Tối hôm đó ,
các nàng nhà ta dù ở khác phòng nằm trên giương ko biết làm sao .
Thật là rắc rối khi phải ở chung phòng với các trưởng ban kí túc xá mới chết .
Các nàng nghĩ mà chỉ biết thở dài khi ko biết phải làm sao và cũng nói trong đầu :chán thật ko ngờ rắc rối như vậy .
Trời ơi ng nghĩ giúp cách giúp con đi .
Nhưng ông trời thì ở xa nào nghe những lời xin giúp đó cơ chứ .
Lăn qua lăn lại trên giường các nàng nhà ta dang trong tình trạng ko biết giải quyết ra sao .
Sau một lúc khó chịu các nàng nhà ta ngồi dậy và bước xuống đi ra khỏi phòng .
Ở phòng Lan thì ko ai hỏi ai ,
đó đã trở thành luật lệ ngầm giữa 2 con ng lạnh lùng này rồi ,
nên có thể nói Lan đi nhưng ko ai hỏi gì .
Còn ở phòng Phương ,
thì khác Lâm đang ngồi tán chuyện điện thoại với gái .
Mà theo Phương thấy là 2 ngày anh ta thay ng nói chuyện như áo ý ,
thông qua những tên gọi các bạn gái của hắn ta :ví dụ như :Hồng,
Điệp,
….
chặc đúng là tên đa tình mà .
”-Ủa sao mình lại nghĩ về hắn ta giờ này ,
bây giờ mình nên nghĩ cách để đối phó với thử thách trước mắt là lễ hội kìa .
Mà càng nghĩ thì càng đau đầu ”
Và cũng như Lan ,
Phương cũng bước xuống giường đi ra khỏi phòng .
Và trước khi đi Phương nghe thấy câu hỏi của Lâm ,
nhưng lúc này thì ko biết tại sao mình ko nói gì cả .
Còn Lâm thấy vậy thì nghĩ :cậu này kiêu kì thật .
Nghĩ đến đây Lâm ko biết sao lại cười vì nghĩ từ đó chỉ dành cho con gái mà .
Riêng phòng Lam thì lại khác hoàn toàn .
Lam ngồi trên ghế ,
Huy thì nói chuyện với Lam ,
nhưng hồn của Lam lúc này thì đã chu du trong cõi khác với nhưng suy nghĩ mà ko cách nào giải quyết đc .
Huy sau một lúc nói mà ko thấy trả lời thì nhìn Lam ,
và thấy ánh mắt nhìn vào xa xăm thì cười và nghĩ :trong lúc này cậu lại rất dễ thương ,
nhưng đáng tiếc cậu lại là con trai .
Sau một lúc Lam hồi phục lại và nhìn Huy ,
thấy Huy đang nhìn mình thì ngạc nhiên hỏi :
-Sao nhìn mình dữ vậy .
Huy nghe vậy thì giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ và nói:
-Đâu có mình chỉ là đang thắc mắc là đang nói chuyện với tớ , mà hồn của cậu để ở đâu ý.
_lắp liếm cho qua chuyện.
Nhưng Lam nào để ý mà nhìn Huy như xin lỗi nói:
-Tớ có chuyện đang cần suy nghĩ ý mà .
Nói xong chưa để Huy nói thêm thì có tin nhắn của 2 ng bạn nội dung như sau :”Cậu ra ngoài đc ko tụi này đang ở trước phòng cậu nè ”
Nhìn tin nhắn Lam nhìn Huy và nói:
-Thôi cậu ở lại đọc sách nha ,
mình có chuyện ra ngoài 1 tý .
Trong sự ngạc nhiên chưa kịp hỏi gì của Huy ,
thì Lam đã mở cửa đi ra ngoài rồi.
