Chương 1 - Có Phải Cô Ngủ Với Nhầm Người Rồi Không
Chương 2 - Chương 1.2
Chương 3 - Cô Chỉ Là Một Người Xa Lạ Bỗng Nhiên Xuất Hiện
Chương 4 - Chương 2.2
Chương 5 - Chúng Tôi Nuôi Cô, Cô Không Báo Đáp Chúng Tôi Sao
Chương 6 - Chương 3.2
Chương 7 - Tôi Mới Không Kết Hôn Với Anh
Chương 8 - Chương 4.2
Chương 9 - Chúng Ta Kết Hôn Đi
Chương 10 - Chương 5.2
Chương 11 - Ngày Thường Sau Khi Cưới
Chương 12 - Chương 6.2
Chương 13 - Bà Chủ Nhà Họ Cố Không Cần Tiết Kiệm
Chương 14 - Chương 7.2
Chương 15 - Vô Tình Gặp Gỡ Làm Cho Lòng Người Hoảng Loạn
Chương 16 - Chương 8.2
Chương 17 - Bà Chủ Đang Tranh Thủ Giam Gia Đóng Phim
Chương 18 - Chương 9.2
Chương 19 - Hóa Ra Anh Thích Mẫu Người Như Vậy
Chương 20 - Chương 10.2
Chương 21 - Anh Không Nên Tức Giận Tôi
Chương 22 - Chương 11.2
Chương 23 - Mạc Huệ Linh Tìm Tới Cửa
Chương 24 - Chương 12.2
Chương 25 - Như Vậy Sợ Rằng Mạc Tiểu Thư Hiểu Lầm
Chương 26 - Chương 13.2
Chương 27 - Em Không Thích Hai Người Ở Cùng Nhau
Chương 28 - Chương 14.2
Chương 29 - Cô Muốn Tôi Dọn Ra Ngoài Đến Như Vậy?
Chương 30 - Chương 15.2
Chương 31 - Thân Thiết Với Em Trai Của Anh
Chương 32 - Chương 16.2
Chương 33 - Cô Đừng Có Trêu Chọc Người Nhà Họ Cố
Chương 34 - Chương 17.2
Chương 35 - Ông Xã Tôi Uống Say Rồi
Chương 36 - Chương 18.2
Chương 37 - Tại Sao Không Gọi Là Ông Xã Nữa
Chương 38 - Chương 19.2
Chương 39 - Rốt Cuộc Anh Có Dọn Ra Ngoài Hay Không
Chương 40 - Chương 20.2
Chương 41 - Tôi Sẽ Làm Được Những Gì Đã Đồng Ý Với Cô
Chương 42 - Chương 21.2
Chương 43 - Cô Ngốc Như Vậy Làm Sao Sống Được Đến Bây Giờ?
Chương 44 - Chương 22.2
Chương 45 - Tôi Là Chồng Của Cô Nên Sẽ Chăm Sóc Cô
Chương 46 - Chương 23.2
Chương 47 - Cô Gái Nhỏ Này Thật Đúng Là May Mắn.
Chương 48 - Chương 24.2
Chương 49 - Lau Nước Miếng Của Tôi Liền Là Của Tôi
Chương 50 - Tư Thế Ngủ Của Người Nào Đó Thật Sự Là Khó Coi.
Chương 51 - Tôi Sẽ Không Để Cô Chết.
Chương 52 - Quan Tâm Cô
Chương 53 - Tôi Không Thích Trên Người Cô Có Sẹo.
Chương 54 - Quen Với Tư Thế Ngủ Không Tốt Của Cô.
Chương 55 - Anh Sao Ăn Loại Đồ Ăn Không Tốt Cho Sức Khỏe Này?
Chương 56 - Thật Sự Là Nhiều Chuyện Muốn Chết.
Chương 57 - Lần Đầu Tiên Cô Lên Báo.
Chương 58 - Không Phải Nói Sẽ Không Tức Giận Sao?
Chương 59 - Cố Tĩnh Trạch Chân Tôi Đau.
Chương 60 - Thực Xin Lỗi, Tôi Quên Mất Anh Có Bệnh.
Chương 61 - Cùng Giường Chung Gối Có Chút Chờ Mong.
Chương 62 - Thế Nhưng Lại Cảm Thấy Thất Vọng.
Chương 63 - Cô Vẫn Còn Đau Lòng Vì Người Đàn Ông Khác.
Chương 64 - Mày Sao Có Thể Tùy Tiện Trêu Chọc Cố Tĩnh Dư?
Chương 65 - Tôi Là Người Đàn Ông Của Lâm Triệt.
Chương 66 - Em Là Vợ Của Anh
Chương 67 - Chương 42.2
Chương 68 - Kéo Rách Quần Áo
Chương 69 - Chương 43.2
Chương 70 - Người Phụ Nữ Của Anh Không Cần Em Lo
Chương 71 - Chương 44.2
Chương 72 - Ở Khách Sạn Cũng Có Phong Vị Khác
Chương 73 - Chương 45.2
Chương 74 - Cô Là Đối Tượng Công Ty Trọng Điểm Bồi Dưỡng.
Chương 75 - Cố Tĩnh Dư Nói Không Liên Quan Tới Anh.
Chương 76 - Anh Phải Về Xử Lý Chuyện Này.
Chương 77 - Chúng Ta Có Thể Dùng Phương Thức Trực Tiếp.
Chương 78 - Cô Vừa Thấy Đã Yêu Anh.
Chương 79 - Đừng Tùy Tiện Nói Hai Chữ Này Với Đàn Ông
Chương 80 - Chương 51.2
Chương 81 - Cởi Quần Anh Nhìn Xem
Chương 82 - Chương 52.2
Chương 83 - Bữa Tiệc Đóng Máy
Chương 84 - Chương 53.2
Chương 85 - Lại Đây Mát Xa Cho Anh Một Chút
Chương 86 - Chương 54.2
Chương 87 - Cắn Môi Cô Một Miếng
Chương 88 - Chương 55.2
Chương 89 - Anh Không Cho Phép Em Tìm Bạn Trai
Chương 90 - Chương 56.2
Chương 91 - Con Nhóc Này Thật Khiến Người Ta Thích.
