Lấy một miếng thịt ba chỉ khoảng năm cân, lại lấy thêm một chân sau cùng tim lợn.
Phần thịt còn lại được chặt thành từng miếng khoảng hai cân, chỉ một lúc sau, thịt lợn được Cố An Nhiên lấy ra chất lên một tấm vải dầu, chất chồng như một ngọn núi nhỏ.
Nàng lau mồ hôi một cái, nhìn Vương Ngọc Liên nói: "Lão thái thái, bà nói một tiếng, gọi lão nhân, hài tử và mấy người thai phụ đến lấy thịt.
”
Sở dĩ Cố An Nhiên nói Vương Ngọc Liên phân phát thịt lợn cho mọi người là vì nghĩ đến khi nàng đưa lão phu nhân về phương nam, những thôn dân chạy nạn này sẽ nghĩ đến những thứ nàng cho trên đường, có thể giúp đỡ lão phu nhân nhiều hơn.
Dù sao bà ấy cũng lớn tuổi rồi.
Vương Ngọc Liên cười nói: "Nha đầu An Nhiên, hài tử này thật là có trái tim nhân hậu.
”
Cố An Nhiên suy nghĩ một chút: "Chỉ là ta không muốn có người kéo chân ta đi chậm lại"
Nụ cười trên mặt Vương Ngọc Liên càng rộng hơn: "Hải tử ngươi rất thiện lương, chỉ là cứng miệng, làm chuyện tốt cũng không nói.
"
"Lão nhân, tiểu hài, và thai phụ đều đến đây lấy thịt đi.
" Lão phu nhân hét lên.
"Nha đầu An Nhiên mang thịt cho các người.
" Bà ấy nói thêm.
Cố An Nhiên đang cắt thịt có nghe vậy thì đen mặt đi
Thịt này là nàng để cho lão phu nhân ban ân huệ cho người khác, sao lão phu nhân lại đổ lại trên đầu nàng?
Người trong chỗ hạ trại đều lộ ra vẻ kinh ngạc: "Muốn cho thịt sao? An Nhiên không phải quá tốt sao?"
"Đúng vậy, trên đường đi mấy ngày nay, nàng ấy đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều. Nếu không có nàng ấy, có lẽ chúng ta đã rơi vào tay bọn mã tặc.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!