Chương 1 - Chỉ Cần Bị Giết Là Có Thể Vô Địch
Chương 2 - Tiên Môn Bức Thoái Vị, Lúc Nào Cũng Chuẩn Bị Tìm Đường Chết
Chương 3 - Tiên Môn Bức Thoái Vị, Lúc Nào Cũng Chuẩn Bị Tìm Đường Chết (2)
Chương 4 - Chân Tướng Phơi Bày, Một Đám Loạn Thần Tặc Tử
Chương 5 - Chân Tướng Phơi Bày, Một Đám Loạn Thần Tặc Tử (2)
Chương 6 - Bản Quan Thà Chết Cũng Không Giao Ngọc Tỉ
Chương 7 - Bản Quan Thà Chết Cũng Không Giao Ngọc Tỉ (2)
Chương 8 - Nói Với Ngươi Ta Sợ Bẩn Miệng
Chương 9 - Sử Sách Làm Chứng, Sông Núi Ghi Tên
Chương 10 - Sử Sách Làm Chứng, Sông Núi Ghi Tên(2)
Chương 11 - Muốn Giết Cứ Giết, Bản Quan Tuyệt Đối Không Phản Quốc
Chương 12 - Trẫm Nhất Định Phảo Bảo Vệ Ngươi
Chương 13 - Trẫm Nhất Định Phảo Bảo Vệ Ngươi(2)
Chương 14 - Vì Sao Bệ Hạ Hại Ta?
Chương 15 - Tự Hỏi Cuộc Đời Ai Mà Không Chết
Chương 16 - Tự Hỏi Cuộc Đời Ai Mà Không Chết(2)
Chương 17 - Ba Tầng Dị Tượng, Kinh Thành Chấn Động
Chương 18 - Chính Khí Cuồn Cuộn, Tiên Môn Sợ Hãi!
Chương 19 - Ngươi Đừng Qua Đây
Chương 20 - Ngươi Đừng Qua Đây(2)
Chương 21 - Diệp Đại Nhân Tuyệt Vời
Chương 22 - Chịu Nhục, Khuôn Mặt Thật Của Gian Thần!
Chương 23 - Dùng Quốc Vận Mở Thánh Viện
Chương 24 - Dùng Quốc Vận Mở Thánh Viện(2)
Chương 25 - Cởi Đế Bào Ra, Ai Mới Là Đệ Nhất Mỹ Nhân Thiên Hạ
Chương 26 - Ngươi Nói Cái Này Ta Không Thấy Buồn Ngủ Nữa
Chương 27 - Ngươi Nói Cái Này Ta Không Thấy Buồn Ngủ Nữa(2)
Chương 28 - Đây Là Lần Đầu Tiên Trong Hai Đời
Chương 29 - Ta Đụng Vào Nàng Nhất Định Sẽ Chết Rất Thê Thảm Đúng Không?
Chương 30 - Không Ai Có Thể Ngăn Cản Được Mị Lực Của Ta
Chương 31 - Không Ai Có Thể Ngăn Cản Được Mị Lực Của Ta(2)
Chương 32 - Tiểu Huynh Đệ, Ngươi Đi Đường Hẹp Rồi
Chương 33 - Tiểu Tử, Ngươi Rất Dũng Cảm
Chương 34 - Khí Tài Lộ Ra Ngoài, Sáng Tạo Kiểu Chữ Độc Nhất
Chương 35 - Khí Tài Lộ Ra Ngoài, Sáng Tạo Kiểu Chữ Độc Nhất(2)
Chương 36 - Giấy Nặng Ngàn Cân, Từ Thành Trấn Quốc!
Chương 37 - Hỏng Rồi, Các Nàng Thèm Muốn Thân Thể Của Ta
Chương 38 - Ta Là Người Chuyên Nghiệp
Chương 39 - Ta Là Người Chuyên Nghiệp(2)
Chương 40 - Ngươi Đàn Cái Gì Vậy?
Chương 41 - Chỉ Thế Này? Ngươi Chỉ Là Trình Độ Này?
