Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Cập nhật: 05/04/2024
Tác giả: Tinh Dã Anh
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 100,001
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Ngôn Tình
     
     

Long Tiểu Hoa đang vật lộn. Từ tư tưởng đến thể xác đều đang vật lộn.

Vì nàng hoàn toàn không biết phải lấy hưu thư từ người chồng trước. Từ đầu đến chân, nàng vẫn là một trinh nữ đã có chồng. Nàng ngưỡng mộ người trong mộng đã nhiều năm. Nàng có qua lại với con trai của người ta và còn dùng sách của thần tượng để ném tiểu thúc nhà mình. Hơn nữa, trước mặt thần tượng, nàng lại trót thể hiện một khuôn mặt ghen tuông xấu xí. Thật đúng là khó ngờ! Mọi thứ đều phơi bày trước mặt thần tượng của chính mình.

- Ôi! Bối rối quá...

. Bối rối quá! A a a a!

Bản thân không biết nên phản ứng thế nào? Nàng sụp xuống, ôm lấy chân bàn, muốn che giấu đi cảm xúc khó tả của mình.

- Tiểu Phong Ninh, đại tẩu của con không sao chứ? - Bạch Trì Như Ý nhìn cái bàn lắc lư trước mặt rồi lại nhìn cậu con trai cười hỏi.

- Không sao đâu ạ. Mỗi khi nghĩ không thông chuyện gì, cô ấy đều như vậy. Mẹ cứ dần dần làm quen đi. - Khi Hiểu Ất đi, nàng cũng thu mình trên giường. Hắn không hề lạ lẫm với cảnh tượng trước mắt, điềm nhiên như không có chuyện gì, chỉ đưa tay nhấc lấy ấm trà đang lắc lư trên bàn, rót nước trà vào một chiếc chén, ngón tay hắn mân mê chiếc ấm, mà màu trà xanh vẫn tiếp tục làm tâm hồn hắn lơ lửng.

- Thật sự là phải quen với chuyện này sao? Vậy chúng ta phải đợi cô ấy hết bối rối rồi mới có thể nói tiếp về chuyện kế tục hương hỏa ư?

Bạch Trì Như Ý nhấp một hớp trà, nghe dưới chân bàn có tiếng răng va cầm cập vào nhau.

- Tôi không có hưu thư nhưng tôi thích Tiểu Như Ý. Tôi không có hưu thư nhưng tôi thích Tiểu Như Ý. Tôi thích Tiểu Như Ý.

.

. - Hai chuyện chẳng hề liên quan gì đến nhau đang đan xen trong đầu Long Tiểu Hoa. Cuối cùng, nàng thật sự khó chịu đựng nổi nữa và nó đã phát tác ra thành câu hỏi: - Không có tờ giấy đó thì không thể thích Tiểu Như Ý được sao? Ai quy định điều ấy?

Câu trả lời khiến nàng càng thêm khó hiểu.

- Không có hưu thư vẫn có thể thích Tiểu Như Ý, nhưng không có hưu thư thì không được ghen tuông với con trai ta! - Bạch Trì Như Ý lo lắng cho con trai. Bà đập bàn lớn tiếng với con chuột dưới gầm bàn. Con chuột đó bị quát giật mình, cúi đầu nhìn bộ dạng đáng thương của mình rồi quay sang nhìn Bạch Phong Ninh đang uống trà như không liên quan.

- Không.

.

. không được sao? - Nàng lẩm bẩm.

Bạch Phong Ninh khổ sở cười vô tội. Ánh mắt hắn dừng lại trên kẻ đang bị mẹ hắn làm khó. Rõ ràng là đầu óc nàng đang xoay với tốc độ cao khó mà chịu đựng nổi, đang đình công, nếu không thì sao nàng lại hỏi hắn câu hỏi không biết liêm sỉ là gì nhưng lại vô cùng đáng yêu như vậy? Hắn ho nhẹ một tiếng, quyết định không thể phá vỡ nguyên tắc của mình. Thế nên hắn giả ngốc nói:

- Không được cái gì?