Chương 92 - Chọc Giận Cố Tĩnh Trạch.
Chương 93 - Vậy Mà Anh Ấy Thực Sự Bỏ Nhà Đi!
Chương 94 - Có Một Chút Phiền Chán* Với Mạc Huệ Linh.
Chương 95 - Bây Giờ Về Nước.
Chương 96 - Tôi Cần Có Người Chịu Trách Nhiệm Về Chuyện Này.
Chương 97 - Chồng Ghen.
Chương 98 - Chỉ Biết Ức Hiếp Cô
Chương 99 - Sẽ Không Rắc Rối Cho Anh.
Chương 100 - Anh Nguyện Tin Tưởng Em.
Chương 101 - Dùng Cách Cực Đoan Để Em Uống.
Chương 102 - Nếu Không Nói Thì Anh Sẽ Hôn Em.
Chương 103 - Vậy Mà Anh Đến Đón Em Thật À.
Chương 104 - Thật Xứng Đôi
Chương 105 - Em Đỏ Mặt Cái Gì Chứ
Chương 106 - Chương 71.2
Chương 107 - Tiết Mục Ngoài Ý Muốn
Chương 108 - Chương 72.2
Chương 109 - Quần Áo Đều Bị Xé Hỏng Rồi
Chương 110 - Chương 73.2
Chương 111 - Đừng Nhúc Nhích, Ngoan Ngoãn Ngủ
Chương 112 - Chương 74.2
Chương 113 - Cùng Anh Đi Dạo Phố
Chương 114 - Chương 75.2
Chương 115 - Mạc Huệ Linh Có Ý Ăn Vạ Với Anh.
Chương 116 - Chắc Chắn Em Hiểu Lầm Cô Ấy Rồi.
Chương 117 - Anh Muốn Làm Gì Thì Làm.
Chương 118 - Không Có Chuyện Thì Ngủ Đi.
Chương 119 - Cảm Giác Được Sùng Bái Rất Sướng.
Chương 120 - Đây Là Vì Con Cháu Đời Sau Đông Đúc!
Chương 121 - Thế Nhưng Cảm Thấy Rất Ghê Tởm
Chương 122 - Chương 82.2
Chương 123 - Quá Kịch Liệt Gây Nên Sao
Chương 124 - Chương 83.2
Chương 125 - Anh Hy Vọng Đây Là Đoạn Hồi Ức Tốt
Chương 126 - Chương 84.2
Chương 127 - Bị Cô Lây Vui Vẻ
Chương 128 - Chương 85.2
Chương 129 - Cái Gọi Là Oan Gia Ngõ Hẹp.
Chương 130 - Nhìn Thấy Cô Không Vui Vẻ, Trong Lòng Rất Khó Chịu.
Chương 131 - Giáo Huấn Những Kẻ Này Giúp Em
Chương 132 - Chương 89
Chương 133 - Chịu Không Nổi Cô Ôn Nhu
Chương 134 - Chương 90.2
Chương 135 - Không Để Em Rơi Một Giọt Nước Mắt!
Chương 136 - Người Ở Công Ty Đều Rất Vui Vẻ
Chương 137 - Chương 92.2
Chương 138 - Em Đáp Ứng Nấu Ăn Cho Anh
Chương 139 - Chương 93.2
Chương 140 - Chân Tay Vụng Về Nên Cắt Vào Tay
Chương 141 - Chương 94.2
Chương 142 - Có Phải Em Cảm Thấy Rất Thất Vọng
Chương 143 - Chương 95.2
Chương 144 - Cố Tĩnh Trạch Khí Thế Phi Phàm
Chương 145 - Chương 96.2
Chương 146 - Sau Này Ngủ Chung
Chương 147 - Chương 97.2
Chương 148 - Cố Tĩnh Dư Sẽ Không Xuất Hiện Như Lẽ Thường
Chương 149 - Chương 98.2
Chương 150 - Chẳng Lẽ Không Nên Mời Ăn Cơm Sao
Chương 151 - Thích Chia Sẻ Mọi Thứ Của Anh Cho Em
Chương 152 - Chương 100.2
Chương 153 - Thế Nhưng Bọn Họ Lại Ăn Cơm Cùng Nhau
Chương 154 - Chương 101.2
Chương 155 - Anh Sẽ Không Ly Hôn
Chương 156 - Chương 102.2
Chương 157 - Bệnh Cũ Tái Phát Chỉ Có Thể Đi Tìm Bác Sĩ
Chương 158 - Chương 103.2
Chương 159 - Việc Xảy Ra Ngày Hôm Đó Em Đâu Có Nhớ Rõ
Chương 160 - Chương 104.2
Chương 161 - Tôi Dọn Đến Khu Này Ở Thì Sao?
Chương 162 - Chương 105.2
Chương 163 - Không Phải Là Muốn Chết Ở Chỗ Này Đấy Chứ
Chương 164 - Chương 106.2
Chương 165 - Đó Là Một Sinh Mệnh Sao Em Có Thể Nói Như Vậy
Chương 166 - Chương 107.2
Chương 167 - Hứa Về Sau Không Bao Giờ Lái Xe Nữa
Chương 168 - Chương 108.2
Chương 169 - Khẳng Định Là Em Không Cẩn Thận Đụng Vào
Chương 170 - Chương 109.2
Chương 171 - Anh Chính Là “Ông Xã Yêu Dấu”
Chương 172 - Chương 110.2
Chương 173 - Chuyện Anh Nên Làm Với Bà Xã Yêu Dấu
Chương 174 - Chương 111.2
Chương 175 - Hai Mươi Phút Không Trở Lại Thì Đừng Về
Chương 176 - Chương 112.2
Chương 177 - Đàn Ông Khi Ghen Thật Ghê Gớm
Chương 178 - Chương 113.2
Chương 179 - Đây Là Sự Trừng Phạt Dành Cho Em
Chương 180 - Chương 114.2
Chương 181 - Cố Tĩnh Trạch Quá Tà Ác
Chương 182 - Chương 115.2
Chương 183 - Cô Gái Vô Cớ Gây Rối
Chương 184 - Chương 116.2
Chương 185 - Bị Leo Cây Nên Tức Giận
Chương 186 - Chương 117.2
Chương 187 - Đã Chán Anh Sao?
