Khai Cục Mang Nhãi Con Lưu Đày, Ta Gánh Thảm Phu Dựng Lại Triều Cương

Khai Cục Mang Nhãi Con Lưu Đày, Ta Gánh Thảm Phu Dựng Lại Triều Cương

Cập nhật: 26/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 7,595
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Trọng Sinh
     
     

Đứng trước dãy núi trùng điệp hiểm trở, nàng khẽ nhếch môi cười lạnh. Quả nhiên, nơi này không hổ là sào huyệt của đám thổ phỉ hung hãn, hiểm trở và khó xâm nhập. Những dãy núi cao chọc trời bao bọc xung quanh như lớp lớp thành lũy, khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng phải chùn bước.

Phó Ý Nùng triển khai thần thức, quét qua toàn bộ khu vực. Sau một hồi lướt qua các tầng núi, nàng dừng lại khi phát hiện một sơn trại được ẩn giấu trong những tán cây rậm rạp.

Sơn trại hiện ra trước mắt như một pháo đài bất khả xâm phạm: vọng tháp cao chót vót, cửa sắt dày nặng, tường thành được dựng bằng đá lớn, tất cả tạo nên một hệ thống phòng thủ kiên cố và nghiêm ngặt. Không khó hiểu vì sao Vạn Đương Sơn lại trở thành cơn ác mộng của biết bao thương đội.

Phó Ý Nùng lặng lẽ quan sát từ trên một cành cây lớn bên ngoài trại. Sau một hồi suy tư, nàng khẽ vẫy tay, triệu hồi Bạch Cốt Dù.

Chẳng mấy chốc, bốn tên thổ phỉ canh gác trên vọng tháp bị dù tấn công. Chúng thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Bạch Cốt Dù xé nát, máu thịt văng tung tóe, biến thành một cơn mưa máu nhuộm đỏ cả tháp canh.

Sau khi giải quyết xong mối nguy từ vọng tháp, Phó Ý Nùng nhẹ nhàng như một chiếc lá rụng, uyển chuyển lướt vào bên trong sơn trại. Lúc này, trong trại yên tĩnh lạ thường. Toàn bộ nam nhân đã xuống núi để tham gia cướp bóc, các nữ nhân bị bắt làm tù binh đều bị nhốt dưới địa lao, trong trại chỉ còn lại vài kẻ già yếu, bệnh tật và một số thủ trại thổ phỉ.

Phó Ý Nùng không hề dừng bước, nàng lập tức hướng đến vị trí ngân khố của sơn trại. Ngân khố được đặt ở một nơi vô cùng bí mật, nếu không nhờ thần thức của nàng quét qua, người thường dù có đi ngang qua cũng khó mà phát hiện. Ngân khố nằm trên vách đá dựng đứng của một huyền nhai, được che giấu kỹ càng sau lớp núi đá.

Đứng trước núi đá, Phó Ý Nùng lần mò tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được cơ quan. Nàng ấn xuống, một tiếng “ong” vang lên, cửa đá nặng nề từ từ mở ra trước mắt. Phó Ý Nùng không chần chừ, tiến vào cánh cửa, đi dọc theo bậc thang xoắn ốc, tránh qua các cơ quan được lắp đặt trên đường đi. Sau cùng, nàng cũng đến được ngân khố.

Không đợi thêm một giây, Phó Ý Nùng giáng một chưởng mạnh mẽ, đập nát cánh cửa đá kiên cố trước ngân khố. Cửa vừa vỡ, bụi đất tung bay, ánh sáng lấp lánh từ bên trong khiến cả căn phòng bừng sáng.

Kim quang, ngân quang, châu báu và đồ trang sức xếp thành từng đống như những ngọn núi nhỏ, mỗi món đều lấp lánh như phát ra ánh sáng riêng, suýt chút nữa làm chói mắt Phó Ý Nùng. Cả căn phòng chứa đầy của cải, đủ để nói một câu “phú khả địch quốc” mà không hề khoa trương.

Không phí thời gian kiểm kê hay đánh giá, Phó Ý Nùng chỉ khẽ vung tay, tất cả kho báu trong phòng lập tức biến mất, được nàng thu sạch vào không gian của mình.

Sau khi rời khỏi ngân khố, nàng tiếp tục tìm đến kho lúa của sơn trại. Kho lúa ở đây chứa đầy lương thực và đủ loại vật phẩm bị cướp từ các thương đội dưới núi. Nhưng tất cả đều được để lộn xộn, không phân loại, không bảo quản. Cả căn kho trông chẳng khác gì một mớ hỗn độn. Phó Ý Nùng cũng không bận tâm xem xét kỹ, chỉ vung tay, thu toàn bộ vào không gian.

Sau khi càn quét hai nơi quan trọng nhất của sơn trại, Phó Ý Nùng liền hướng về phía địa lao. Đứng trước cửa địa lao, nàng dễ dàng hạ gục đám thổ phỉ canh giữ chỉ bằng vài chiêu. Một tiếng “loảng xoảng” vang lên, cánh cửa sắt bị nàng đẩy ngã, tạo thành một tiếng động lớn làm các nữ nhân bị giam bên trong kinh hãi.

Đám nữ nhân co rúm lại vì sợ hãi, đôi mắt hoảng loạn nhìn về phía cánh cửa vừa đổ. Trong khi đó, từ ngoài cửa, giọng nói lạnh lùng của Phó Ý Nùng vang lên, phá vỡ không gian tĩnh mịch:

“Phỉ vương Sơn Tiêu của Vạn Đương Sơn đã bị ta lấy đầu. Đám thổ phỉ xuống núi cướp bóc cũng không kẻ nào trở về. Muốn sống, hãy tự mình thoát ra đi!