cuối cùng cũng đưa bút cho cô.