Chương 1 - Chỉ Cần Bị Giết Là Có Thể Vô Địch
Chương 2 - Tiên Môn Bức Thoái Vị, Lúc Nào Cũng Chuẩn Bị Tìm Đường Chết
Chương 3 - Tiên Môn Bức Thoái Vị, Lúc Nào Cũng Chuẩn Bị Tìm Đường Chết (2)
Chương 4 - Chân Tướng Phơi Bày, Một Đám Loạn Thần Tặc Tử
Chương 5 - Chân Tướng Phơi Bày, Một Đám Loạn Thần Tặc Tử (2)
Chương 6 - Bản Quan Thà Chết Cũng Không Giao Ngọc Tỉ
Chương 7 - Bản Quan Thà Chết Cũng Không Giao Ngọc Tỉ (2)
Chương 8 - Nói Với Ngươi Ta Sợ Bẩn Miệng
Chương 9 - Sử Sách Làm Chứng, Sông Núi Ghi Tên
Chương 10 - Sử Sách Làm Chứng, Sông Núi Ghi Tên(2)
Chương 11 - Muốn Giết Cứ Giết, Bản Quan Tuyệt Đối Không Phản Quốc
Chương 12 - Trẫm Nhất Định Phảo Bảo Vệ Ngươi
Chương 13 - Trẫm Nhất Định Phảo Bảo Vệ Ngươi(2)
Chương 14 - Vì Sao Bệ Hạ Hại Ta?
Chương 15 - Tự Hỏi Cuộc Đời Ai Mà Không Chết
Chương 16 - Tự Hỏi Cuộc Đời Ai Mà Không Chết(2)
Chương 17 - Ba Tầng Dị Tượng, Kinh Thành Chấn Động
Chương 18 - Chính Khí Cuồn Cuộn, Tiên Môn Sợ Hãi!
Chương 19 - Ngươi Đừng Qua Đây
Chương 20 - Ngươi Đừng Qua Đây(2)
Chương 21 - Diệp Đại Nhân Tuyệt Vời
Chương 22 - Chịu Nhục, Khuôn Mặt Thật Của Gian Thần!
Chương 23 - Dùng Quốc Vận Mở Thánh Viện
Chương 24 - Dùng Quốc Vận Mở Thánh Viện(2)
Chương 25 - Cởi Đế Bào Ra, Ai Mới Là Đệ Nhất Mỹ Nhân Thiên Hạ
Chương 26 - Ngươi Nói Cái Này Ta Không Thấy Buồn Ngủ Nữa
Chương 27 - Ngươi Nói Cái Này Ta Không Thấy Buồn Ngủ Nữa(2)
Chương 28 - Đây Là Lần Đầu Tiên Trong Hai Đời
Chương 29 - Ta Đụng Vào Nàng Nhất Định Sẽ Chết Rất Thê Thảm Đúng Không?
Chương 30 - Không Ai Có Thể Ngăn Cản Được Mị Lực Của Ta
Chương 31 - Không Ai Có Thể Ngăn Cản Được Mị Lực Của Ta(2)
Chương 32 - Tiểu Huynh Đệ, Ngươi Đi Đường Hẹp Rồi
Chương 33 - Tiểu Tử, Ngươi Rất Dũng Cảm
Chương 34 - Khí Tài Lộ Ra Ngoài, Sáng Tạo Kiểu Chữ Độc Nhất
Chương 35 - Khí Tài Lộ Ra Ngoài, Sáng Tạo Kiểu Chữ Độc Nhất(2)
Chương 36 - Giấy Nặng Ngàn Cân, Từ Thành Trấn Quốc!
Chương 37 - Hỏng Rồi, Các Nàng Thèm Muốn Thân Thể Của Ta
Chương 38 - Ta Là Người Chuyên Nghiệp
Chương 39 - Ta Là Người Chuyên Nghiệp(2)
Chương 40 - Ngươi Đàn Cái Gì Vậy?
Chương 41 - Chỉ Thế Này? Ngươi Chỉ Là Trình Độ Này?