Ra đến ngoài cửa mà Lam mới thở phào nhẹ nhõm ,
nhìn lại cửa phòng và nghĩ :trời ơi cứ như thế này thì mình yếu tim quá ,
ko ngờ từ khi biết Huy là 1 trong những thành viên của ban kí túc xá trường ,
mà ai trong 3 ng đó là trưởng ban nhỉ …đang nghĩ đến đây thì có tiếng nói:
-Ê đang nghĩ gì vậy .
Lam quay qua thấy nụ cười của 2 con bạn thì nên tiếng trách cứ :
-Coi bộ 2 ng hay thích hù ng ta quá nhỉ .
Nghe vậy thì Lan và Phương cũng đồng thanh nói :
-Hì tại thấy cậu đứng như mất hồn ý nên tụi này chọc thôi,
bộ giận rồi hả .
Thấy thái độ hờn mát của Lam ,
làm 2 nàng cười vui vẻ .
Đang cười Lam đưa tay bịt miệng 2 con quỷ nhỏ chọc ghẹo mình nói :
-Cười nhỏ nhỏ tiếng thôi ,
đang trước phòng tớ nha .
Nghe vậy 2 nàng ngừng tiếng cười và lè lưỡi nhìn Lam nói nhỏ:
-Cũng đúng ,
thôi đi thôi ko ở đây nguy cơ mất .
Đơn giản là bọn nó ko muốn để ai biết tụi nó nói gì ,
trong khi đó nãy giờ các nàng lại nói chuyện trước phòng Lam ,
mà trong phòng lại có Huy nữa chứ .
Thật là sơ suất .
Trong vườn trường chỗ có tin đồn có ma mà giờ đây ko ai dám vào 3 nàng nhà ta bắt đầu nên kế hoạch.
Lam là ng lên tiếng đầu tiên trong nhóm :
-Thật là khó trong trường này ko có chỗ cho chúng ta làm căn cứ nữa .
Nghe vậy 2 ng kia cũng có suy nghĩ như vậy .
Và Phương lúc này cũng nên tiếng :
-Khó thật mỗi lần chúng ta muốn thảo luận là ko có chỗ .
Đến phòng chúng ta giờ đây cũng phải cẩn thận nữa .
Mệt quá …
Nghe 2 con bạn thân yêu nói vậy Lan chỉ biết lắc đầu và nói:
-Đành chịu thôi chứ làm sao ,
chúng ta có thể đoán trước đc diễn biến đâu .
2 nàng nhà ta nghe vậy thì ngồi suy tư ,
nhìn vậy thì Lan là ng nên tiếng phá vỡ ko khi trầm lắng nói :
-Thôi đừng nghĩ nữa nói vào truyện chính thôi .
Mà thật ra ng đang lo lắng nhất lúc này có thể là Lan ,
vì Lan đang mang 1 bí mật mà chưa thể nói với Phương đc .
Phương nghe vậy thì lấy ra chiếc máy tính thân yêu bắt đầu nói :
- Angel High là một ngôi trường nam sinh và nữ sinh ,
nhưng những học sinh trong trường đều rất nổi tiếng với nữ sinh các trường khác. Khẩu hiệu của trường : “ Sống thân thiện và hoà đồng ” nhưng những năm gần đây đã bị thay đổi từ khi hiệu trưởng mới nên thay .
Có 3 lớp cho mỗi một khối trong 3 năm học. 18 lớp này được chia thành 3 kí túc xá, vì hầu hết học sinh trong trường đều không sống gần trường. “Văn hoá” của mỗi kí túc xá cũng khác nhau rất nhiều.
Kí túc xá 1:
Các lớp trong khu kí túc xá này gồm lớp 10-A1-A2-A3 ,
10-B1-B2-B3, 10-C1-C2-C3
Là dành cho các học sinh lớp 10 ,
trưởng kí túc xá là 3 ng Quân _trưởng kí túc xá ,
và 2 ng còn lại chính là ng trong ban .
