Kho Hàng Đầy Ắp Trong Không Gian Linh Tuyền, Cực Phẩm Tức Điên

Kho Hàng Đầy Ắp Trong Không Gian Linh Tuyền, Cực Phẩm Tức Điên

Cập nhật: 29/12/2024
Tác giả: Vị Dưa Hấu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 5,459
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Điền Văn
Cổ Đại
Dị Năng
Hài Hước
Trọng Sinh
Nữ Cường
     
     

Lâm Lan Quyên vừa nghĩ vừa khóc, tay ôm lấy ngực, giọng đầy đau đớn:

“Đúng là tên trộm trời đánh mà! Chẳng phải muốn lấy mạng chúng ta sao? Đây là toàn bộ gia sản của nhà này! Con lợn nái đó, đem bán cũng được mấy lạng bạc, thế mà hắn dám lấy mất. Chẳng khác gì ăn thịt uống máu tôi!

Con lợn nái này vốn được mua với giá một trăm đồng bạc, nuôi chưa đến một năm. Nó vừa đẻ lứa đầu, còn phải mượn giống từ nhà khác trong làng.

Giờ thì hay rồi, bao công sức như nước đổ lá khoai, mất sạch chẳng còn gì.

Tô Nhược úp mặt giả vờ khóc, thực chất chẳng rơi giọt nước mắt nào. Nghe tiếng khóc than của Lâm Lan Quyên, cô thậm chí còn thấy buồn cười.

Coi như đây là cách cô trả thù thay nguyên chủ.

Lâm Lan Quyên luôn mắng chửi, thậm chí đánh đập nguyên chủ. Bà ta bóc lột nguyên chủ, đẩy cô đến mức đầu va vào đá mà mất mạng.

Khi nguyên chủ hấp hối, bà ta còn không chịu gọi thầy thuốc, chỉ để mặc cho cô tự sinh tự diệt. Đối với một kẻ độc ác và ích kỷ như vậy, Tô Nhược chẳng cảm thấy chút thương cảm nào.

Lúc này, có người lên tiếng:

“Không chừng là trộm trong nhà đấy! Chứ nếu không, cửa, tường rào đều nguyên vẹn, sao mà mất đồ được?”

Nghe vậy, Tô Nhược ngẩng đầu nhìn người vừa nói.

Là ông già độc thân trong làng, gần bảy mươi tuổi, mọi người gọi là Vương lão quản.

“Cũng có lý. Nhưng nói gì thì nói, con lợn nặng cả mấy trăm cân, dù là người trong nhà cũng khó mà mang đi được.

“Đúng thế! Vương lão quản, ông đừng nói linh tinh nữa, chắc uống rượu nhiều nên lú rồi!

Vương lão quản cười hề hề, vuốt râu mà không nói thêm gì.

Nhưng lời ông nói lại khiến Lâm Lan Quyên suy nghĩ.

Bà ta vừa lau nước mắt vừa nhìn sang Vương Ngọc Thư, thấy sắc mặt ông tái xanh, lại nghĩ đến việc tối qua bà đi vệ sinh, ông vẫn nằm trên giường, chắc không phải là ông.

Thế là bà ta nhìn sang con trai cả và con dâu lớn.

Con dâu đang mang thai, sức khỏe yếu, còn con trai bà thì không thể làm chuyện này.

Cuối cùng, ánh mắt bà dừng lại trên người Tô Nhược.

Tô Nhược cảm nhận được ánh mắt của bà ta, liền ngước lên đối diện. Trong đôi mắt đẫm lệ, cô không chút sợ hãi hay chột dạ, bình tĩnh nói:

“Mẹ nhìn con như vậy, chẳng lẽ nghi ngờ con?

Con chỉ là một người phụ nữ, dù có bản lĩnh thông thiên cũng không thể mang đi con lợn nặng mấy trăm cân đâu!

Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng cô lại thầm cười: Cô thật sự có bản lĩnh thông thiên để mang đi con lợn nặng mấy trăm cân mà chẳng để lại dấu vết nào.

Lâm Lan Quyên thoáng nghi ngờ Tô Nhược, nhưng lời cô nói cũng có lý.

Dù vậy, bà ta vẫn không thể nào đối xử tốt với cô, mà chuyển toàn bộ sự căm hận tên trộm lên người cô.

“Dù không phải mày lấy trộm, nhưng cũng là tại mày xui xẻo! Đúng là đồ sao chổi, tao bị mày hại thảm rồi!

Tô Nhược lại tự cấu mạnh vào đùi, khiến nước mắt tràn ra, giọng nói nghẹn ngào:

“Mẹ sao lại nói con như vậy! Con đã làm bao nhiêu việc cho nhà này, từ việc nhà đến việc đồng áng, ngay cả đàn lợn, gà, vịt, ngỗng cũng đều do con chăm sóc. Giờ chúng mất hết, con cũng đau lòng lắm. Nhưng nếu mẹ nói vậy thì thật sự làm con tổn thương!

Cô không khóc nổi, đành phải tự khiến mình đau để lấy nước mắt.

Lưu Xuân Hoa, vốn có mối quan hệ tốt với nguyên chủ, lập tức lên tiếng bênh vực:

“Bác Lâm, bác đừng nói vậy với Tô Nhược. Cô ấy là người thế nào cả làng đều biết. Chuyện gia súc mất không phải lỗi của cô ấy. Nếu bác trách cô ấy thì không hợp lý chút nào.

Hơn nữa, bác và bác Ngọc Thư ở ngay nhà chính, chỉ cách sân sau một bức tường, các bác còn không trông được, sao lại trách Tô Nhược được?”