Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Cập nhật: 09/06/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 398
Đánh giá:                      
Đô thị
Ngôn Tình
Truyện Teen
Tiểu thuyết
Hiện Đại
Việt Nam
  
  

"Buông ra đi...

. này.

.

. cái đồ.

.

.

" Tuệ Phương hết sức vùng vẫy, cô muốn thoát ra, nhưng bị vòng tay cậu ghì chặt lại, muốn thoát cũng không thoát nổi.

Cô cảm nhận bộ quần áo của cậu đang ma sát trên cơ thể mình, người nóng ran lên, cô cũng nguôi ngoai phần nào giận hờn, dù gì cậu cũng bận tối mày tối mặt. Nghĩ đoạn, cô mềm lòng ôm chặt lại cậu, cho dù có thế nào cũng không muốn rời xa.

Sau khi đã nếm hương vị ngọt ngào của tình yêu từ đôi môi cô, Thế Minh cũng chẳng muốn nghĩ đến chuyện gì khác, ôm chặt người con gái trước mặt vào lòng, cậu muốn dùng cái ấm áp của mình để che chở cô. Thời tiết đang giao mùa sang xuân, hai người trong nhà như hai ngọn lửa quấn quýt lấy nhau.

Cậu cảm nhận thấy người đẹp trong lòng đang ngọ nguậy, đôi môi gượng gạo khi hôn làm cậu càng muốn chiếm hữu, cậu mạnh dạn dùng lưỡi mở đôi môi cô, hôn vào sâu bên trong, lưỡi cậu quấn lấy không rời, cậu muốn nếm hương thơm nhè nhẹ từ đôi môi cô, và dẫn cô đi tìm khoái lạc.

Tuệ Phương cũng không còn cảm thấy cái lạnh nữa, cô lâng lâng một cảm giác khó tả. Cô ngại ngùng lại rất đỗi thành thục trước cái hôn từ cậu, cô đáp lại cái hôn ấy e dè nhưng lại nồng nhiệt. Thật là cảm xúc khó tả lấp đầy trái tim cô, cô chỉ muốn thời gian mãi dừng lại ở khoảnh khắc này.

Nụ hôn Pháp đã chiếm trọn con tim cô, cậu đã dùng hơi thở nồng cháy để chiếm ngự trái tim cô. Cô từ từ tách đôi môi ra khỏi, Thế Minh có chút không nỡ cắn nhẹ môi cô:

"Ngọt thật ấy, Phương, từ giờ trở đi, môi cậu là của tớ rồi đấy.

"

Tuệ Phương ngại đỏ bừng mặt, cô ở trong lòng cậu ngước lên hỏi: "Ghét cái đồ, dám cưỡng hôn người ta, để người ta đợi mấy ngày nay, ghét.

"

"Tớ biết Phương yêu tớ nên mới ngày nhớ đêm mong, có yêu mới có ghét đằng ấy nhỉ?''

"Nói linh ta linh tinh. Mặc xác đấy. Mấy ngày nay Phong cứ đến tìm người ta, phiền chết đi được.

"

"Phong? Phong là thằng nào?" Thế Minh lấy làm lạ, cậu chưa bao giờ nghe đến tên người này.

Tuệ Phương trả lời: "Phong là con trai của chú Lý.

"

Thấy Thế Minh không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Chú Lý lần trước đánh nhau ở quán bar cậu gặp đấy.

"

Thế Minh nghĩ rồi như nhớ ra được cậu có nhớ chuyện này, nói: "Là chú tầm bốn mươi tuổi, đeo kính, đậm người ấy phải không?"

Tuệ Phương gật đầu: "Ừ, chú Lý đối xử với hai chị em tớ rất tốt, chỉ là Phong con trai chú ý cứ dính lấy tớ với chị gái, phiền chết đi được.

''

Thế Minh ghi nhớ cái tên này.

Tuệ Phương thấy khuôn mặt Thế Minh trùng lại, cô nghĩ đến bệnh tình tụt huyết áp của cậu, cô nhẹ giọng: "Cả ngày nay ấy bận chuyện bang đảng, giờ sức khỏe cậu đến mức nào rồi cậu còn chẳng quan tâm. Cậu nhìn lại mình đi, gầy sọp hẳn đi rồi đấy.