Kí túc xá 2:
Các lớp thuộc khu kí túc xá này gồm có 11-A1-A2-A3 ,
11-B1-B2-B3, 11-C1-C2-C3
Trưởng ban tên :Anh Khai ,
học lớp 11 A1
Kí túc xá 3:
Các lớp trong khu kí túc xá này gồm 12-A1-A2-A3 ,
12-B1-B2-B3, 12-C1-C2-C3
Trưởng ban tên :Quốc ,
học lớp 12 A1
Còn nữ sinh thì có xe chở về nên ko ở trong kí túc trường.
Nghe vậy 2 nàng gật đầu và tiếp tục thắc mắc hỏi :
-Vậy lễ hội mà bà hồ ly tinh kia nói ra sao ?
Phương lục tìm thông tin trong máy tính nói tiếp :
-Để mình kiếm đã .
Sau một lúc mày mò thông tin Phương nói tiếp:
-Trường này vào mỗi năm sau khai giảng thường tổ chức lễ hội ,
và cả 3 kí túc xá sẽ tham gia tranh giải ,
nếu giải nhất sẽ là phần thưởng gì đó ,
theo thông tin năm ngoái là chuyến du lịch ra Vũng Tàu nè.
Còn năm đây thì tớ chưa có thông tin .
Lam lúc này cắt móng tay nhìn Phương hỏi :
-Vậy lễ hội tổ chức những gì ?
Phương nghe vậy thì cười nói tiếp :
-Các trưởng ban kí túc xá sẽ đăng kí các phần thi ,
mà mỗi thành viên trong kí túc xá bắt buộc phải tham gia một phần thi :ví dụ :bơi lội ,
đua ngựa ,
cắm hoa ,
võ thuật ,
….
tùy học sinh trong kí túc xá nữa chọn .
3 nàng nói chuyện nhưng với tác phong của 1 nhóm thám tử tài ba ,
nên khi họ bàn chuyện thì cực kì nghiêm túc .
Sau khi nghe vậy Phương vừa dứt lời Lam là ng nên tiếng trước :
-Vậy 2 cậu tính tham gia môn gì .
Nghe vậy Phương và Lan nhún vai sau đó có chung ý nghĩ nói:
-Thôi về phòng suy nghĩ cái đã .
Nghe vậy Lam mất hứng nói theo khi thấy Lan và Phương đứng lên :
-Các cậu toàn làm cho mình mất hứng ko à .
Nghe vậy Lan xoa đầu Lam nói :
-Suy nghĩ rồi quyết định ,
giờ về phòng đã muộn rồi ,
tốt nhất là về sớm để cho ng cùng phòng ko nghi ngờ .
Sau đó 3 nàng bước đi nhưng mỗi ng đều có suy nghĩ khác nhau nhưng đều liên quan đến nhau .
Tối hôm ấy trên giường Lan ko thể ngủ đc mà nằm trằn chọc trở mình liên tục ,
gác tay lên trán nghĩ đến chuyện sáng nay mình đã chứng kiến ,
và Lan như chìm vào suy nghĩ mặc kệ giờ này là giờ đi ngủ .
_”Làm sao giờ có nên nói cho Phương biết ko,
liệu rằng nói thì Phương có buồn ko ”
Trở mình Lan gần như lâm vào bế tắc ,
ko biết giữa có hay là ko .
Cứ thế cả đêm Lan gần như mất ngủ .
Gần sáng Lan bước xuống giường với vẻ mặt mang vẻ suy tư và đi ra ngoài .
Còn ở hai căn phòng thì Lam đã ngủ mất tiêu ,
riêng Phương thì nằm khóc khi nhớ tới cảnh ba mình chăm sóc cho 1 ng phụ nữ khác ko phải mẹ mình ,
và nghĩ :
_”Liệu rằng mình có nên nói thật cho mẹ ko ?”
Và nhớ lại thái độ Lan hay nhìn mình Phương lại thắc mắc nhưng ko thể đoán ra .
Và buổi tối hôm ấy Phương cũng ngũ đc tuy ko trọn giấc .
Riêng Lan đi ra khỏi phòng sau khi thay bộ đồng phục đi vào vườn trường ,
nhìn những bông hoa hồng đang nở hoa buổi sáng trong ánh nắng bình mình ,
tâm hồn Lan như có một chút thanh thản .