Nàng không trả lời, cắn môi, hướng đôi mắt đáng thương của mình lên nhìn hắn với vẻ ấm ức.

Hắn bị nhìn đến mức cổ họng nghẹn lại. Dù sao bé vì tình yêu, lớn vì tình thương. Nàng ghen cũng không có gì là không tốt. Không phải rất đáng yêu sao? Thế nên, môi hắn tự nhiên mấp máy:

- .

.

. Thực ra.

.

. cũng không phải là không được.

.

. - Hắn hơi cúi người, muốn xoa đầu kẻ dưới gầm bàn nhưng tay chưa kịp giơ ra thì chân hắn đã bị người bên cạnh đá cho một cái, tiếp theo là tiếng đập bàn giận dữ.

.

.

Rầm!

- Đương nhiên không được! - Tiếng chủ trì chính nghĩa của Bạch Trì Như Ý xen vào. - Trai chưa vợ, gái đã có chồng. Rốt cuộc hai người muốn biến lễ giáo thần thánh thành cái gì? Cho dù hai người, một là con trai của ta, một là người hâm mộ tiểu thuyết của ta thì ta cũng không thể cho phép hai người.

.

.

- Bạch Trì thị, mẹ cảm thấy mẹ có thể nói về hai từ lễ giáo sao? - Tác giả tiểu thuyết đồi bại mà nói về lễ giáo sao? Ha ha!

.

.

. Thế thì có gì khác với việc dẫn hòa thượng vào kỹ viện tụng kinh chứ?

- Bà thật sự là Tiểu Như Ý ư? - Tiểu Như Ý trong lòng Long Tiểu Hoa nàng coi lễ giáo như bùn đất, coi cuốn Điều răn nhi nữ như cỏ dại, luân lý chỉ là thứ vớ vẩn mà thôi.

.

.

- Tiểu nha đầu này dám nghi ngờ thân phận của ta sao? Ha! Cô có thể chọn bất kỳ đoạn nào trong sách của ta, ta đều có thể đọc thuộc cho cô.

.

. Phì phì phì! Đây không phải là điểm quan trọng nhất. Điểm quan trọng nhất là, cô không được ghen tuông với con trai ta.

- Tại sao? - Ghen tuông là sở thích của nàng. Nàng không thể vì thần tượng mà giới hạn tự do của mình được.

- Vì cô là nữ nhân đã có chồng, vì chồng cô là mỹ nam tuyệt sắc không thích hợp bị cắm sừng, vì Tiểu Phong Ninh của nhà ta còn phải kế tục hương hỏa nhà họ Bạch không thể chậm trễ vì sự ghen tuông của cô. - Cùng với mỗi câu buông ra, ngón tay Bạch Trì Như Ý lại phối hợp chỉ chỉ vào đầu kẻ nào đó.

Nàng bị chỉ trích từ trên xuống dưới. Nàng mải ghen mà hoàn toàn quên mất còn có việc quan trọng hơn cần phải làm. Nghĩ vậy, mắt nàng đảo một vòng, lập tức nói:

- Muốn tôi không ghen tuông với con trai bà cũng được. Nhưng tôi có điều kiện.

Bạch Trì Như Ý không ngờ nha đầu hoàn toàn không có khí thế này lại dám ra điều kiện với mình. Bà mỉm cười nhưng quay sang lại thấy con trai vừa đột ngột biến sắc. Thật đáng thương! Bị người ta lấy ra làm điều kiện trao đổi. Nhưng ai bảo trước đó chính con trai bà đã lôi con gái nhà người ta ra làm trò đùa. Cái giá cho sự ghen tuông với con trai mình là thế nào? Bà thật sự rất hiếu kỳ:

- To gan đấy! Còn dám ra điều kiện? Cô nói xem. Điều kiện gì?