Chương 42 - Nam Nhân Này, Bản Cô Nương Ăn Chắc Rồi
Chương 43 - Nam Nhân Này, Bản Cô Nương Ăn Chắc Rồi(2)
Chương 44 - Xin Cô Nương Tự Trọng
Chương 45 - Ngươi Muốn Giết Thì Giết, Cần Gì Phải Nhiều Lời?
Chương 46 - Diệp Ninh Tuyệt Đối Không Thể Chết!
Chương 47 - Diệp Ninh Tuyệt Đối Không Thể Chết!(2)
Chương 48 - Lần Này Ta Nhất Định Không Thể Sống.
Chương 49 - Lần Này Ta Nhất Định Không Thể Sống.(2)
Chương 50 - Biết Đen Giữ Trắng, Ai Đọng Đến Hắn Trẫm Sẽ Giết Người Đó!
Chương 51 - Tra Nữ, Cầu Xin Ngươi Làm Người Đi
Chương 52 - Thế Giới Này Thật Sự Có Độc
Chương 53 - Thế Giới Này Thật Sự Có Độc(2)
Chương 54 - Thái Giám Ác Độc
Chương 55 - Triều Hội Hoang Đường, Diệp Ninh Thăng Quan(2)
Chương 56 - Triều Hội Hoang Đường, Diệp Ninh Thăng Quan(2)
Chương 57 - Hồn Tìm Đường Chết Của Ta Lại Lại Lại Bắt Đầu Cháy Rực Rồi
Chương 58 - Lừa Dối Người Khác Cũng Như Lừa Dối Trời, Đừng Lừa Dối Bản Thân Mình
Chương 59 - Lừa Dối Người Khác Cũng Như Lừa Dối Trời, Đừng Lừa Dối Bản Thân Mình(2)
Chương 60 - Nhặt Được Một Tiểu Mỹ Nữ
Chương 61 - Ta Đã Ba Lần Đến Nhà Tranh Rồi, Mà Ngươi Còn Không Mở Cửa?
Chương 62 - Sẽ Có Lúc Đạp Gió Rẽ Sóng
Chương 63 - Sẽ Có Lúc Đạp Gió Rẽ Sóng (2)
Chương 64 - Thế Gian Đen Tối Như Thế, Không Dung Được Một Chùm Ánh Sáng
Chương 65 - Thế Gian Đen Tối Như Thế, Không Dung Được Một Chùm Ánh Sáng (2)
Chương 66 - Ta Tuyệt Đối Không Cho Phép Ngươi Chết
Chương 67 - Cầu Trời Không Đường, Kiện Đất Không Cửa
Chương 68 - Ngươi Chém Chết Ta Đi
Chương 69 - Ngươi Chém Chết Ta Đi (2)
Chương 70 - Nhưng Viện Giám Sát Sẽ Làm
Chương 71 - Lập Tức Nhiệt Huyết Nổi Dậy
Chương 72 - Lập Tức Nhiệt Huyết Nổi Dậy (2)
Chương 73 - Viện Giám Sát Tái Xuất Giang Hồ
Chương 74 - Bọn Họ Của Quá Khứ Đã Chết Rồi
Chương 75 - Bọn Họ Của Quá Khứ Đã Chết Rồi (2)
Chương 76 - Phát Hiện Quan Trọng Của Thái Hướng Cao
Chương 77 - Chắc Là Hắn Sẽ Không Đi Gây Phiền Phức Cho Uy Vũ Hầu Đó Chứ?
Chương 78 - Chắc Là Hắn Sẽ Không Đi Gây Phiền Phức Cho Uy Vũ Hầu Đó Chứ? (2)
Chương 79 - Thế Mà Hắn Còn Cười Được!