Chương 188 - Chương 118.2
Chương 189 - Nếu Động Thì Sẽ Nổ Mạnh
Chương 190 - Chương 119.2
Chương 191 - Không Có Người Đàn Ông Tốt Hơn Anh
Chương 192 - Chương 120.2
Chương 193 - Em Cần Phải Dọn Đi
Chương 194 - Chương 121.2
Chương 195 - Tâm Tình Của Cô Không Tốt Lắm
Chương 196 - Chương 122.2
Chương 197 - Nói Chuyện Phiếm Hàn Huyên Thật Lâu Ngược Lại Nhẹ Nhàng
Chương 198 - Không Nghĩ Tới Hiệu Quả Rất Tốt
Chương 199 - Chương 124.2
Chương 200 - Mạc Huệ Linh Bị Đuổi Đi
Chương 201 - Chương 125.2
Chương 202 - Anh Thích Em Mặc Cho Anh Xem
Chương 203 - Chương 126.2
Chương 204 - Các Con Mau Sinh Con Đi
Chương 205 - Chương 127.2
Chương 206 - Anh Mắc Một Loại Bệnh Mà Chỉ Có Em Mới Trị Được
Chương 207 - Chương 128.2
Chương 208 - Em Có Một Giấc Mơ
Chương 209 - Cả Nhà Chúng Ta Đều Chán Ghét Họ Mạc
Chương 210 - Chương 130.2
Chương 211 - Em Chỉ Có Một Ưu Điểm Là Vận Khí Tốt
Chương 212 - Chương 131.2
Chương 213 - Tình Yêu Đơn Thuần Tốt Đẹp
Chương 214 - Chương 132.2
Chương 215 - Anh Muốn Em Đút Cho Anh
Chương 216 - Chương 133.2
Chương 217 - Ôm Một Cái Sẽ Đỡ Hơn
Chương 218 - Chương 134.2
Chương 219 - Điện Thoại Cắt Đứt Lời Bọn Họ Nói
Chương 220 - Chương 135.2
Chương 221 - Xem Em Kết Giao Bạn Bè
Chương 222 - Chương 136.2
Chương 223 - Mang Em Đi Làm Tiêu Điểm
Chương 224 - Chương 137.2
Chương 225 - Sao Cô Có Thể Hại Tĩnh Trạch Như Vậy
Chương 226 - Chương 138.2
Chương 227 - Có Cái Gì Đều Khoe Ra
Chương 228 - Chương 139.2
Chương 229 - Em Thích Cái Gì Thì Làm Cái Đó
Chương 230 - Chương 140.2
Chương 231 - Quà Cô Tặng Anh
Chương 232 - Chương 141.2
Chương 233 - Đóng Gói Cô Gái Này Mang Đi
Chương 234 - Chương 142.2
Chương 235 - Anh Sẽ Không Cho Em Rời Đi
Chương 236 - Chương 143.2
Chương 237 - Quá Để Ý Chỉ Thương Tổn Mình
Chương 238 - Chương 144.2
Chương 239 - Nếu Không Bắt Đầu
Chương 240 - Chương 145.2
Chương 241 - Anh Đã Sớm Chia Tay Cô Ấy
Chương 242 - Chương 146.2
Chương 243 - Thẩm Du Nhiên Cậu Chờ Đó Cho Mình
Chương 244 - Chương 147.2
Chương 245 - Duyên Cớ Tìm Tới Cửa
Chương 246 - Chương 148.2
Chương 247 - Hai Cha Con Không Biết Xấu Hổ
Chương 248 - Chương 149.2
Chương 249 - Giải Quyết Bọn Họ Là Được Rồi
Chương 250 - Chương 150.2
Chương 251 - Có Khi Nào Em Đã Từng Thích Anh
Chương 252 - Chương 151.2
Chương 253 - Rớt Xuống Trước Mặt Cô
Chương 254 - Em Không Cần Giải Thích
Chương 255 - Chương 153.2
Chương 256 - Đây Là Ghen
Chương 257 - Chương 154.2
Chương 258 - Bị Bệnh Thì Phải Ăn Cái Gì
Chương 259 - Nằm Vào Để Sưởi Ấm Cho Anh
Chương 260 - Chương 156.2
Chương 261 - Chuyện Làm Người Thẹn Thùng
Chương 262 - Chương 157.2
Chương 263 - Đừng Dùng Sức Quá Độ
Chương 264 - Chương 158.2
Chương 265 - Mau Nghỉ Ngơi Cho Anh
Chương 266 - Chương 159.2
Chương 267 - Tôi Tìm Lâm Triệt Được Không
Chương 268 - Chương 160.2
Chương 269 - Lâm Triệt, Cậu Thật Sự Đã Tìm Được Người Chồng Tốt
Chương 270 - Chương 161.2
Chương 271 - Anh Thuần Thục Phân Cảnh Này Nhất
Chương 272 - Chương 162.2
Chương 273 - Chuyện Tốt Đẹp Không Dễ Từ Trên Trời Rơi Xuống
Chương 274 - Chương 163.2
Chương 275 - Không Muốn Em Phải Chịu Ức Hiếp
Chương 276 - Chương 164.2
Chương 277 - Bé Gái Chững Chạc
Chương 278 - Chương 165.2
Chương 279 - Cảm Giác Ghen Như Cô Bé
Chương 280 - Chương 166.2
Chương 281 - Thế Nhưng Tát Cô Một Cái
Chương 282 - Chương 167.2
Chương 283 - Lâm Triệt, Anh Đối Với Em……
Chương 284 - Chương 168.2
Chương 285 - Đột Nhiên Xảy Ra Chuyện Làm Nhân Tâm Phiền
Chương 286 - Chương 169.2
Chương 287 - .1: Xem Ra Anh Ấy Vẫn Đau Lòng Con
Chương 288 - .2: Xem Ra Anh Ấy Vẫn Còn Đau Lòng Con