"

"Haha, chỉ là dạo này bận quá, qua mấy ngày nữa lại đâu vào đấy cả thôi.

"

Cậu nháy mắt nhìn Tuệ Phương, mặt đầy vẻ gian trá: "Giờ tớ chỉ muốn đặt lưng.

.

. đi ngủ thôi.

"

Tuệ Phương mặt đỏ bừng: "Ai thèm ngủ với cậu?''

Thế Minh cười: "Tớ bảo cậu ngủ với tớ lúc nào?''

"Cậu.

.

. Ghét cái mặt.

" Tuệ Phương mặt đỏ tía tai, cô lấy tay đập vào lồng ngực Thế Minh, lực đánh nhẹ, cậu thấy thế cười.

Lúc sau, Tuệ Phương cũng đã thấm mệt, cô dựa vào vai Thế Minh, mắt dính chặt lấy cậu: "Mấy ngày nay có nhớ Phương không?''

Thế Minh gật đầu, hơi thở của Tuệ Phương phà vào mặt cậu, cậu nhìn thấy đôi mội đỏ mọng đang cong lên, trong lòng nong nóng. Hai người mắt đối mắt không ai nói gì.

Đúng lúc này, điện thoại kêu lên. Thế Minh giật mình, theo phản xạ đứng dậy cầm điện thoại lên nghe. Tuệ Phương nhìn thấy cậu ra nghe điện thoại, cô thở dài một tiếng, cắn môi, hai tay đặt lên đùi không nói gì.

Đông Thắng gọi cậu: "Alo, anh Minh à, em Thắng đây, giờ chúng ta tấn công Vinh trọc rồi, anh chỉ thị gì không.

"

"Không, bình thường như thế nào nay cứ thế mà làm. Quan trọng nhất là nhanh.

"

"Dạ, em biết rồi. À, anh Minh, em không làm hỏng chuyện tốt của anh đấy chứ?''

Thế Minh nhịn cười: "Không, thôi đừng có mà lắm lời, vào việc đi.

"

"Tuân lệnh, đại ca.

"

Thế Minh cất điện thoại, quay đầu nhìn Tuệ Phương đang ngồi đơ ra trên sofa, cậu lại gần nhỏ tiếng:

"Phương à, lúc nãy.

.

. tớ.

.

.

"

Tuệ Phương không nói gì, đứng phắt lên ôm lấy cổ cậu, cắn nhẹ một vết trên cổ. Thế Minh sựng lại, cậu cảm nhận thấy hương thơm từ người cô truyền đến, nhanh tay ôm trọn lấy người cô. Hai người lại tay trong tay, môi chạm môi, quyến luyến không rời.

Tuệ Phương vốn chỉ muốn trêu đùa nào ngờ mình lại là người mắc bẫy rơi vào lưới, cô đang bị cái hôn nồng nhiệt chiếm cả thể xác lẫn con tim. Thời gian như ngừng lại, hai người lại quấn nhau thật lâu không rời.

Cả người Tuệ Phương mềm nhũn ra, cô như bị hút hết lực, dựa vào người cậu. Thế Minh không kìm được dục vọng, cậu đưa tay lên mò mẫm bờ ngực đang rung lên từng nhịp. Lại đúng giây phút thăng hoa ấy, điện thoại đổ chuông.

"Mẹ nó chứ.

"

Thế Minh không biết đang mắng mình hay mắng người gọi đến. Cậu đẩy nhẹ thân hình thon thả yêu kiều của Tuệ Phương sang một bên, đi sang một bên. Tuệ Phương thẹn quá hóa hờn, cô hứ lên một tiếng rồi nghiêng sang một bên, vùi mặt vào sofa.

"Alo, Minh à, anh Long đây, giờ đang chuẩn bị tấn công Hiếu dân chơi, chú muốn bắt sống hay bắt chết.

"

Thế Minh lộn lòng trắng mắt, quả những người này đang trêu đùa với cậu, cậu nói: "Tùy anh, đừng hỏi em.