Chương 42 - Nam Nhân Này, Bản Cô Nương Ăn Chắc Rồi
Chương 43 - Nam Nhân Này, Bản Cô Nương Ăn Chắc Rồi(2)
Chương 44 - Xin Cô Nương Tự Trọng
Chương 45 - Ngươi Muốn Giết Thì Giết, Cần Gì Phải Nhiều Lời?
Chương 46 - Diệp Ninh Tuyệt Đối Không Thể Chết!
Chương 47 - Diệp Ninh Tuyệt Đối Không Thể Chết!(2)
Chương 48 - Lần Này Ta Nhất Định Không Thể Sống.
Chương 49 - Lần Này Ta Nhất Định Không Thể Sống.(2)
Chương 50 - Biết Đen Giữ Trắng, Ai Đọng Đến Hắn Trẫm Sẽ Giết Người Đó!
Chương 51 - Tra Nữ, Cầu Xin Ngươi Làm Người Đi
Chương 52 - Thế Giới Này Thật Sự Có Độc
Chương 53 - Thế Giới Này Thật Sự Có Độc(2)
Chương 54 - Thái Giám Ác Độc
Chương 55 - Triều Hội Hoang Đường, Diệp Ninh Thăng Quan(2)
Chương 56 - Triều Hội Hoang Đường, Diệp Ninh Thăng Quan(2)
Chương 57 - Hồn Tìm Đường Chết Của Ta Lại Lại Lại Bắt Đầu Cháy Rực Rồi
Chương 58 - Lừa Dối Người Khác Cũng Như Lừa Dối Trời, Đừng Lừa Dối Bản Thân Mình
Chương 59 - Lừa Dối Người Khác Cũng Như Lừa Dối Trời, Đừng Lừa Dối Bản Thân Mình(2)
Chương 60 - Nhặt Được Một Tiểu Mỹ Nữ
Chương 61 - Ta Đã Ba Lần Đến Nhà Tranh Rồi, Mà Ngươi Còn Không Mở Cửa?
Chương 62 - Sẽ Có Lúc Đạp Gió Rẽ Sóng
Chương 63 - Sẽ Có Lúc Đạp Gió Rẽ Sóng (2)
Chương 64 - Thế Gian Đen Tối Như Thế, Không Dung Được Một Chùm Ánh Sáng
Chương 65 - Thế Gian Đen Tối Như Thế, Không Dung Được Một Chùm Ánh Sáng (2)
Chương 66 - Ta Tuyệt Đối Không Cho Phép Ngươi Chết
Chương 67 - Cầu Trời Không Đường, Kiện Đất Không Cửa
Chương 68 - Ngươi Chém Chết Ta Đi
Chương 69 - Ngươi Chém Chết Ta Đi (2)
Chương 70 - Nhưng Viện Giám Sát Sẽ Làm
Chương 71 - Lập Tức Nhiệt Huyết Nổi Dậy
Chương 72 - Lập Tức Nhiệt Huyết Nổi Dậy (2)
Chương 73 - Viện Giám Sát Tái Xuất Giang Hồ
Chương 74 - Bọn Họ Của Quá Khứ Đã Chết Rồi
Chương 75 - Bọn Họ Của Quá Khứ Đã Chết Rồi (2)
Chương 76 - Phát Hiện Quan Trọng Của Thái Hướng Cao
Chương 77 - Chắc Là Hắn Sẽ Không Đi Gây Phiền Phức Cho Uy Vũ Hầu Đó Chứ?
Chương 78 - Chắc Là Hắn Sẽ Không Đi Gây Phiền Phức Cho Uy Vũ Hầu Đó Chứ? (2)
Chương 79 - Thế Mà Hắn Còn Cười Được!