- Tôi muốn tổ chức buổi tặng chữ cho các cuốn sách tiếp theo của bà ở khách điếm Đại Long Môn.

- Cô.

.

. muốn ta.

.

. ở chỗ cô sao? - Bạch Trì Như Ý bàng hoàng nhìn sang bên cạnh. Bà hoàn toàn không ngờ nàng lại có chủ ý với Bạch Phong Ninh như vậy. Đây là tiểu nha đầu mà Bạch Phong Ninh và Long Hiểu Ất đã nói đến, vô thiên vô pháp, vô lý vô lẽ sao? Lại còn nói chuyện làm ăn với cả tác giả viết tiểu thuyết cấm?

- Buổi tặng chữ cuốn sách tiếp theo. Tôi sẽ nhập sách từ phường tiểu thuyết về. Bà chỉ cần ngồi ở tiệm của tôi viết chữ lên những cuốn sách đó là được rồi.

- Sau đó, muội lại bán những cuốn sách có bút tích với giá cao đúng không? - Bạch Phong Ninh cười. Hắn cong môi: - Tuyệt chiêu!

Hắn thản nhiên tán thành. Trước tiên chưa cần nói đến việc Tiểu Như Ý xuất hiện, chỉ cần đề tên lên sách đã giúp nàng kiếm được rất nhiều tiền rồi. Người trong thành không nói nhưng tin rằng sẽ có rất nhiều người ngoài thành đến. Tới lúc đó, không phải họ đều sẽ ăn uống ở khách điếm của nàng sao. Hơn nữa, với nhân vật lừng lẫy như vậy thì ai có thể quên được tên bảng hiệu khách điếm của nhà nàng chứ? Một mũi tên trúng ba bốn đích. Quả là tuyệt chiêu!

- Hì hì! Rất thông minh đúng không? Tôi cũng rất tự hào là mình có thể vò đầu nghĩ ra được cách hay như vậy. Đến cả Tiểu Đinh cũng kinh ngạc với cách đó của tôi đấy.

Bạch Phong Ninh mỉm cười, không hề che giấu sự tán thưởng với nàng:

- Đúng là tuyệt chiêu! Chỉ có điều muội đã bỏ qua một điểm rất quan trọng. Đó chính là.

.

.

- Ta không muốn tổ chức buổi tặng chữ nào cả. Ta việc gì phải giúp nha đầu thối cô làm ăn chứ? Thật không hổ là tiểu nữ nhà Hiểu Ất. Việc gì cũng có thể làm. - Bạch Trì Như Ý ngẩng đầu nói với tiểu nha đầu, chẳng hề có chút hứng thú gì.

Còn Bạch Phong Ninh lại nói tiếp đoạn vừa phải dừng giữa chừng, kể lể về mẹ mình:

- Mẹ ta không dám lộ diện đâu. Nếu phu quân bà phát hiện ra bà viết loại sách đó, thì ngoài chuyện không được đọc và viết sách nữa, chắc sẽ bị phạt quỳ gãy chân ở từ đường mất.

- Lại còn bị phạt chép gia huấn nhà họ Bạch đến mức chuột rút tay nữa chứ. - Vừa nghĩ đến chuyện khủng khiếp ấy, Bạch Trì Như Ý lập tức mất hết vẻ kiêu ngạo, chỉ muốn trốn vào lòng con trai mà run rẩy. Hu hu.

.

.

- Huynh nói gì cơ? - Long Tiểu Hoa nghi ngờ nhìn Bạch Phong Ninh, mong là hắn sẽ giải thích rõ ràng một chút. Sao cảnh ngộ lại giống với nàng vậy?

- Muội không hiểu sao? Tuyệt chiêu của muội đã bỏ qua một điểm là thần tượng của muội, Tiểu Như Ý là người sợ chồng. Muội hiểu chưa hả? - Bạch Phong Ninh bổ sung như gió nhẹ thổi qua, liếc mắt nhìn hai người đàn bà không có tiền đồ trước mặt, bất tài như nhau.