Chương 1 - Có Phải Cô Ngủ Với Nhầm Người Rồi Không
Chương 2 - Chương 1.2
Chương 3 - Cô Chỉ Là Một Người Xa Lạ Bỗng Nhiên Xuất Hiện
Chương 4 - Chương 2.2
Chương 5 - Chúng Tôi Nuôi Cô, Cô Không Báo Đáp Chúng Tôi Sao
Chương 6 - Chương 3.2
Chương 7 - Tôi Mới Không Kết Hôn Với Anh
Chương 8 - Chương 4.2
Chương 9 - Chúng Ta Kết Hôn Đi
Chương 10 - Chương 5.2
Chương 11 - Ngày Thường Sau Khi Cưới
Chương 12 - Chương 6.2
Chương 13 - Bà Chủ Nhà Họ Cố Không Cần Tiết Kiệm
Chương 14 - Chương 7.2
Chương 15 - Vô Tình Gặp Gỡ Làm Cho Lòng Người Hoảng Loạn
Chương 16 - Chương 8.2
Chương 17 - Bà Chủ Đang Tranh Thủ Giam Gia Đóng Phim
Chương 18 - Chương 9.2
Chương 19 - Hóa Ra Anh Thích Mẫu Người Như Vậy
Chương 20 - Chương 10.2
Chương 21 - Anh Không Nên Tức Giận Tôi
Chương 22 - Chương 11.2
Chương 23 - Mạc Huệ Linh Tìm Tới Cửa
Chương 24 - Chương 12.2
Chương 25 - Như Vậy Sợ Rằng Mạc Tiểu Thư Hiểu Lầm
Chương 26 - Chương 13.2
Chương 27 - Em Không Thích Hai Người Ở Cùng Nhau
Chương 28 - Chương 14.2
Chương 29 - Cô Muốn Tôi Dọn Ra Ngoài Đến Như Vậy?
Chương 30 - Chương 15.2
Chương 31 - Thân Thiết Với Em Trai Của Anh
Chương 32 - Chương 16.2
Chương 33 - Cô Đừng Có Trêu Chọc Người Nhà Họ Cố
Chương 34 - Chương 17.2
Chương 35 - Ông Xã Tôi Uống Say Rồi
Chương 36 - Chương 18.2
Chương 37 - Tại Sao Không Gọi Là Ông Xã Nữa
Chương 38 - Chương 19.2
Chương 39 - Rốt Cuộc Anh Có Dọn Ra Ngoài Hay Không
Chương 40 - Chương 20.2
Chương 41 - Tôi Sẽ Làm Được Những Gì Đã Đồng Ý Với Cô
Chương 42 - Chương 21.2
Chương 43 - Cô Ngốc Như Vậy Làm Sao Sống Được Đến Bây Giờ?
Chương 44 - Chương 22.2
Chương 45 - Tôi Là Chồng Của Cô Nên Sẽ Chăm Sóc Cô
Chương 46 - Chương 23.2
Chương 47 - Cô Gái Nhỏ Này Thật Đúng Là May Mắn.
Chương 48 - Chương 24.2
Chương 49 - Lau Nước Miếng Của Tôi Liền Là Của Tôi
Chương 50 - Tư Thế Ngủ Của Người Nào Đó Thật Sự Là Khó Coi.
Chương 51 - Tôi Sẽ Không Để Cô Chết.
Chương 52 - Quan Tâm Cô
Chương 53 - Tôi Không Thích Trên Người Cô Có Sẹo.
Chương 54 - Quen Với Tư Thế Ngủ Không Tốt Của Cô.
Chương 55 - Anh Sao Ăn Loại Đồ Ăn Không Tốt Cho Sức Khỏe Này?
Chương 56 - Thật Sự Là Nhiều Chuyện Muốn Chết.
Chương 57 - Lần Đầu Tiên Cô Lên Báo.
Chương 58 - Không Phải Nói Sẽ Không Tức Giận Sao?
Chương 59 - Cố Tĩnh Trạch Chân Tôi Đau.
Chương 60 - Thực Xin Lỗi, Tôi Quên Mất Anh Có Bệnh.
Chương 61 - Cùng Giường Chung Gối Có Chút Chờ Mong.
Chương 62 - Thế Nhưng Lại Cảm Thấy Thất Vọng.
Chương 63 - Cô Vẫn Còn Đau Lòng Vì Người Đàn Ông Khác.
Chương 64 - Mày Sao Có Thể Tùy Tiện Trêu Chọc Cố Tĩnh Dư?
Chương 65 - Tôi Là Người Đàn Ông Của Lâm Triệt.
Chương 66 - Em Là Vợ Của Anh
Chương 67 - Chương 42.2
Chương 68 - Kéo Rách Quần Áo
Chương 69 - Chương 43.2
Chương 70 - Người Phụ Nữ Của Anh Không Cần Em Lo
Chương 71 - Chương 44.2
Chương 72 - Ở Khách Sạn Cũng Có Phong Vị Khác
Chương 73 - Chương 45.2
Chương 74 - Cô Là Đối Tượng Công Ty Trọng Điểm Bồi Dưỡng.
Chương 75 - Cố Tĩnh Dư Nói Không Liên Quan Tới Anh.
Chương 76 - Anh Phải Về Xử Lý Chuyện Này.
Chương 77 - Chúng Ta Có Thể Dùng Phương Thức Trực Tiếp.
Chương 78 - Cô Vừa Thấy Đã Yêu Anh.
Chương 79 - Đừng Tùy Tiện Nói Hai Chữ Này Với Đàn Ông
Chương 80 - Chương 51.2
Chương 81 - Cởi Quần Anh Nhìn Xem
Chương 82 - Chương 52.2
Chương 83 - Bữa Tiệc Đóng Máy
Chương 84 - Chương 53.2
Chương 85 - Lại Đây Mát Xa Cho Anh Một Chút
Chương 86 - Chương 54.2
Chương 87 - Cắn Môi Cô Một Miếng
Chương 88 - Chương 55.2
Chương 89 - Anh Không Cho Phép Em Tìm Bạn Trai
Chương 90 - Chương 56.2
Chương 91 - Con Nhóc Này Thật Khiến Người Ta Thích.
