Edit: Ji
[Thiếu chút nữa lại bị đánh]
- ----o0o-----
"Ngài ấy là Lý tiên sinh phải không?"
Giọng nói của Tần Lâm đột nhiên vang lên, dọa Tần Tiểu Du giật mình.
"Anh...
. anh về khi nào vậy?" Cậu vỗ vỗ ngực, mở to măt giống như đôi mắt của con mèo nhỏ.
"Năm phút trước.
" Tần Lâm bình tĩnh hỏi: "Ngài ấy tới nhà chúng ta?"
"Vâng!
" Tần Tiểu Du nhiệt tình nói: "Lý tiên sinh vào thôn mua nước tương, em tan học gặp ngài ấy, liền mời ngài ấy đến nhà chúng ta chơi. Hehehe——"
Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của em trai, Tần Lâm dùng ngón tay gõ vào trán, im lặng bước vào cổng sân.
"Sao anh lại cốc em?" Tần Tiểu Du che trán đi theo y, huyên thuyên không ngừng: "Em nói anh nghe, Lý tiên sinh ở nhà chúng ta ăn một củ khoai lang nướng, em còn pha cho ngài ấy một ly trà Mao Tiêm.
.
.
"
Tần Lâm đột nhiên dừng lại, Tần Tiểu Du suýt chút nữa đụng phải y, lẩm bẩm: "Anh, sao anh đi cũng không vững vậy?"
Giây tiếp theo, cậu cảm thấy một hơi thở nguy hiểm, tóc gáy dựng đứng lên.
Tần Lâm yên lặng di chuyển sang bên trái, để lộ Vương Xuân Lan đang cầm một cây gậy gỗ.
"Tần, Tiểu, Du!
" Vương Xuân Lan nghiến răng nghiến lợi, vung vẩy thanh gỗ. Khi các vị khách đã rời đi, cuối cùng cũng có thể đóng cửa lại tính sổ.
Giống như một con thỏ đang sợ hãi, Tần Tiểu Du núp sau lưng Tần Lâm, thò cái đầu nhỏ ra, run rẩy hỏi: "Mẹ.
.
. con làm gì sai chứ?"
Gần đây cậu rất ngoan, mỗi ngày tan học đều về nhà, cũng hoàn thành bài tập, đi ngủ sớm dậy sớm, ăn uống ngon lành, hẳn là không mắc sai lầm gì!
Vương Xuân Lan hừ lạnh một tiếng, xắn tay áo mắng: "Vậy sao? Buổi trưa mẹ đến trường hỏi chủ nhiệm lớp con, thầy Hoắc không hề nhắc tới chuyện đội bóng! Còn nhỏ tuổi không chịu học, lại đi học nói dối, không đánh cho mông con nở hoa, ta cũng không phải mẹ con nữa!
"
Bà nhanh chóng bước tới, túm lấy cậu con trai nhỏ như một con gà từ phía sau đứa con trai lớn, gậy gỗ uy vũ mà đập mạnh xuống đất, lực mạnh mười phần.
Tần Tiểu Du còn chưa bị đánh, mông đã bắt đầu đau, cậu lớn tiếng phản bác: "Con không nói dối! Thầy Hoắc thật sự đã nhắc đến chuyện đội bóng đá với con! Nếu mẹ không tin có thể chờ thầy ấy về hỏi! Ôi, ối —— Anh ơi, giúp em với! Mẹ đánh em chết mất!
"
Vương Xuân Lan trừng mắt. Bà thậm chí còn chưa động thủ, nhưng tên nhóc thối này đã gào trước.
Tần Lâm bị em trai thít chặt cổ, gần như ngạt thở, y bất đắc dĩ chặn cây gậy lại, thuyết phục: "Mẹ, mẹ đừng vội.
"
Vương Xuân Lan nghiến răng nghiến lợi dùng ngón tay chọc vào đầu Tần Tiểu Du: "Thằng ranh này xảo quyệt vô cùng, không đánh thì không nhớ nổi. Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, không được phép quấy rầy Lý tiên sinh ở bên kia sông. Con thì hay rồi. Hôm nay không chỉ mang người về nhà, mà còn làm hỏng Mao Tiêm quý giá của mẹ—— "
Nghĩ đến chỗ lá trà kia chiếm nửa cái ly, cơn tức giận bị đè nén lại bắt đầu dâng lên.