Chương 80 - Ngay Cả Ngươi Cũng Đến Đâm Sau Lưng Ta
Chương 81 - Ngay Cả Ngươi Cũng Đến Đâm Sau Lưng Ta (2)
Chương 82 - Ngay Cả Ngươi Cũng Đến Đâm Sau Lưng Ta (3)
Chương 83 - Có Một Số Người Sống, Nhưng Thật Ra Là Đã Chết Rồi
Chương 84 - Có Một Số Người Sống, Nhưng Thật Ra Là Đã Chết Rồi (2)
Chương 85 - Có Một Số Người Sống, Nhưng Thật Ra Là Đã Chết Rồi (3)
Chương 86 - Có Một Số Người Sống, Nhưng Thật Ra Là Đã Chết Rồi (4)
Chương 87 - Ta Có Một Bài Thơ, Muốn Đọc Cho Các Vị Nghe
Chương 88 - Ta Có Một Bài Thơ, Muốn Đọc Cho Các Vị Nghe (2)
Chương 911 - Nhảy Chương
Chương 1 - Chỉ Cần Bị Giết Là Có Thể Vô Địch
Chương 2 - Tiên Môn Bức Thoái Vị, Lúc Nào Cũng Chuẩn Bị Tìm Đường Chết
Chương 3 - Tiên Môn Bức Thoái Vị, Lúc Nào Cũng Chuẩn Bị Tìm Đường Chết (2)
Chương 4 - Chân Tướng Phơi Bày, Một Đám Loạn Thần Tặc Tử
Chương 5 - Chân Tướng Phơi Bày, Một Đám Loạn Thần Tặc Tử (2)
Chương 6 - Bản Quan Thà Chết Cũng Không Giao Ngọc Tỉ
Chương 7 - Bản Quan Thà Chết Cũng Không Giao Ngọc Tỉ (2)
Chương 8 - Nói Với Ngươi Ta Sợ Bẩn Miệng
Chương 9 - Sử Sách Làm Chứng, Sông Núi Ghi Tên
Chương 10 - Sử Sách Làm Chứng, Sông Núi Ghi Tên(2)
Chương 11 - Muốn Giết Cứ Giết, Bản Quan Tuyệt Đối Không Phản Quốc
Chương 12 - Trẫm Nhất Định Phảo Bảo Vệ Ngươi
Chương 13 - Trẫm Nhất Định Phảo Bảo Vệ Ngươi(2)
Chương 14 - Vì Sao Bệ Hạ Hại Ta?
Chương 15 - Tự Hỏi Cuộc Đời Ai Mà Không Chết
Chương 16 - Tự Hỏi Cuộc Đời Ai Mà Không Chết(2)
Chương 17 - Ba Tầng Dị Tượng, Kinh Thành Chấn Động
Chương 18 - Chính Khí Cuồn Cuộn, Tiên Môn Sợ Hãi!
Chương 19 - Ngươi Đừng Qua Đây
Chương 20 - Ngươi Đừng Qua Đây(2)
Chương 21 - Diệp Đại Nhân Tuyệt Vời
Chương 22 - Chịu Nhục, Khuôn Mặt Thật Của Gian Thần!
Chương 23 - Dùng Quốc Vận Mở Thánh Viện
Chương 24 - Dùng Quốc Vận Mở Thánh Viện(2)
Chương 25 - Cởi Đế Bào Ra, Ai Mới Là Đệ Nhất Mỹ Nhân Thiên Hạ
Chương 26 - Ngươi Nói Cái Này Ta Không Thấy Buồn Ngủ Nữa
Chương 27 - Ngươi Nói Cái Này Ta Không Thấy Buồn Ngủ Nữa(2)
Chương 28 - Đây Là Lần Đầu Tiên Trong Hai Đời
Chương 29 - Ta Đụng Vào Nàng Nhất Định Sẽ Chết Rất Thê Thảm Đúng Không?
Chương 30 - Không Ai Có Thể Ngăn Cản Được Mị Lực Của Ta
Chương 31 - Không Ai Có Thể Ngăn Cản Được Mị Lực Của Ta(2)
Chương 32 - Tiểu Huynh Đệ, Ngươi Đi Đường Hẹp Rồi
Chương 33 - Tiểu Tử, Ngươi Rất Dũng Cảm
Chương 34 - Khí Tài Lộ Ra Ngoài, Sáng Tạo Kiểu Chữ Độc Nhất
Chương 35 - Khí Tài Lộ Ra Ngoài, Sáng Tạo Kiểu Chữ Độc Nhất(2)
Chương 36 - Giấy Nặng Ngàn Cân, Từ Thành Trấn Quốc!