Chương 92 - Chọc Giận Cố Tĩnh Trạch.
Chương 93 - Vậy Mà Anh Ấy Thực Sự Bỏ Nhà Đi!
Chương 94 - Có Một Chút Phiền Chán* Với Mạc Huệ Linh.
Chương 95 - Bây Giờ Về Nước.
Chương 96 - Tôi Cần Có Người Chịu Trách Nhiệm Về Chuyện Này.
Chương 97 - Chồng Ghen.
Chương 98 - Chỉ Biết Ức Hiếp Cô
Chương 99 - Sẽ Không Rắc Rối Cho Anh.
Chương 100 - Anh Nguyện Tin Tưởng Em.
Chương 101 - Dùng Cách Cực Đoan Để Em Uống.
Chương 102 - Nếu Không Nói Thì Anh Sẽ Hôn Em.
Chương 103 - Vậy Mà Anh Đến Đón Em Thật À.
Chương 104 - Thật Xứng Đôi
Chương 105 - Em Đỏ Mặt Cái Gì Chứ
Chương 106 - Chương 71.2
Chương 107 - Tiết Mục Ngoài Ý Muốn
Chương 108 - Chương 72.2
Chương 109 - Quần Áo Đều Bị Xé Hỏng Rồi
Chương 110 - Chương 73.2
Chương 111 - Đừng Nhúc Nhích, Ngoan Ngoãn Ngủ
Chương 112 - Chương 74.2
Chương 113 - Cùng Anh Đi Dạo Phố
Chương 114 - Chương 75.2
Chương 115 - Mạc Huệ Linh Có Ý Ăn Vạ Với Anh.
Chương 116 - Chắc Chắn Em Hiểu Lầm Cô Ấy Rồi.
Chương 117 - Anh Muốn Làm Gì Thì Làm.
Chương 118 - Không Có Chuyện Thì Ngủ Đi.
Chương 119 - Cảm Giác Được Sùng Bái Rất Sướng.
Chương 120 - Đây Là Vì Con Cháu Đời Sau Đông Đúc!
Chương 121 - Thế Nhưng Cảm Thấy Rất Ghê Tởm
Chương 122 - Chương 82.2
Chương 123 - Quá Kịch Liệt Gây Nên Sao
Chương 124 - Chương 83.2
Chương 125 - Anh Hy Vọng Đây Là Đoạn Hồi Ức Tốt
Chương 126 - Chương 84.2
Chương 127 - Bị Cô Lây Vui Vẻ
Chương 128 - Chương 85.2
Chương 129 - Cái Gọi Là Oan Gia Ngõ Hẹp.
Chương 130 - Nhìn Thấy Cô Không Vui Vẻ, Trong Lòng Rất Khó Chịu.
Chương 131 - Giáo Huấn Những Kẻ Này Giúp Em
Chương 132 - Chương 89
Chương 133 - Chịu Không Nổi Cô Ôn Nhu
Chương 134 - Chương 90.2
Chương 135 - Không Để Em Rơi Một Giọt Nước Mắt!
Chương 136 - Người Ở Công Ty Đều Rất Vui Vẻ
Chương 137 - Chương 92.2
Chương 138 - Em Đáp Ứng Nấu Ăn Cho Anh
Chương 139 - Chương 93.2
Chương 140 - Chân Tay Vụng Về Nên Cắt Vào Tay
Chương 141 - Chương 94.2
Chương 142 - Có Phải Em Cảm Thấy Rất Thất Vọng
Chương 143 - Chương 95.2
Chương 144 - Cố Tĩnh Trạch Khí Thế Phi Phàm
Chương 145 - Chương 96.2
Chương 146 - Sau Này Ngủ Chung
Chương 147 - Chương 97.2
Chương 148 - Cố Tĩnh Dư Sẽ Không Xuất Hiện Như Lẽ Thường
Chương 149 - Chương 98.2
Chương 150 - Chẳng Lẽ Không Nên Mời Ăn Cơm Sao
Chương 151 - Thích Chia Sẻ Mọi Thứ Của Anh Cho Em
Chương 152 - Chương 100.2
Chương 153 - Thế Nhưng Bọn Họ Lại Ăn Cơm Cùng Nhau
Chương 154 - Chương 101.2
Chương 155 - Anh Sẽ Không Ly Hôn
Chương 156 - Chương 102.2
Chương 157 - Bệnh Cũ Tái Phát Chỉ Có Thể Đi Tìm Bác Sĩ
Chương 158 - Chương 103.2
Chương 159 - Việc Xảy Ra Ngày Hôm Đó Em Đâu Có Nhớ Rõ
Chương 160 - Chương 104.2
Chương 161 - Tôi Dọn Đến Khu Này Ở Thì Sao?
Chương 162 - Chương 105.2
Chương 163 - Không Phải Là Muốn Chết Ở Chỗ Này Đấy Chứ
Chương 164 - Chương 106.2
Chương 165 - Đó Là Một Sinh Mệnh Sao Em Có Thể Nói Như Vậy
Chương 166 - Chương 107.2
Chương 167 - Hứa Về Sau Không Bao Giờ Lái Xe Nữa
Chương 168 - Chương 108.2
Chương 169 - Khẳng Định Là Em Không Cẩn Thận Đụng Vào
Chương 170 - Chương 109.2
Chương 171 - Anh Chính Là “Ông Xã Yêu Dấu”
Chương 172 - Chương 110.2
Chương 173 - Chuyện Anh Nên Làm Với Bà Xã Yêu Dấu
Chương 174 - Chương 111.2
Chương 175 - Hai Mươi Phút Không Trở Lại Thì Đừng Về
Chương 176 - Chương 112.2
Chương 177 - Đàn Ông Khi Ghen Thật Ghê Gớm
Chương 178 - Chương 113.2
Chương 179 - Đây Là Sự Trừng Phạt Dành Cho Em
Chương 180 - Chương 114.2
Chương 181 - Cố Tĩnh Trạch Quá Tà Ác
Chương 182 - Chương 115.2
Chương 183 - Cô Gái Vô Cớ Gây Rối
Chương 184 - Chương 116.2
Chương 185 - Bị Leo Cây Nên Tức Giận
Chương 186 - Chương 117.2
Chương 187 - Đã Chán Anh Sao?