Ngồi xuống bãi cỏ Lan nhìn xung quanh những bông hoa như tỏa sắc hương lòng của Lan như quyết định ,
một quyết định mang vẻ kiên quyết .
Trong khi đó 2 nàng nhà ta sau khi chuẩn bị xong sang rủ Lan đi ăn sáng ,
thì gặp ngay ng có khuôn mặt lạnh lùng nhất ,
cũng là ng phải cẩn thận nhất .
Bọn nó nên tiếng :
-Cậu Nhật có ở trong phòng ko ?_cố gắng nói chuyện một cách tự nhiên .
Nhưng được đáp lại là 1 từ :
-Ko
Điều đó làm bọn nó bất mãn nhưng vẫn ko bộc lộ ra bên ngoài ,
và quyết tâm hỏi lại một lần nữa :
-Cậu thật sự ko biết à .
Lần này Quân còn đánh ghét hơn trước ko thèm nhìn cũng ko thèm trả lời bỏ đi.
Lúc này thì 2 ng ko thể chịu nỗi trước thái độ quá đáng ,
đang định nên tiếng mắng ,
may sao lúc đó có tiếng nói:
-Quân cậu phải trả lời câu hỏi của 2 cậu đó chứ .
Nghe vậy cả bọn nhìn và ng nên tiếng ko ai xa lạ đó là Huy ,
và Lam thì nhìn như cảm ơn .
Còn Quân nghe vậy thì nhún vai nói :
-Tớ trả lời rồi ,
mà mắc mớ gì tớ phải để ý đến ”cậu ta” nhỉ ?
Sau đó ko đợi Huy giải thích ,
Quân nói tiếp:
-Ko lẽ cậu để ý chuyện của tớ à,
vậy thì tớ mong cậu đừng để ý tớ .
Quân nói xong thì bỏ đi một mạch ,
Lâm thấy vậy thì lườm Phương sau đó đi theo Quân .
Ở lại lúc này Huy nhìn bọn nó nói :
-Chắc hôm nay Quân có chuyện khó chịu ý mà ,
thông cảm nha .
Tụi nói gật đầu ,
nhưng trong thâm tâm thì nguyền rủa ko ngừng.
Và 2 ng đều có chung suy nghĩ :chỉ có Lan mới dám ở chung với tên này thôi .
Nghĩ xong Phương lấy máy ra bấm số thấy vậy Lam nên tiếng hỏi giọng thắc mắc :
-Gọi cho ai vậy Thắng .
_Nhớ là còn có Huy ở đó .
Phương vừa chờ ng bắt máy vừa nói :
-Gọi điện cho Nhật cho chắc ,
chứ chờ đến chừng nào .
Sau khi nói chuyện xong Phương quay qua nói :
-Thôi chúng ta đi ,
Nhật đến lớp rồi .
Đang định thắc mắc nhưng sực nhớ có ng bên cạnh nên Lam đằng ko hỏi nữa dù cảm giác khó hiểu vẫn bao trùm trong suy nghĩ .
Phương thì cũng thắc mắc nhưng qua cú điện thoại vừa rồi thì Phương lại có cảm giác là Lan đang có chuyện gì đó dấu mình ,
nhưng ko thể đoán ra đó là chuyện gì.
Lên đến lớp Lam và Phương nhìn xung quanh ,
nếu ng ngoài nhìn vào có thể đoán là đang kiếm ng ,
thấy vậy Lâm mỉa mai cố tình nhắm vào Phương :
-Chà xem ra có ng lo lắng cho ”ng yêu” kìa
Nghe vậy Phương biết có ng ám chỉ mình ,
trong khi đó Lam nhún vai buông 1 lời nói nhỏ :
-Xem ra anh chàng này chuẩn bị tinh thần à đấu phó với Phương đi _Chậc ko biết sao có ng ngu như vậy chứ cứ muốn đâm đầu vào ổ kiến lữa cớ chứ nghĩ thầm .