Chương 37 - Hỏng Rồi, Các Nàng Thèm Muốn Thân Thể Của Ta
Chương 38 - Ta Là Người Chuyên Nghiệp
Chương 39 - Ta Là Người Chuyên Nghiệp(2)
Chương 40 - Ngươi Đàn Cái Gì Vậy?
Chương 41 - Chỉ Thế Này? Ngươi Chỉ Là Trình Độ Này?
Chương 42 - Nam Nhân Này, Bản Cô Nương Ăn Chắc Rồi
Chương 43 - Nam Nhân Này, Bản Cô Nương Ăn Chắc Rồi(2)
Chương 44 - Xin Cô Nương Tự Trọng
Chương 45 - Ngươi Muốn Giết Thì Giết, Cần Gì Phải Nhiều Lời?
Chương 46 - Diệp Ninh Tuyệt Đối Không Thể Chết!
Chương 47 - Diệp Ninh Tuyệt Đối Không Thể Chết!(2)
Chương 48 - Lần Này Ta Nhất Định Không Thể Sống.
Chương 49 - Lần Này Ta Nhất Định Không Thể Sống.(2)
Chương 50 - Biết Đen Giữ Trắng, Ai Đọng Đến Hắn Trẫm Sẽ Giết Người Đó!
Chương 51 - Tra Nữ, Cầu Xin Ngươi Làm Người Đi
Chương 52 - Thế Giới Này Thật Sự Có Độc
Chương 53 - Thế Giới Này Thật Sự Có Độc(2)
Chương 54 - Thái Giám Ác Độc
Chương 55 - Triều Hội Hoang Đường, Diệp Ninh Thăng Quan(2)
Chương 56 - Triều Hội Hoang Đường, Diệp Ninh Thăng Quan(2)
Chương 57 - Hồn Tìm Đường Chết Của Ta Lại Lại Lại Bắt Đầu Cháy Rực Rồi
Chương 58 - Lừa Dối Người Khác Cũng Như Lừa Dối Trời, Đừng Lừa Dối Bản Thân Mình
Chương 59 - Lừa Dối Người Khác Cũng Như Lừa Dối Trời, Đừng Lừa Dối Bản Thân Mình(2)
Chương 60 - Nhặt Được Một Tiểu Mỹ Nữ
Chương 61 - Ta Đã Ba Lần Đến Nhà Tranh Rồi, Mà Ngươi Còn Không Mở Cửa?
Chương 62 - Sẽ Có Lúc Đạp Gió Rẽ Sóng
Chương 63 - Sẽ Có Lúc Đạp Gió Rẽ Sóng (2)
Chương 64 - Thế Gian Đen Tối Như Thế, Không Dung Được Một Chùm Ánh Sáng
Chương 65 - Thế Gian Đen Tối Như Thế, Không Dung Được Một Chùm Ánh Sáng (2)
Chương 66 - Ta Tuyệt Đối Không Cho Phép Ngươi Chết
Chương 67 - Cầu Trời Không Đường, Kiện Đất Không Cửa
Chương 68 - Ngươi Chém Chết Ta Đi
Chương 69 - Ngươi Chém Chết Ta Đi (2)
Chương 70 - Nhưng Viện Giám Sát Sẽ Làm
Chương 71 - Lập Tức Nhiệt Huyết Nổi Dậy
Chương 72 - Lập Tức Nhiệt Huyết Nổi Dậy (2)
Chương 73 - Viện Giám Sát Tái Xuất Giang Hồ
Chương 74 - Bọn Họ Của Quá Khứ Đã Chết Rồi
Chương 75 - Bọn Họ Của Quá Khứ Đã Chết Rồi (2)
Chương 76 - Phát Hiện Quan Trọng Của Thái Hướng Cao
Chương 77 - Chắc Là Hắn Sẽ Không Đi Gây Phiền Phức Cho Uy Vũ Hầu Đó Chứ?