Chương 188 - Chương 118.2
Chương 189 - Nếu Động Thì Sẽ Nổ Mạnh
Chương 190 - Chương 119.2
Chương 191 - Không Có Người Đàn Ông Tốt Hơn Anh
Chương 192 - Chương 120.2
Chương 193 - Em Cần Phải Dọn Đi
Chương 194 - Chương 121.2
Chương 195 - Tâm Tình Của Cô Không Tốt Lắm
Chương 196 - Chương 122.2
Chương 197 - Nói Chuyện Phiếm Hàn Huyên Thật Lâu Ngược Lại Nhẹ Nhàng
Chương 198 - Không Nghĩ Tới Hiệu Quả Rất Tốt
Chương 199 - Chương 124.2
Chương 200 - Mạc Huệ Linh Bị Đuổi Đi
Chương 201 - Chương 125.2
Chương 202 - Anh Thích Em Mặc Cho Anh Xem
Chương 203 - Chương 126.2
Chương 204 - Các Con Mau Sinh Con Đi
Chương 205 - Chương 127.2
Chương 206 - Anh Mắc Một Loại Bệnh Mà Chỉ Có Em Mới Trị Được
Chương 207 - Chương 128.2
Chương 208 - Em Có Một Giấc Mơ
Chương 209 - Cả Nhà Chúng Ta Đều Chán Ghét Họ Mạc
Chương 210 - Chương 130.2
Chương 211 - Em Chỉ Có Một Ưu Điểm Là Vận Khí Tốt
Chương 212 - Chương 131.2
Chương 213 - Tình Yêu Đơn Thuần Tốt Đẹp
Chương 214 - Chương 132.2
Chương 215 - Anh Muốn Em Đút Cho Anh
Chương 216 - Chương 133.2
Chương 217 - Ôm Một Cái Sẽ Đỡ Hơn
Chương 218 - Chương 134.2
Chương 219 - Điện Thoại Cắt Đứt Lời Bọn Họ Nói
Chương 220 - Chương 135.2
Chương 221 - Xem Em Kết Giao Bạn Bè
Chương 222 - Chương 136.2
Chương 223 - Mang Em Đi Làm Tiêu Điểm
Chương 224 - Chương 137.2
Chương 225 - Sao Cô Có Thể Hại Tĩnh Trạch Như Vậy
Chương 226 - Chương 138.2
Chương 227 - Có Cái Gì Đều Khoe Ra
Chương 228 - Chương 139.2
Chương 229 - Em Thích Cái Gì Thì Làm Cái Đó
Chương 230 - Chương 140.2
Chương 231 - Quà Cô Tặng Anh
Chương 232 - Chương 141.2
Chương 233 - Đóng Gói Cô Gái Này Mang Đi
Chương 234 - Chương 142.2
Chương 235 - Anh Sẽ Không Cho Em Rời Đi
Chương 236 - Chương 143.2
Chương 237 - Quá Để Ý Chỉ Thương Tổn Mình
Chương 238 - Chương 144.2
Chương 239 - Nếu Không Bắt Đầu
Chương 240 - Chương 145.2
Chương 241 - Anh Đã Sớm Chia Tay Cô Ấy
Chương 242 - Chương 146.2
Chương 243 - Thẩm Du Nhiên Cậu Chờ Đó Cho Mình
Chương 244 - Chương 147.2
Chương 245 - Duyên Cớ Tìm Tới Cửa
Chương 246 - Chương 148.2
Chương 247 - Hai Cha Con Không Biết Xấu Hổ
Chương 248 - Chương 149.2
Chương 249 - Giải Quyết Bọn Họ Là Được Rồi
Chương 250 - Chương 150.2
Chương 251 - Có Khi Nào Em Đã Từng Thích Anh
Chương 252 - Chương 151.2
Chương 253 - Rớt Xuống Trước Mặt Cô
Chương 254 - Em Không Cần Giải Thích
Chương 255 - Chương 153.2
Chương 256 - Đây Là Ghen
Chương 257 - Chương 154.2
Chương 258 - Bị Bệnh Thì Phải Ăn Cái Gì
Chương 259 - Nằm Vào Để Sưởi Ấm Cho Anh
Chương 260 - Chương 156.2
Chương 261 - Chuyện Làm Người Thẹn Thùng
Chương 262 - Chương 157.2
Chương 263 - Đừng Dùng Sức Quá Độ
Chương 264 - Chương 158.2
Chương 265 - Mau Nghỉ Ngơi Cho Anh
Chương 266 - Chương 159.2
Chương 267 - Tôi Tìm Lâm Triệt Được Không
Chương 268 - Chương 160.2
Chương 269 - Lâm Triệt, Cậu Thật Sự Đã Tìm Được Người Chồng Tốt
Chương 270 - Chương 161.2
Chương 271 - Anh Thuần Thục Phân Cảnh Này Nhất
Chương 272 - Chương 162.2
Chương 273 - Chuyện Tốt Đẹp Không Dễ Từ Trên Trời Rơi Xuống
Chương 274 - Chương 163.2
Chương 275 - Không Muốn Em Phải Chịu Ức Hiếp
Chương 276 - Chương 164.2
Chương 277 - Bé Gái Chững Chạc
Chương 278 - Chương 165.2
Chương 279 - Cảm Giác Ghen Như Cô Bé
Chương 280 - Chương 166.2
Chương 281 - Thế Nhưng Tát Cô Một Cái
Chương 282 - Chương 167.2
Chương 283 - Lâm Triệt, Anh Đối Với Em……
Chương 284 - Chương 168.2
Chương 285 - Đột Nhiên Xảy Ra Chuyện Làm Nhân Tâm Phiền
Chương 286 - Chương 169.2
Chương 287 - .1: Xem Ra Anh Ấy Vẫn Đau Lòng Con
Chương 288 - .2: Xem Ra Anh Ấy Vẫn Còn Đau Lòng Con
Lâm Triệt không biết đã nói bao nhiêu lần, cô không biết, cô thật sự không biết đã xảy ra chyện gì, giao dịch thuốc phiện này, cô một chút cũng không liên quan.