Chương 80 - Ngay Cả Ngươi Cũng Đến Đâm Sau Lưng Ta
Chương 81 - Ngay Cả Ngươi Cũng Đến Đâm Sau Lưng Ta (2)
Chương 82 - Ngay Cả Ngươi Cũng Đến Đâm Sau Lưng Ta (3)
Chương 83 - Có Một Số Người Sống, Nhưng Thật Ra Là Đã Chết Rồi
Chương 84 - Có Một Số Người Sống, Nhưng Thật Ra Là Đã Chết Rồi (2)
Chương 85 - Có Một Số Người Sống, Nhưng Thật Ra Là Đã Chết Rồi (3)
Chương 86 - Có Một Số Người Sống, Nhưng Thật Ra Là Đã Chết Rồi (4)
Chương 87 - Ta Có Một Bài Thơ, Muốn Đọc Cho Các Vị Nghe
Chương 88 - Ta Có Một Bài Thơ, Muốn Đọc Cho Các Vị Nghe (2)
Chương 911 - Nhảy Chương
Chương 1 - Chỉ Cần Bị Giết Là Có Thể Vô Địch
Chương 2 - Tiên Môn Bức Thoái Vị, Lúc Nào Cũng Chuẩn Bị Tìm Đường Chết
Chương 3 - Tiên Môn Bức Thoái Vị, Lúc Nào Cũng Chuẩn Bị Tìm Đường Chết (2)
Chương 4 - Chân Tướng Phơi Bày, Một Đám Loạn Thần Tặc Tử
Chương 5 - Chân Tướng Phơi Bày, Một Đám Loạn Thần Tặc Tử (2)
Chương 6 - Bản Quan Thà Chết Cũng Không Giao Ngọc Tỉ
Chương 7 - Bản Quan Thà Chết Cũng Không Giao Ngọc Tỉ (2)
Chương 8 - Nói Với Ngươi Ta Sợ Bẩn Miệng
Chương 9 - Sử Sách Làm Chứng, Sông Núi Ghi Tên
Chương 10 - Sử Sách Làm Chứng, Sông Núi Ghi Tên(2)
Chương 11 - Muốn Giết Cứ Giết, Bản Quan Tuyệt Đối Không Phản Quốc
Chương 12 - Trẫm Nhất Định Phảo Bảo Vệ Ngươi
Chương 13 - Trẫm Nhất Định Phảo Bảo Vệ Ngươi(2)
Chương 14 - Vì Sao Bệ Hạ Hại Ta?
Chương 15 - Tự Hỏi Cuộc Đời Ai Mà Không Chết
Chương 16 - Tự Hỏi Cuộc Đời Ai Mà Không Chết(2)
Chương 17 - Ba Tầng Dị Tượng, Kinh Thành Chấn Động
Chương 18 - Chính Khí Cuồn Cuộn, Tiên Môn Sợ Hãi!
Chương 19 - Ngươi Đừng Qua Đây
Chương 20 - Ngươi Đừng Qua Đây(2)
Chương 21 - Diệp Đại Nhân Tuyệt Vời
Chương 22 - Chịu Nhục, Khuôn Mặt Thật Của Gian Thần!
Chương 23 - Dùng Quốc Vận Mở Thánh Viện
Chương 24 - Dùng Quốc Vận Mở Thánh Viện(2)
Chương 25 - Cởi Đế Bào Ra, Ai Mới Là Đệ Nhất Mỹ Nhân Thiên Hạ
Chương 26 - Ngươi Nói Cái Này Ta Không Thấy Buồn Ngủ Nữa
Chương 27 - Ngươi Nói Cái Này Ta Không Thấy Buồn Ngủ Nữa(2)
Chương 28 - Đây Là Lần Đầu Tiên Trong Hai Đời
Chương 29 - Ta Đụng Vào Nàng Nhất Định Sẽ Chết Rất Thê Thảm Đúng Không?
Chương 30 - Không Ai Có Thể Ngăn Cản Được Mị Lực Của Ta
Chương 31 - Không Ai Có Thể Ngăn Cản Được Mị Lực Của Ta(2)
Chương 32 - Tiểu Huynh Đệ, Ngươi Đi Đường Hẹp Rồi
Chương 33 - Tiểu Tử, Ngươi Rất Dũng Cảm
Chương 34 - Khí Tài Lộ Ra Ngoài, Sáng Tạo Kiểu Chữ Độc Nhất
Chương 35 - Khí Tài Lộ Ra Ngoài, Sáng Tạo Kiểu Chữ Độc Nhất(2)
Chương 36 - Giấy Nặng Ngàn Cân, Từ Thành Trấn Quốc!