Chương 78 - Chắc Là Hắn Sẽ Không Đi Gây Phiền Phức Cho Uy Vũ Hầu Đó Chứ? (2)
Chương 79 - Thế Mà Hắn Còn Cười Được!
Chương 80 - Ngay Cả Ngươi Cũng Đến Đâm Sau Lưng Ta
Chương 81 - Ngay Cả Ngươi Cũng Đến Đâm Sau Lưng Ta (2)
Chương 82 - Ngay Cả Ngươi Cũng Đến Đâm Sau Lưng Ta (3)
Chương 83 - Có Một Số Người Sống, Nhưng Thật Ra Là Đã Chết Rồi
Chương 84 - Có Một Số Người Sống, Nhưng Thật Ra Là Đã Chết Rồi (2)
Chương 85 - Có Một Số Người Sống, Nhưng Thật Ra Là Đã Chết Rồi (3)
Chương 86 - Có Một Số Người Sống, Nhưng Thật Ra Là Đã Chết Rồi (4)
Chương 87 - Ta Có Một Bài Thơ, Muốn Đọc Cho Các Vị Nghe
Chương 88 - Ta Có Một Bài Thơ, Muốn Đọc Cho Các Vị Nghe (2)
Chương 911 - Nhảy Chương
Đây là một lão nhân ở tầng dưới cùng của xã hội.
Nhìn từ dáng người còng lưng ở ông lão, và ánh mắt trốn ránh không dám nhìn
người khác là có thể nhìn ra được.
“Lão già, ngươi vừa mới nói cái gì?”
Người trung niên cả người đầy mùi rượu mở đôi mắt mông lung say lờ đờ ra, yết
hầu của hắn hơi ngứa, khạc một bãi đườm nhổ sang bên cạnh, hắng giọng nói cái,
nhìn về phía lão nhân.
“Ta, ta…”
Lão nông theo bản năng lùi bước.
Người này nói chuyện thô kệch thì thôi đi, quan trọng là cả người toàn mùi rượu,
hai mắt đỏ bừng, còn mang theo mấy phần lệ khí.
Nói chuyện cũng không khách khí.
Điều này khiến một tiểu dân nghèo ai cũng không đắc tội nổi sợ hãi đến chân mềm
nhũn, nhưng cũng không biết hắn nghĩ đến cái gì, vẫn là cắn răng, nói.
“Vị quan gia này, ta nghe nói ở đây có Thanh Thiên đại lão gia, có thể làm chủ cho
dân… Cho nên ta đến nơi này, cáo trạng.
”
Cáo trạng?
Hai chữ này khiến cho đám người Viện giám sát hoảng hốt một trận.
Hôm nay là ngày Viện giám sát phán xét, dựa theo quy định mà nói, một ngày này
quan lại các cấp của Viện giám sát nhất định phải lắng nghe oan khuất của lão bách
tính.
Nếu như có người không để tâm đến vụ án của bách tính, hoặc là ngăn cản bách
tính đến đây cáo trạng, đó cũng đều là trọng tội.
Nhưng đó là những chuyện đã qua.
Viện giám sát bây giờ, đã từng có lúc nào phán án?
Lần trước xử án là vào lúc nào?
Mọi người đã hoàn toàn không nhớ nữa.
“Nơi này không có Thanh Thiên đại lão gia, càng không có người nào làm chủ cho
dân, ngươi đến nhầm nơi rồi.
”
Nam tử toàn thân mùi rượu lạnh lùng nói.
Hắn cầm lên một nắm tuyết, hung hăng lau mặt một cái, trên mặt bốc hơi nóng, bộ
dáng càng thêm hung ác.
“Tại sao lại không có ai làm chủ cho dân?”
Thái Hướng Cao đứng lên, hỏi.
“Vị lão trượng này, ngươi có gì oan khuất, Viện giám sát ta nhất định sẽ đòi công
đạo cho ngươi!