Nhìn thấy mẹ chuẩn bị động vào cây gậy, thân hình nhỏ bé của Tần Tiểu Du trơn tuột như một con chạch, thoát khỏi móng vuốt chạy vào nhà, nhặt cặp sách trên ghế lao lên cầu thang như một cơn gió.
Vương Xuân Lan ngẩn người, tức giận cười lớn. "Trốn đi! Để xem con trốn được đi đâu!
"
Bà đang định đuổi theo thì Tần Lâm tay nhanh mắt lẹ mà giữ chặt bà: "Mẹ con đói rồi.
"
Vừa nghe con trai lớn đói bụng, Vương Xuân Lan vỗ đùi: "Ai nha! Mẹ quên mất!
"
Cơm tối làm được một nửa, đứa con trai út mang Lý tiên sinh về nhà rồi trưởng thôn đến thăm, mọi chuyện rối tung lên, bận quá nên quên mất.
Ném cây gậy xuống, cô vội vã đi vào bếp.
Tần Lâm cúi người nhặt cây gậy gỗ trên mặt đất lên, đặt ở góc sân, chậm rãi đi vào nhà rồi đi lên lầu.
Trên tầng hai, Tần Tiểu Du ghé vào lan can, quan sát động tĩnh trong sân, nhìn thấy mẹ vứt gậy gỗ xuống đi nấu cơm, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cậu quay lại thư phòng, nhìn thấy Tần Lâm xách cặp đi vào.
"Anh, cảm ơn.
" Cậu sờ sờ sau đầu.
"Ừ.
" Tần Lâm đi tới trước cửa sổ bàn học, kéo ghế ra, nói: "Làm bài tập đi.
"
"Vâng ~" Tần Tiểu Du đáp lại, bất đắc dĩ ngồi vào bàn học, bĩu môi nói: "Ngày mai cuối tuần, cũng không vội làm bài tập đúng không?"
Tần Lâm từ trong cặp lấy ra một xấp bài kiểm tra, không quay đầu lại nói: "Sau khi làm xong bài tập, em có thể chơi tiếp.
"
Có một người anh là học sinh giỏi, áp lực như núi!
Tần Tiểu Du thở dài, cam chịu lấy vở bài tập ra.
Cơn giận của Vương Xuân Lan đến nhanh đi cũng nhanh, sau khi nấu bữa tối xong, cơn giận của bà gần như đã tiêu tan.
Trên bàn ăn, Tần Tiểu Du gắp một miếng sườn heo kho tàu, lấy lòng mà cho vào bát bà.
Vương Xuân Lan càu nhàu hai tiếng, miễn cưỡng ăn miếng sườn heo mà con trai đưa cho.
Tần Phi Dược gắp một hạt lạc hỏi Vương Xuân Lan: "Nghe nói ủy ban thôn đang đăng ký người ngoài vào thôn?"
Vương Xuân Lan nhè miếng xương sườn ra: "Trong vòng một tháng, trong thôn có hai người chết ngoài ý muốn, sao không thể để ý tới chứ?"
"Thật đáng tiếc cho Lão Lý.
" Tần Phi Dược thở dài: "Con của hắn còn nhỏ, sau này không có chỗ dựa, cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn.
"
"Chẳng thế thì sao", Vương Xuân Lan nói: "Buổi chiều tôi đến nhà bọn họ xem. A Cầm và hai đứa trẻ đã khóc sưng cả mắt. Người nhà mẹ đẻ cô ấy tới, không những không giúp đỡ lại còn thuyết phục cô ấy tái hôn sớm".
Tần Phi Dược cau mày nói: "Lão Lý tro cốt còn chưa lạnh, sự tình còn chưa kết thúc, làm sao có thể nhắc đến chuyện tái hôn?"
Vương Xuân Lan lắc đầu: "Cha mẹ chồng đi sớm. A Cầm một mình nuôi hai đứa con không phải chuyện dễ dàng, tìm một người đàn ông tái hôn, có lẽ còn có đường đi".
Tần Phi Dược nhấp một ngụm rượu, trầm mặc.
Đây là sự thật.
Khi người đàn ông chết đi, phụ nữ không nơi nương tựa, những người có tính cách mềm yếu chỉ có thể trông cậy vào sự thương xót của người khác.
Tần Tiểu Du ăn xong một miếng sườn, liếm khóe miệng, ngây thơ hỏi: "Lý Bảo sau này