Chương 37 - Hỏng Rồi, Các Nàng Thèm Muốn Thân Thể Của Ta
Chương 38 - Ta Là Người Chuyên Nghiệp
Chương 39 - Ta Là Người Chuyên Nghiệp(2)
Chương 40 - Ngươi Đàn Cái Gì Vậy?
Chương 41 - Chỉ Thế Này? Ngươi Chỉ Là Trình Độ Này?
Chương 42 - Nam Nhân Này, Bản Cô Nương Ăn Chắc Rồi
Chương 43 - Nam Nhân Này, Bản Cô Nương Ăn Chắc Rồi(2)
Chương 44 - Xin Cô Nương Tự Trọng
Chương 45 - Ngươi Muốn Giết Thì Giết, Cần Gì Phải Nhiều Lời?
Chương 46 - Diệp Ninh Tuyệt Đối Không Thể Chết!
Chương 47 - Diệp Ninh Tuyệt Đối Không Thể Chết!(2)
Chương 48 - Lần Này Ta Nhất Định Không Thể Sống.
Chương 49 - Lần Này Ta Nhất Định Không Thể Sống.(2)
Chương 50 - Biết Đen Giữ Trắng, Ai Đọng Đến Hắn Trẫm Sẽ Giết Người Đó!
Chương 51 - Tra Nữ, Cầu Xin Ngươi Làm Người Đi
Chương 52 - Thế Giới Này Thật Sự Có Độc
Chương 53 - Thế Giới Này Thật Sự Có Độc(2)
Chương 54 - Thái Giám Ác Độc
Chương 55 - Triều Hội Hoang Đường, Diệp Ninh Thăng Quan(2)
Chương 56 - Triều Hội Hoang Đường, Diệp Ninh Thăng Quan(2)
Chương 57 - Hồn Tìm Đường Chết Của Ta Lại Lại Lại Bắt Đầu Cháy Rực Rồi
Chương 58 - Lừa Dối Người Khác Cũng Như Lừa Dối Trời, Đừng Lừa Dối Bản Thân Mình
Chương 59 - Lừa Dối Người Khác Cũng Như Lừa Dối Trời, Đừng Lừa Dối Bản Thân Mình(2)
Chương 60 - Nhặt Được Một Tiểu Mỹ Nữ
Chương 61 - Ta Đã Ba Lần Đến Nhà Tranh Rồi, Mà Ngươi Còn Không Mở Cửa?
Chương 62 - Sẽ Có Lúc Đạp Gió Rẽ Sóng
Chương 63 - Sẽ Có Lúc Đạp Gió Rẽ Sóng (2)
Chương 64 - Thế Gian Đen Tối Như Thế, Không Dung Được Một Chùm Ánh Sáng
Chương 65 - Thế Gian Đen Tối Như Thế, Không Dung Được Một Chùm Ánh Sáng (2)
Chương 66 - Ta Tuyệt Đối Không Cho Phép Ngươi Chết
Chương 67 - Cầu Trời Không Đường, Kiện Đất Không Cửa
Chương 68 - Ngươi Chém Chết Ta Đi
Chương 69 - Ngươi Chém Chết Ta Đi (2)
Chương 70 - Nhưng Viện Giám Sát Sẽ Làm
Chương 71 - Lập Tức Nhiệt Huyết Nổi Dậy
Chương 72 - Lập Tức Nhiệt Huyết Nổi Dậy (2)
Chương 73 - Viện Giám Sát Tái Xuất Giang Hồ
Chương 74 - Bọn Họ Của Quá Khứ Đã Chết Rồi
Chương 75 - Bọn Họ Của Quá Khứ Đã Chết Rồi (2)
Chương 76 - Phát Hiện Quan Trọng Của Thái Hướng Cao
Chương 77 - Chắc Là Hắn Sẽ Không Đi Gây Phiền Phức Cho Uy Vũ Hầu Đó Chứ?