''

"Ô sờ kê, anh biết rồi. À có chuyện gì à, nghe giọng chú không đúng lắm.

"

"Giờ mà anh còn không tắt máy em đang nghĩ đến việc đánh chết anh đấy.

"

"Hả" Đầu dây bên kia lặng đi, xong Long cười lên một hồi.

Lúc sau lên tiếng: "À, anh hiểu rồi. Chú đang ở nhà Phương à. À, anh hiểu rồi, anh không gọi điện làm phiền không gian riêng của hai đứa nữa đâu.

"

Thế Minh quay sang xoa đầu cô, rồi nhè nhẹ tiến gần lại ngửi, có mùi thơm: "Mấy ngày nay tớ bận đầu tắt mặt tối, chưa được bữa nào ra hồn, hôm nay đến chỗ cậu sớm vẫn chưa kịp ăn gì.

"

"Thế để tớ nấu mì cho cậu lót bụng.

"

"Thôi, tẹo nữa chúng mình đi ra ngoài ăn cơm. Giờ tớ chỉ muốn ngủ một giấc.

"

"Thế cũng được, cậu ngủ đi, trưa tớ gọi dậy.

"

Thế Minh nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng của cô, cậu vui thích khôn cùng, giả bộ như đứa trẻ làm nũng, kéo tay Tuệ Phương, mắt híp lại cười:

"Nhưng người ta muốn cậu ru ngủ cơ.

"

"Lớn này còn ru ngủ gì.

" Tuệ Phương đẩy Thế Minh sang một bên.

Haha!

"

Thế Minh nằm trên sofa, ôm vòng eo nhỏ của Tuệ Phương nói:

"Haha, xem ra tớ đành phải ngủ trên sofa rồi!

"

"Dậy đi, ngủ ở đây cảm mất, vào phòng Phương mà ngủ!

"

Tuệ Phương kéo Thế Minh dậy rồi đi lên tầng.

Thế Minh nằm trên giường của Tuệ Phương, ngửi được hương thơm nhè nhẹ, đôi môi bất giác mỉm cười. Nhìn gương mặt tươi cười của cô, cậu có một cảm giác thoả mãn không thể diễn tả thành lời. Thế Minh nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.

Nghe thấy tiếng thở đều đặn của Thế Minh, Tuệ Phương sợ có người làm phiền cậu nên đã cầm điện thoại cậu, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Cô quay ra phòng khách, ngồi xuống sofa, bất giác nhớ lại cảnh tượng ban nãy, cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Một lúc sau, chuông điện thoại reo lên làm ngắt mạch suy nghĩ xa xôi của cô. Tuệ Phương cầm điện thoại lên, bất mãn nói:

"Alo? Mấy người có thôi đi hay không, sao mà cứ gọi mãi thế!

"

Phía bên kia im lặng một lúc: "Alo, em tìm anh Minh, có chuyện cần anh ấy giải quyết!

"

"Cậu ấy đang bận ngủ!

"

Tuệ Phương lớn tiếng nói, sau đó liền cúp máy. Phía bên kia, Phạm Cường cầm điện thoại một lúc lâu không nói thành lời, mãi về sau mới quay sang nói với người bên cạnh:

"Mày biết không, ả này còn đanh đá gớm, không ngờ cô ta lại dám nói chuyện với tao như thế!

"

Phạm Cường và Tuệ Phương chưa từng gặp nhau, chỉ là từng nghe người khác nhắc đến. Không ngờ mới nói chuyện lần đầu tiên đã không nể nang cậu ta gì hết, tức muốn điên lên được. Đông Thắng cũng từng gặp cảnh ngộ như vậy, cười nói:

"Đã bảo mày đừng có gọi rồi, haha. Nói không chừng sau này anh Minh cưới Tuệ Phương, lúc đó mày còn phải xách dép cho người ta nữa đấy, hahahaha!

!

"

Phạm Cường trợn mắt với Đông Thắng, từ tốn nói: "Nếu mày không còn răng nữa thì có phải mày sẽ bớt nói đi không?"

Thế Minh ngủ đến tận hai giờ chiều Tuệ Phương mới gọi cậu dậy.