Lâm Triệt nói:
- Tôi có thể gọi điện thoại cho người đại diện của tôi hay không?
Cảnh sát hừ một tiếng:
- Không được.
- Vậy có thể gọi điện thoại cho người nhà tôi hay không?
- Cũng không được, cô chừng nào khai rõ thì cho cô gọi điện thoại.
Lâm Triệt bất bình nói:
- Dựa vào cái gì.
Cảnh sát nói:
- Đây là vụ án đặc biệt, ai kêu cô là nghệ sĩ.
Mấy người cảnh sát ở bên ngoài nhìn tình huống bên trong.
- Người này vừa mới nổi tiếng, trước kia đều chưa thấy qua.
- Đúng vậy, mới là một nghệ sĩ nhỏ, không có bối cảnh chỗ dựa vững chắc gì, nếu không cũng không thảm như vậy.
- Xứng đáng, tham gia giao dịch thuốc phiện, không bối cảnh không chỗ dựa vững chắc cũng không thể buông thả bản thân như vậy.
- Tưởng nổi tiếng là không có biện pháp.
- Nhưng mà bộ dáng thật đúng là xinh đẹp, ai, cứ như vậy bị giam giữ.
- Yên tâm, loại nghệ sĩ nhỏ như cô ta, sao có thể trở mình được, ở bên ngoài muốn gió được gió thế nào, đến nơi này, cũng là phạm nhân, phải nghe lời chúng ta.
Không biết qua bao lâu, cảnh sát thật sự hỏi cũng không được gì, mới nói để cô đi ra ngoài gọi điện thoại.
Lâm Triệt cầm lấy điện thoại, đầu tiên gọi cho Du Mẫn Mẫn, nhưng mà, điện thoại Du Mẫn Mẫn lại vẫn không có ai nhận.
Không có biện pháp, cô suy nghĩ, lật tới lật lui, nhìn thấy dãy số của Cố Tĩnh Trạch, nghĩ nghĩ, vẫn nhấn vào.
- Bíp bíp bíp, số điện thoại của quý khách tạm thời không liên lạc được.
Anh thế nhưng cũng tắt điện thoại...
.
Lâm Triệt không biết làm thế nào, cảnh sát ở phía sau không kiên nhẫn thúc giục:
- Nhanh gọi đi, gọi không được, không có ai bảo lãnh, cô liền trở về cho tôi.
Không có biện pháp, Lâm Triệt lật chuyển dãy số bạc, vẫn không có ai nhận:
- Thôi, tôi không thể liên lạc với ai.
Cho dù là cô chết, cô cũng không muốn gọi cho Lâm gia, mà trừ bỏ những người này, cô cũng không có ai có thể gọi.
Ở bên trong, Lâm Triệt có chút tuyệt vọng ngồi xuống, chỉ cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, một buổi tối không ngủ, cả người đều choáng váng, phòng ít nhiều cũng có chút ẩm ướt, khiến cô cảm thấy lạnh từng trận, cô không có biện pháp, chỉ có thể dựa vào ở bên cạnh nghỉ ngơi, lại cảm thấy ghế dựa và vách tường, đều lạnh như băng.
Mà bên kia.
Tần Hạo ở bên cạnh nói với Cố Tĩnh Trạch:
- Tiên sinh, máy bay đã sắp hạ cánh, hiện tại chúng tôi đang ở nước H, bên ngoài sắp có đoàn tiếp khách tiếp đãi, ngài nên thay quần áo rồi.
Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu, đến phòng thay quần áo thay xong quần áo, bay năm giờ, ở trên máy bay cũng làm việc năm giờ, nhưng mà, một khi thật sự có việc, anh vẫn là có thể lập tức giống như đã ngủ đủ giấc, cả người đều lên tinh thần.
Máy bay rất nhanh hạ cánh, anh lấy điện thoại di động khởi động máy, lại lập tức nghe thấy Mạc Huệ Linh gọi điện thoại tới.
- Tĩnh Trạch, hì hì, cho anh một bất ngờ.
- Cái gì?
Cố Tĩnh Trạch kỳ quái hỏi.
- Em đến nước H rồi.
Cố Tĩnh Trạch nhất thời ngẩn người, có chút không nghĩ tới.
Anh hít một hơi thật sâu, chỉ có thể nói với cô:
- Được, em ở bên ngoài chờ anh, ở phía bên nước H có đoàn tiếp khách đến đón anh, khi nào anh rảnh sẽ đi tìm em.
- Được rồi.
.
.
Mạc Mạc Huệ Linh bĩu môi, thanh âm trầm xuống, rõ ràng có chút mất hứng.
Cố Tĩnh Trạch buông điện thoại xuống, liền nhìn thấy di động kêu lên, đêm qua còn có một số điện thoại gọi tới.
Là Lâm Triệt gọi tới.
Cả người anh ngừng một chút, lập tức dùng di động gọi lại.
Tần Hạo ở bên cạnh sốt ruột, nhìn bên ngoài, nói Cố Tĩnh Trạch:
- Tiên sinh.
.
.
Cố Tĩnh Trạch vươn một bàn tay ra, ngăn trở Tần Hạo nói.
Điện thoại rất nhanh có người nhận, người bên kia lại không phải là Lâm Triệt, mà là một giọng nam xa lạ.
- Ai a, nơi này là cục cảnh sát.
Thanh âm người bên kia rất không có kiên nhẫn.
- Lâm Triệt đâu?