Sau đó nhìn Lâm với anh mắt thương cảm ,
còn nhưng ng xung quanh thì ai cũng cho là ánh mắt lo lắng cho Phương .
Trong khi đó Phương nên tiếng với một giọng điệu giả tạo mang vẻ hiền hòa :
-Câu nói đó cậu có ý gì .
_cười 1 nụ cười nhẹ .
Và có 1 con mồi nào biết nguy hiểm trước mắt ,
Lâm ung dung nói :
-Thì tôi nói cô và Nhật có quan hệ biến thái đó .
Nghe đến đây thì ko chỉ Phương giận ,
mà cả Lam cũng vậy thế là Lam đưa ánh mắt nhìn Phương ý nói :giải quyết sớm đi ko Lan vào là ko yên đâu .
Gật đầu Phương hiểu ý và ko nói ko rằng lấy chân dậm vào Lâm kèm theo 1 câu đe dọa :
-Lần sau cậu mà nói vậy thì tôi ko để yên đâu .
Lâm đau và tức nói lại :
-Tôi mà sợ à?
Câu nói vừa xong có tiếng nói từ cửa vang nên khiến cho Lam và Phương lo lắng :
-Thì tôi sẽ cho cậu chết ko bằng sống chứ sao _Giọng nói lạnh băng ko cảm xúc .
Mọi ng nghe vậy thì đồng loạt quay lại và thấy Lan đang bước vào lớp với 1 khuôn mặt lạnh như tiền ,
làm cho cả lớp có cảm giác rùng mình trong lòng dù ko có nói câu ấy .
Trong khi đó Lan ung dung bước vào chỗ ngồi khi đi qua 2 chỗ bạn mình đứng Lan nói :
-Chào chúc một buổi sáng tốt lành _nở 1 nụ cười tươi .
Nụ cười đó khiến cho cả lớp ngạc nhiên trừ 2 ng là quá hiểu tính cách sớm nắng chiều mưa của Lan rồi .
Và họ nhún vai ý nói với nhau :lại thế nữa rồi .
Và đúng như những gì họ nghĩ cải tính cách đó chỉ xuất hiện khi Lan buồn ngủ mà thôi ,
và quả như thế ,
vừa bỏ cặp vào hộc bàn Lan gục xuống bàn và ngủ luôn .
Lâm thấy vậy và nghe câu kia thì tức mình nhìn Phương và Lam buông 1 câu:
-Nói cạu bạn của 2 ng cận thận ,
ko thì tôi sẽ ko tha đâu.
Nghe vậy Lam và Phương nhún vai và nhìn Lâm với ánh mắt xem thường và Lam nói :
-Tôi thì nghĩ cậu nên cẩn thận thì hơn .
Câu nói đó khiến ai trong lớp thì ngạc nhiên còn nhân vật chính thì tức ói máu .
Trong khí đó Huy nhìn thái độ nãy giờ của Lam qua ánh mắt thì có cảm giác 3 ng này ko đơn giản dù ko thể đoán đc điều đó là gì ????.
Trước tình cảnh này Lam và Phương chỉ có thể ngồi xuống ,
nhìn Lan đang ngục đầu xuống bàn với 1 ánh mắt khó hiểu ,
mà dù sao xưa nay Lan là con ng cực kì khó hiểu mà ,
đến là bạn thân lâu năm mà còn có lúc ko hiểu nỗi nữa mà .
Sau đó 2 ng nhìn nhau và ko thềm chú ý gì nữa mỗi ng làm công việc riêng :Lan thì cầm 1 cuốn sách và bắt đầu đọc ,
Phương thì cầm máy tính làm gì đó .
Thầy vào lớp rồi nhưng Phương và Lam cũng ko dừng làm việc riêng ,
qua mấy ngày học họ đã hiệu trường này ko nhất thiết phải học chỉ cần điểm học kì cao là đc ,
đây là cách học phổ biến ở nước ngoài nay đc áp dụng ở trường này .