Chương 78 - Chắc Là Hắn Sẽ Không Đi Gây Phiền Phức Cho Uy Vũ Hầu Đó Chứ? (2)
Chương 79 - Thế Mà Hắn Còn Cười Được!
Chương 80 - Ngay Cả Ngươi Cũng Đến Đâm Sau Lưng Ta
Chương 81 - Ngay Cả Ngươi Cũng Đến Đâm Sau Lưng Ta (2)
Chương 82 - Ngay Cả Ngươi Cũng Đến Đâm Sau Lưng Ta (3)
Chương 83 - Có Một Số Người Sống, Nhưng Thật Ra Là Đã Chết Rồi
Chương 84 - Có Một Số Người Sống, Nhưng Thật Ra Là Đã Chết Rồi (2)
Chương 85 - Có Một Số Người Sống, Nhưng Thật Ra Là Đã Chết Rồi (3)
Chương 86 - Có Một Số Người Sống, Nhưng Thật Ra Là Đã Chết Rồi (4)
Chương 87 - Ta Có Một Bài Thơ, Muốn Đọc Cho Các Vị Nghe
Chương 88 - Ta Có Một Bài Thơ, Muốn Đọc Cho Các Vị Nghe (2)
Chương 911 - Nhảy Chương
Thi nhân thế giới này, phần lớn là dùng văn khí diễn hóa thành sơn hà tráng lệ, tướng sĩ khải hoàn, mỹ nữ xinh đẹp.
Lại hiếm có người dùng văn khí, để thể hiện cảnh sinh hoạt của nhân dân ở tầng dưới cùng.
Cho đến khi mọi người nhìn thấy hình tượng ông lão bán than, thế mà lại sinh ra một loại cảm giác không chân thật.
“Lão bách tính tầng dưới cùng có cuộc sống khổ như vậy sao?”
Thậm chí rất nhiều người còn mở rộng tầm mắt.
Nhưng Uy Vũ Hầu, lại vẫn như cũ là dáng vẻ phẫn nộ, bài thơ rách nát gì, cũng không thể khiến cho hắn có chút lay động.
Những con sâu kiến ở tầng dưới cùng này, sống hay chết, có liên quan đến hắn sao?
Lê dân như kiến, người ở bên trên sao có thể để ý đến cuộc sống của con kiến?
Sau đó rất nhanh hắn đã phát hiện hắn sai rồi, đúng là có liên quan đến hắn.
Bởi vì Diệp Ninh lại lần nữa thì thầm.
“Có hai người cưỡi ngựa chạy như bay là ai vậy? Uy Vũ Hầu mặc áo trắng.
”
“Ta cầm tờ giấy, miệng hô sắc, họ quay xe kéo trâu về hướng bắc.
”
Văn khí lại phun trào lần nữa.
Sau một khắc cảnh tượng đã thay đổi.
Chỉ thấy trên mặt Lý Tam mang nụ cười khinh miệt đi đến, hắn dẫn một nhóm người, vung tay lên, kéo cả trâu và than cùng đi.
Toàn bộ quá trình vô cùng ngắn ngủi.
Ngắn ngủi đến mức giống như đây thật sự là một chuyện nhỏ không có ý nghĩa gì.
“Đừng đọc nữa!
”
Tiếp đó, sắc mặt Uy Vũ Hầu thay đổi lớn.
Hắn không thể nào có chung cảm xúc với ông lão bán than, nhưng hắn lại có thể biết mang thơ này mang đến nguy hại to lớn!
Thơ từ là thứ dễ lưu truyền nhất.
Một bài thơ hay, bối cảnh câu chuyện mà bên trong thơ từ miêu tả, sẽ lưu truyền thiên cổ.
Lúc đầu hắn cảm thấy bài thơ này của Diệp Ninh không có loại mị lực đó.
Nhưng mà khi nghe đến đằng sau, suy nghĩ của hắn thay đổi.