- Híc!

Trong nháy mắt, nàng bỗng cảm thấy thân thiết khó nói lên lời với Tiểu Như Ý. Ôi! Đồng cảm. Mọi người đều bị phu quân quản chặt đến mức chẳng có địa vị, đáng thương, mất tự chủ thế sao? Nàng có thể hiểu được tâm trạng này. Thấy người ta gặp phải cảnh như vậy, sao nàng lại không giúp chứ?

Dưới sự dạy dỗ của Bạch Trì Như Ý, từ nhỏ Bạch Phong Ninh đã biết nữ nhi rất thực tế, mà loại nữ nhi lúc thế này lúc thế khác thì lại càng thực tế. Cho nên, trong phạm vi đọc sách của hắn, nam nhân không phải là những kẻ xuất chúng, mà là những kẻ xuất chúng giữa những kẻ xuất chúng. Bên trong có tồi tệ thế nào cũng không vấn đề, quan trọng chính là phải dát vàng nạm ngọc bên ngoài. Có điều kiện này thì dù súc sinh đến mấy, cuối cùng cũng gặp được chân mệnh thiên nữ. Sau đó thì dùng cánh tay ngọc của mình kéo kẻ tiểu nhân miệng thật lòng không thật đó vào lòng. Tuy nhiên một số nhân vật nam không có tiền tài cũng có thể liều mình phấn đấu, gom góp của cải, ruộng vườn. Tóm lại, nếu như không sửa đổi dáng vẻ của mình, thì đến tư cách xuất hiện trước mặt nữ nhân cũng không có. Cái này chính là lòng tự giác, tự tôn, tự hào của đấng nam nhi.

Những nữ nhân vật chính tương đối hạnh phúc, và cả những nhân vật nữ số phận bi thảm nhất trong tiểu thuyết, đều cho rằng việc hết lòng với nam nhân mà mình yêu thương nhất dù là thế nào cũng không phải chuyện gì quá đau khổ. Thế nhưng thế giới tiểu thuyết có nhiều khác biệt với hiện thực. Hắn đã hiểu quá rõ những nữ nhân có đầu óc thực tế, nhưng nữ nhân thực tế đến độ như Long Tiểu Hoa thì phải nói là không nhiều.

Từ khi biết Tiểu Như Ý là mẹ đẻ của Bạch Phong Ninh, hiểu được khát vọng của người mẹ, nếm trải mùi vị ghen tuông, nàng đã đem thùng giấm của cả đời mình đổ lên người hắn. Có cô nương nói chuyện với hắn, nàng xen vào giữa trừng mắt, có cô nương đứng trước hắn diễn màn ngã tuyệt kỹ, hắn có thể né vì lúc nào nàng cũng mang theo cao dán vết thương. Thậm chí còn để ngay trong tay áo. Nàng nhặt giày thêu giúp người ta, rồi nhìn hắn cảnh cáo không được quay đầu lại nhìn chân cô nương nhà người ta. Hắn chỉ biết khoanh tay trước ngực, lắc đầu, kiên nhẫn.

- Thiếu chủ, nếu cứ thế này thì nhà họ Bạch sẽ tuyệt hậu mất. - Bạch Vô Ưu lên tiếng nhắc nhở.

- Cô ấy muốn như thế thì ta có cách nào chứ?

- Thiếu chủ có chân. Chạy trốn không phải sở trường của thiếu chủ sao? - Rõ ràng là cam lòng mà. Thật không hiểu lòng kiêu ngạo của thiếu chủ đi đâu rồi nữa?

- Nếu có thể trốn thì ta đã trốn từ lâu. Ngươi nghĩ rằng ta không muốn trốn sao? - Hắn nói rồi lên tiếng gọi kẻ đang nhiệt tình giúp cô nương nhặt đồ: - Long Nhi, đừ