Đối với điều này bọn nó đều hứng thú vì ko cần phải giả bộ chăm chú học .
Đây cũng là điều khiến bọn nó thấy hứng thú về trường này .
Sau khi kết thúc buổi học cũng là lúc Lan tỉnh .
Thầy giáo thông báo lễ hội trường cả lớp ai cũng vui mừng :
-Lễ hội ngày thành lập trường ,
các em là học sinh mới lên phải cố gắng chiến thắng nha .
Nghe đến đây ai cũng đồng thanh nói :
-Vâng thưa thầy .
Cả lớp nhìn thầy đã đi ra khỏi lớp nhưng ai cũng háo hức nói :
-Á .
lễ hội vui quá .
Một ng khác cũng nói :
-Mình nghe các anh chị khóa trên nói lễ hội vui lắm .
Thế là ai cũng vui vẻ hô nên :
-Hoan hô lễ hội.
Cứ thế không khí đó anh hưởng lan tràn ra và mọi ng đều bàn tán về lễ hội .
Thấy thái độ học sinh trong lớp như vậy Lam vui vẻ quay xuống nhìn Lan nói ,
kể cả Phương cũng có vẻ mặt háo hức ko kém :
-Ê coi bộ vui đó nha .
Phương cũng gật đầu theo ý nói của Lam .
Riêng Lan thì nhìn vậy chỉ biết bó tay với 2 con bạn ,
và thay vào đó là khuôn mặt suy tư ,
sau đó nhìn 2 con bạn nói :
-Còn tớ lại thấy lạ thôi .
Nghe đến đây 2 khuôn mặt háo hức của Phương và Lam bắt đầu thắc mắc :
-Lạ ở điểm nào ,
cậu ko thấy ai trong lớp cũng vui vẻ ứ .
Lan nhìn với vẻ mặt gian nói :
-Theo trực giác của tớ …_dừng lại nhìn 2 con bạn
Nghe đến đây tự dưng thấy Lan dừng khiến 2 ng bắt buộc phải nên tiếng :
-Sao nào nói nhanh coi ,
cứ làm ng ta hồi hộp.
Lan nhìn vậy càng tỏ ra vẻ mặt khó hiểu nói :
-Các cậu muốn biết ko tớ nói cho.
Phương thì đưa tay ý nói Lan hãy nói kèm theo câu:
-Mời nói_vẻ mặt mong chờ
Nghe vậy Lam cũng nói :
-Đương nhiên nói nhanh coi cứ làm ra vẻ khó hiểu à _vẻ mặt giận dỗi .
Và đúng như ý của Lan khi thấy đc vẻ mặt này và Lan nói tiếp :
-Nhất định là ko có việc gì hay đâu bọn mình nên đi xuống căn tin kiếm gì ăn thôi .
Nói xong đập bàn đứng dậy đi ra cửa để lại vẻ mặt của Lan và Phương ko thể nào diễn ta nỗi ,
sau 1s thì Phương nên tiếng :
-Hả ……
-Nhật …...
Nguyễn Nhật _Lam nhìn theo nói lắp bắp .
Trong khi đó Phương nhiếm răng tức tối .
Và Phương nói :
-Đây là cái ENDING tồi tệ gì vậy ………Quá tồi tệ .
Nói xong Phương nhìn Lam nói :
-Thôi xuống căn tin kiếm gì ăn đi.
Nhắc đến đồ ăn 2 mắt Lam sáng nên khiến cho Phương phải lắc đầu nói :
-Biết cậu thích ăn rồi nhưng đừng nhìn tớ như vậy .
-Tớ cảm giác như tớ biến thành món ăn cho cậu ăn vậy _nói nhỏ .
Nhưng mà lúc này đây Lam nào để ý nữa nghe đến món ăn rồi mà và trong đầu chỉ còn 2 từ “món ăn ” .
Sau đó nắm tay Phương kéo đi như chạy ra khỏi lớp.