Bởi vì hắn nhìn thấy phản ứng của quần chúng.
Lão bách tính giống như là bị trúng định thân pháp, từng người cứng đờ tại chỗ, sau đó nước mắt chảy xuôi xuống.
Bọn họ nhìn thấy vận mệnh của ông lão, liên tưởng đến chính bản thân mình.
Đúng vậy, cuộc sống của chúng ta không phải chính là như thế sao?
Vừa gánh chịu sưu cao thuế nặng, vừa cố gắng lao động.
Nhưng mà ngay vào thời điểm lao động thu hoạch được thành quả, còn phải cẩn thận từng li từng tí, bởi vì rất có thể sẽ xuất hiện loại chuyện giống như ông lão bán than gặp phải.
Bọn họ bị ức hiếp quen rồi, nhưng cũng không đại biểu bọn họ sẽ không tức giận, sẽ không thương tâm.
Bọn họ cũng là người.
Vận mệnh bi thảm của ông lão bán than, không phải chính là hình ảnh phản chiếu của bọn họ sao?
“Một xe than đầy nặng hơn ngàn cân, quản sự lấy đi, có tiếc cũng chẳng làm gì được”
Một xe than, nặng hơn ngàn cân, quản sự dứt khoát muốn kéo đi, ông lão là đủ kiểu không bỏ, nhưng lại không thể làm được gì.
Chỉ có thể ngồi chán nản ở đó, ngón tay màu đen che gương mặt, nước mắt từ khe hở chảy ra ngoài.
Ông lão không biết làm sao để vượt qua được ngày đông giá rét này.
Càng không biết nên nói nhưu thế nào với thê tử đang bệnh nằm ở trên giường.
Nhìn thấy một màn này, đột nhiên tiếng khóc của bách tính phóng lớn.
Tiếng khóc chấn động đất trời.
Đây không phải là trải nghiệm của ông lão bán than, mà chính là cảnh ngộ bọn họ gặp phải.
Quá khứ, hiện tại, tương lai của bọn họ, cũng có thể sẽ trải qua chuyện như thế.
Làm sao có thể không đồng cảm sâu sắc được đây?
Bài thơ này của Diệp Ninh, viết không phải là cái gì khác, mà chính là sự khổ cực vô cùng của dân chúng.
Nhưng trên thực tế, bài thơ này còn thiếu một câu cuối cùng.
Một câu cuối cùng là: Nửa xấp lụa hồng và một trượng lụa hoa, buộc trên sứng trâu, xem như là thù lao.
Câu này Diệp Ninh không thêm.
Bởi vì vốn dĩ Lý Tam không có được một đồng thù lao nào, hắn là ngay cả xe bò và than củi đều cùng bị kéo đi.
Có thể nói là làm mọi chuyện đến triệt để.
Vì thế ông lão bán than mới tuyệt vọng như vậy, thậm chí mạo nguy hiểm tính mạng tìm đến Viện giám sát.
“Thơ hay!
”
Thái Hướng Cáo là người đầu tiên tán thưởng.
Hắn chắp tay thi lễ với Diệp Ninh.
“Hay cho một bài thơ ông lão bán than, tài hoa của đại nhân, mở ra dòng thủy triều cho thơ từ của Đại Chu ta!
”
Chưa từng có người nào dùng loại phương thức chất phác này để trực tiếp mêu tả cảnh ngộ của bách tính tầng dưới cùng.
Ở trong cái nhìn của Thái Hướng cao, bài thơ này xuất hiện là long trời lở đất.
“Chúc mừng đại nhân, mở ra dòng thủy triều của thơ đạo!
”
Nhóm văn nhân nhao nhao cong người xuống.
Tâm tình của bọn họ rất phức tạp.
Bởi vì đối với đại đa số người trong bọn họ mà nói, thật ra cũng không biết lão bách tính trải qua cuộc sống như thế nào.
Bây giờ thông qua Diệp Ninh nhìn thấy được, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Hóa ra cuộc sồng của dân chúng, lại là đau khổ như thế.