“Con bé, con bé… hình như Khê Nhi bị ngốc rồi…” Lâm Huệ che mặt khóc nói.
Văn Khang chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.
Cha nương vừa mới ngã bệnh, mắt thấy thời gian không còn nhiều nữa, nữ nhi của mình lại bị ngốc, lẽ nào ông trời thật sự không cho bọn họ con đường sống sao?
Hai chân Văn Khang run rẩy, đi đến trước mặt Văn Khê, giọng khàn khàn nói: “Khê Nhi, có còn nhận ra cha không?”
Vừa nãy Văn Khê đã lấy lại tinh thần rồi, chỉ là không kịp gọi Lâm Huệ lại.
Lúc này nhìn thấy dáng vẻ hốc mắt đỏ hoe của Văn Khang và Lâm Huệ, trong lòng nàng lại có cảm giác đau đớn không nói nên lời, thì ra đây chính là cảm giác của người thân sao?
Trước đây mình chỉ có sư phụ, tuy nói một ngày làm thầy cả đời làm cha, sư phụ cũng vô cùng thương yêu mình, nhưng thời gian nghiên cứu y thuật và học tập vẫn nhiều hơn, chưa từng thật sự trải qua cảm giác được quan tâm và ấm áp của gia đình.
Bây giờ, trước mắt là những người thân thật sự, tâm tình hoàn toàn khác.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, mặc dù nhà nghèo, bản thân còn là nữ nhi, nhưng người trong gia đình không hề khắt khe với nàng ấy, ngược lại còn vô cùng yêu thương chiều chuộng.
Hai người thấy nữ nhi cười với bọn họ, nhưng lại không nói chuyện, trái tim lập tức rơi tọt xuống đáy vực, xem ra, nữ nhi của mình thật sự đã bị ngốc rồi.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!