Sau đó bọn họ ra ngoài ăn một bữa ngon nghẻ, rồi ra bờ sông đi dạo. Hai người nói cười vui vẻ, tránh xa mấy cái chém giết trên chiến trường, cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Mãi cho đến năm giờ, sau khi Thế Minh đưa Tuệ Phương về nhà, cậu mới đi T-bar một chuyến.

Vào trong T-bar, thấy có rất nhiều khách, trên sân khấu có một đám người đang điên cuồng lắc lư nhảy nhót. Một tên đàn em nhìn thấy Thế Minh thì vội chạy tới, cung kính nói:

"Anh Minh, anh Long và mấy người khác đợi anh rất lâu rồi.

"

Thế Minh tâm trạng rất tốt, mỉm cười gật đầu, tên đàn em kia dẫn cậu đi vào phòng riêng sau đó đứng bên ngoài canh gác. Những nhân vật cốt cán của bang Thế Minh đều ở bên trong, dưới đất còn có hai người trung niên mặt mũi bầm dập sưng sẩy đang quỳ.

Thế Minh nhìn mất một lúc mới nhận ra đó là Hiếu dân chơi và Hải trọc. Những người khác tránh đường cho Thế Minh đi vào giữa, cậu ngồi xuống, Long hỏi:

"Minh, chúng ta làm gì với hai người này đây?"

Nghe thấy lời Long nói, Hiếu và Hải trọc lớn tiếng cầu xin:

"Người anh em.

.

. không, không.

.

. Anh Minh, đừng giết em, em nhường hết địa bàn cho anh, em còn có tiền, em sẽ cho anh tiền, thả em ra đi!

"

Thế Minh tắt ngúm nụ cười, nghiêm túc suy nghĩ, tuy hai người này đã mất thế lực, nhưng giữ lại thì cũng sẽ là một mầm mống tai hoạ với cậu. Ai mà đi giữ lại một người lúc nào cũng thù hận mình chứ?

Nhìn cái bộ dạng nước mắt nước mũi tèm nhèm đáng thương của bọn họ, Thế Minh cũng có hơi mềm lòng, nhưng nghĩ lại, cậu lại thấy không thoả đáng, sợ sau này bọn họ thật sự có ý định trả thù lại thành tai hoạ cho bang phái, nên cậu bèn nói:

"Cứ theo quy tắc mà làm, phát thẻ Tử!

"

Thế Minh không muốn nhìn ánh mắt tuyệt vọng của hai người họ, đi ra khỏi phòng, thầm nói với bản thân mình, phải nhớ kĩ, mày là một thằng khốn! Sự đồng cảm chỉ khiến mày càng yếu đuối hơn thôi!

Trong phòng bao, Long lấy hai tấm thiệp đen ra, chậm rãi đặt xuống trước mặt hai người kia, việc này đồng thời cũng quyết định vận mệnh của hai người bọn họ. Xã hội đen chính là cái thế giới mà cá lớn nuốt cá bé, thắng làm vua, thua làm tớ, thế mới đúng nghĩa xã hội đen.

Trên đường về nhà, Thế Minh cứ nghĩ mãi về điều này, cậu có thể thích Tuệ Phương không? Một kẻ khốn có thể có được tình yêu sao? Cậu không biết, chỉ thầm cười khổ trong lòng, cảm giác bây giờ hai tay cậu đã dính đầy máu tươi, chẳng khác gì một tên sát nhân đúng nghĩa!

Sau khi hai tên Hải, Hiếu bị bang Thế Minh giải quyết, phía Nam thành phố ngoài Bằng Chồn và Lưu Thanh thì những bên khác đã bị bang Thế Minh chiếm lĩnh hết rồi. Các bang phái trong giới xã hội đen cũng đã coi bang Thế Minh ngang hàng với quân Anh em và Thanh bang, càng thêm tôn trọng bọn họ hơn, chỉ sợ có một ngày người nhận được thẻ đen lại chính là bản thân họ. Uy danh của thẻ đen đã lan truyền khắp thế giới ngầm của thành phố H, tất cả mọi người đều biết đó là một tấm thẻ báo tử.