”
Hắn nhớ đến, hôm qua Diệp Ninh từng bảo hắn đi rải tin tức, nói Viện giám sát có
người có thể làm chủ cho dân, hấp dẫn lão bách tính đến đây.
Nhưng hắn không ngờ được chính là, tin tức phát tán ra ngoài lâu như thế, thế mà
lại chỉ có một lão bách tính đến.
Có điều nhìn đức hạnh của những người khác của Viện giám sát, Thái Hướng Cao
lại cảm thấy, nếu như hắn là lão bách tính, cũng nhất định sẽ không tin tưởng Viện
giám sát.
“Ta vốn là tiểu phu Nam Sơn, mùa hè đốn củi, mùa đông đốt than, rồi mang ra
kinh thành bán, vất vả lắm mới góp nhặt được một xe than củi, nhưng vừa đúng lúc
vào thành, lại bị người khác cướp đi…”
Lão trượng bởi vì lao động thời gian dài mà bị bệnh khớp nghiêm trọng, bàn tay
vặn vẹo che mặt, khóc nức nở nói.
“Nhà ta chỉ trông cậy vào số tiền bán than củi này, để mua lương thực sống qua
mùa đông.
”
“Thê tử của ta còn bị bệnh, ta còn phải mua thuốc.
”
“Than của ta bị cướp hết rồi, ra không sống nổi nữa.
”
Ông lão nói xong lời cuối cùng, thanh âm đã mơ hồ không rõ, đang rơi vào trong bi
thương to lớn.
Đây là một bản án rất đơn giản rất đơn giản, cũng vô cùng nhỏ.
Vốn dĩ đám người Viện giám sát còn để ý một chút, nhưng sau khi nghe xong lại là
khịt mũi coi thường.
“Một vụ án như thế, còn đến chỗ chúng ta cáo trạng cái gì? Sẽ tự có nha môn Kinh
Triệu Doãn thụ lý cho ngươi!
”
Có người ngáp một cái nói.
“Kinh Triệu Doãn lão gia không chịu thụ lí.
”
Lão trượng rất tuyệt vọng.
“Hình bộ đâu?”
“Các lão gia Hình bộ cũng không để cho ta vào cửa.
”
“…”
Đám người hai mặt nhìn nhau.
Cái này thì có chút cổ quái rồi.
Thái Hướng Cao nhíu mày, hỏi.
“Đây là vì sao?”
Lão trượng lau nước mắt, nói.
“Người cướp than, là quản sự của phủ Uy Vũ Hầu.
”
Uy Vũ Hầu?
Thái Hướng Cao biến sắc.
Lập tức hắn hiểu rõ tất cả.
Uy Vũ Hầu là người phương nào?
Tước Hầu cha truyền con nói, bậc cha chú đã từng lập được công lớn.
Đến thế hệ này, sinh được một người con gái, từ nhỏ đã thể hiện ra tiên phú tu tiên,
được “Quần Ngọc Các” thu nhận, đưa về sơn môn bồi dưỡng trọng điểm.
Bắt đầu từ đó, phủ Uy Vũ Hầu chẳng khác nào lưng dựa tiên môn, địa vị nước lên
thì thuyền lên.
Trong kinh thành, không có người nào không nịnh bợ.
Cho dù là Thiên Tử đương triều, cũng phải khách khí với hắn ba phần.
Người cướp than của lão trượng này là quản sự phủ Uy Vũ Hầu, vậy thì chính là
đại biểu cho Uy Vũ Hầu, các quan lại mấy nha môn lại cũng không phải đồ đần, ai
sẽ vì một con kiến hôi lão tiều phu và đắc tội Uy Vũ Hầu?
Cho nên, vụ án này nhất định sẽ không có người nào nhận.
Vì thế, lão trượng cầu trời không có đường, kiện đất không có cửa, lúc nghe được
tin tức Thái Hướng Cao rải ra, biết rõ không đáng tin cậy, nhưng cũng muốn đến
Viện giám sát thử một lần.
Trừ nơi này ra, lão giả đã không còn đường nào có thể đi.