Anh nhíu mày hỏi.
- Lâm Triệt? Bị tạm giam, anh có quan hệ gì với cô ấy?
Bị tạm giam? Đồng tử mắt Cố Tĩnh Trạch hiện lên một mảnh âm u.
.
.
Để điện thoại xuống, anh bỗng nhiên nói với Tần Hạo:
- Hành trình hôm nay tạm thời hủy bỏ, phối hợp với công ty hàng không, hiện tại chúng tôi trở về.
Tần Hạo khựng một chút, nhưng mà, nhìn bộ dáng thâm trầm của Cố Tĩnh Trạch, chỉ có thể đem những lời khác đều nuốt trở vào.
------------------Ta là đường phân cách---------------
- Lâm Triệt, có người đến nộp tiền bảo lãnh cho cô.
Lúc này, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm của cảnh sát.
Lâm Triệt không nghĩ tới thế nhưng sự tình còn có thể chuyển biến, thời điểm đi ra ngoài, lại liếc mắt một cái nhìn thấy, người đứng ở cửa.
.
. Là Tần Khanh.
Trong lòng Lâm Triệt nóng lên, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn anh.
- Tần Khanh, làm sao có thể là anh.
Tần Khanh nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâm Triệt, trong lòng tê rần.
Cô thoạt nhìn người thật không được khỏe, tiều tụy, bất an, trên môi đều trắng như tuyết.
- Cảnh sát gọi điện thoại cho Lâm gia, nói em bị tạm giam, anh lo lắng cho em, liền đi qua xem.
Tần Khanh đỡ Lâm Triệt, nhìn cô thật yếu ớt, nhẹ nhàng đỡ cô dựa trên bả vai mình, cẩn thận đỡ cô đi ra ngoài.
- Cảm ơn anh, Tần Khanh.
Lâm Triệt nghĩ, đại khái là cảnh sát thấy thật sự không có biện pháp, cho nên gọi cho người nhà trên danh nghĩa của cô, Lâm gia, gọi điện thoại đến, kết quả, Lâm gia căn bản là không muốn quan tâm đến cô, cho nên người tới cũng là Tần Khanh.
Tần Khanh nói:
- Đi thôi, em thoạt nhìn không được khỏe, anh đưa em về nhà trước, em ở đâu?
Lâm Triệt không biết nói sao, mình ở tại Cố trạch, huống chi, như bây giờ, cô cũng không muốn trở về, lắc đầu, cô nói:
- Đưa em đi khách sạn là được rồi.
Tần Khanh nói:
- Hay là đến nhà của anh đi, khách sạn rất loạn, bên ngoài đều là phóng viên.
.
.
Ánh mắt Lâm Triệt ngừng một chút.
.
.
Từ nhỏ đã biết Tần Khanh, Tần gia cô cũng đi qua không ít lần, lúc này cũng không nói thêm nữa, gật gật đầu, tận lực xem nhẹ những lời bên ngoài đều là phóng viên, cô hiện tại không tâm tư đi quản chuyện này.
Nhưng mà, vừa đến bãi đỗ xe, đã thấy, hai người Lâm Lỵ và Hàn Thái Anh liền vọt đến.
- Lâm Triệt, mày đang làm gì?
Lâm Lỵ nhìn thấy Lâm Triệt được Tần Khanh đỡ, cả người mặt đều tái đi.
Hàn Thái Anh cũng oán hận nhìn Lâm Triệt, quả nhiên, cô gái nhỏ này, bây giờ còn nghĩ đến Tần Khanh, cũng dám gọi điện thoại cho Tần Khanh, cô thật sự là không muốn sống nữa.
Lâm Lỵ đi qua, vài bước đẩy Lâm Triệt ra.
Lâm Triệt vốn đã bị dày vò một buổi tối, tình trạng kiệt sức, bị cô ta đẩy, bỗng chốc ngã trên mặt đất.
Trong lòng Tần Khanh hoảng sợ, ngẩng đầu lên, không quan tâm quát Lâm Lỵ:
- Em đang làm gì?
Anh vội cúi xuống, nâng Lâm Triệt dậy:
- Lâm Triệt, em không sao chứ?
Lâm Triệt lắc đầu, ngẩng đầu lên, cười lạnh nhìn Lâm Lỵ.
Lâm Lỵ nhìn Tần Khanh đối với Lâm Triệt khẩn trương như vậy, càng tức giận chỉ vào Lâm Triệt:
- Lâm Triệt, cô đến cùng có ý tứ gì, cô không phải đã có người đàn ông lợi hại bao dưỡng rồi sao, hiện tại thế nào, bị bỏ, liền vội vàng tìm đến Tần Khanh? Cô sao có thể thấp hèn không biết xấu hổ như vậy.
- Lâm Lỵ, đủ, em ở đây nói hưu nói vượn cái gì đấy?
Tần Khanh sắc bén ngắt lời Lâm Lỵ.
Lâm Lỵ điên cuồng nhìn Tần Khanh:
- Tần Khanh, anh còn nói giúp cô ta? Em mới là vợ chưa cưới của anh! Anh hiện tại lại che chở cô ta như vậy, còn bảo em nói hưu nói vượn, nhưng mà, em hiện tại là bị hành động của anh làm phát điên rồi, mới có thể nói hưu nói vượn.
Hàn Thái Anh ở phía sau vội kéo con gái qua, lo lắng cô tức giận khống chế không nổi bản thân, chọc giận Tần Khanh.
Bà hung dữ trừng mắt Lâm Triệt, nói:
- Lâm Triệt, đây là mày không đúng, mày làm cái gì không được, lại đi chạm vào thuốc phiện, mày cũng thật là, tưởng nổi tiếng, tất cả mọi người có thể lý giải, nhưng mà, sao dùng chính năng lực của mình để nổi tiếng, làm ra chuyện khó coi như vậy, đây chính là phạm pháp, làm người cũng không thể đê tiện như vậy, mày sao cũng là người Lâm gia, mày làm như vậy, Lâm gia chúng ta cũng bị mất thể diện, thật sự là không hiểu chuyện.