Kho Hàng Đầy Ắp Trong Không Gian Linh Tuyền, Cực Phẩm Tức Điên

Kho Hàng Đầy Ắp Trong Không Gian Linh Tuyền, Cực Phẩm Tức Điên

Cập nhật: 29/12/2024
Tác giả: Vị Dưa Hấu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 5,427
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Điền Văn
Cổ Đại
Dị Năng
Hài Hước
Trọng Sinh
Nữ Cường
     
     

Tô Nhược vội vàng múc cháo vào hai bát nhỏ chia cho hai đứa trẻ.

Cô thầm thề, đây sẽ là bữa ăn thê thảm cuối cùng mà bọn trẻ phải chịu.

Hai đứa trẻ ăn rất ngon miệng, nhưng chưa ăn được mấy miếng đã đồng thời đưa bát về phía Tô Nhược.

“Mẹ, mẹ ăn đi.

Tô Nhược cảm thấy ấm lòng, mỉm cười nói:

“Mẹ không đói, các con ăn đi.

Hai đứa trẻ dù đói đến mức không chịu nổi, nhưng vẫn muốn nhường cho Tô Nhược. Cô phải từ chối mấy lần, bảo mình không đói, bọn trẻ mới chịu ăn tiếp.

Ăn được lưng lửng bụng, cả hai đều cười thỏa mãn.

Tô Nhược liếc nhìn vết thương trên tay của Vương Nhị Nha, thấy cũng không còn nghiêm trọng nữa. Đợi tối cô sẽ lén bôi thuốc cho con.

Ăn xong, Tô Nhược vứt bát bẩn vào nồi, không định dọn dẹp nữa.

Cô không giống như chủ nhân cũ, cam chịu làm lụng không công.

Dứt khoát dẫn hai đứa trẻ ra ngoài, không quan tâm đến bát chưa rửa, quần áo bẩn chất đống bên giếng suốt cả ngày, hay mấy con gia cầm ở sân sau.

Bây giờ cô phải lên núi xem có thể hái được thảo dược hay tìm chút gì đó ăn được.

Núi sâu luôn có nhiều bảo bối, không thiếu đồ tốt.

Cô xuyên không đến nơi này, một đất nước gọi là Đại Vũ triều. Đây là Quảng Dương phủ ở phía tây nam, thuộc huyện Vân Thiên, trấn Vân Sơn, thôn Vương Gia.

Cách kinh thành mười vạn tám nghìn dặm.

Mấy năm trước nơi này vẫn chưa yên ổn, chiến tranh xảy ra khắp nơi, đàn ông khỏe mạnh đều bị bắt đi lính.

Chồng của chủ nhân cũ cũng bị bắt đi như vậy, từ đó bặt vô âm tín. Đã bảy, tám năm rồi, sống chết không rõ.

Hai năm trước nghe nói chiến tranh đã kết thúc từ lâu, đến giờ vẫn chưa trở về, có lẽ đã không còn nữa. Dù sao trên chiến trường, đao kiếm không có mắt.

Vì thế, khả năng lớn là Tô Nhược đã trở thành góa phụ.

Trong khi đó, Lâm Lan Quyên đang ngồi trong gian phòng phía đông, ăn uống cùng ba mẹ con Đỗ Tiểu Lệ, hoàn toàn không phát hiện ra Tô Nhược đã dẫn hai đứa trẻ ra ngoài.

Vương Đại Hoa nhìn bát canh nấm trứng trên bàn mà nuốt nước miếng liên tục, nhưng bát cháo rau dại trước mặt thực sự không ăn nổi, vừa đắng vừa chát.

Nhưng Đỗ Tiểu Lệ hoàn toàn không có ý định chia sẻ, cứ thong thả uống từng ngụm nhỏ, tay khẽ xoa bụng.

Lâm Lan Quyên vừa ăn cháo, vừa dặn dò:

“Tiểu Lệ, con ăn nhiều vào, bồi bổ cơ thể.

Đỗ Tiểu Lệ mỉm cười đáp:

“Tất nhiên, lần này con nhất định sẽ sinh được một cậu quý tử mập mạp.

“Con muốn ăn trứng gà.

” Vương Đại Hoa cuối cùng không nhịn nổi, lên tiếng.

Vương Tiểu Hoa ở bên cạnh nghe vậy liếc chị gái một cái, rồi tiếp tục ăn cháo rau dại trong bát.

Đỗ Tiểu Lệ khó chịu trừng mắt nhìn Vương Đại Hoa, mắng:

“Cô nhóc này, ăn cái gì mà ăn, thứ này là để bổ cơ thể cho em trai của con.

Vương Đại Hoa bĩu môi, lẩm bẩm nhỏ:

“Sao cô biết là em trai…”

“Im miệng!

Đỗ Tiểu Lệ giơ tay tát mạnh vào mặt Vương Đại Hoa.

“Nhất định là em trai! Dù không phải em trai, con cũng đừng hòng được ăn!

Vương Đại Hoa ôm mặt, òa khóc nức nở.

Lâm Lan Quyên đập mạnh đôi đũa xuống bàn, lạnh lùng quát:

“Khóc lóc cái gì? Lớn tướng rồi còn ham ăn thế, sau này gả chồng sẽ làm mất mặt nhà này cho xem!

P.

S.

: Mọi người đừng quá bận tâm về giá cả, mỗi triều đại một khác, tôi cũng không rành, tra mạng cũng chẳng có mẫu nào phù hợp, đành viết theo cảm giác. Chỉ cần nội dung truyền đạt ý đúng là được. Xin cảm ơn sự ủng hộ và hãy tập trung vào diễn biến câu chuyện!