Kiếm Đạo Độc Tôn

Kiếm Đạo Độc Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 91,221,472
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
     
     

Dùng linh hỗn lực cảm giác lời nói của hai người, Diệp Trần như có điều suy nghĩ. Hủ Cốt Chướng Khí là thứ chỉ có ở Thượng Cổ, nói không chừng bên trong sẽ có bảo vật, đúng rồi, vị trí điểm đỏ trên mảnh vỡ địa mục có vẻ hơi giống nơi này thì phải.

Lấy mảnh vỡ địa mục từ Trữ Vật Linh Giới ra, đồng tử Diệp Trần co rút lại, mảnh rừng rậm bên ngoài ngọn núi đầu dê, có vết tím nhàn nhạt, có khả năng rất lớn chính là Hủ Cốt Chướng Khí, đương nhiên, dù là trùng hợp cũng phải vào xem một chút, nếu không thật không biết ngày nào mới tìm được đây.

Không có trực tiếp đi vào từ hướng đó mà thân hình Diệp Trần lóe lên, lao đến một phương hướng khác của rừng rậm

Thật lâu, Diệp Trần nhìn nham sơn bất ngờ xuất hiện trước mặt, im lặng nửa ngày.

Bên ngoài sơn mạch rõ ràng có một vòng nham sơn vây quanh, cao tới hơn 1000m, phía trên nham sơn chính là Hủ Cốt Chướng Khí đụng vào hẳn phải chết kia, giữa hai thứ không hề có một he hỡ nào cả, căn bản không có khả năng tiến vào rừng rậm từ nham sơn được

Quan sát độ cao của Hủ Cốt Chướng Khí, Diệp Trần cười khổ một tiếng, độ cao của Hủ Cốt Chướng Khí vẫn còn được, bộ dáng vẻn vẹn chỉ có một ngàn hai ba trăm mét, nhưng mà ai biết được nó lớn bao nhiêu,

bay lên có gặp phải nguy hiểm gì không chứ. Một khi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, chân khí sử dụng hết, tất nhiên phải té xuống rồi, đến lúc đó sẽ bị Hủ Cốt Chướng Khí biến thành tro tàn mất thôi.

"Xem ra, vẫn phải đi vào từ chỗ kia, nói không chừng phải động vũ lực rồi"

Có chút thở ra một hơi, Diệp Trần quay trở về theo đường cũ.

Ở ngoài vạn dặm trong Thập Vạn Đại Sơn.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ như sấm vang vọng khắp thiên địa.

- Âm Phong Lang này thật lợi hại, căn bản không thể ngăn cản được

Y phục trên người Điền Trùng rách tung toé, máu tươi theo lòng bàn tay nhỏ xuống đất.

Tần Hạo so với hắn cũng không khá hơn chút nào, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Âm Phong Lang đang ở đỉnh núi đối diện.

Hai người tìm kiếm ở bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn mấy ngày nhưng không thu hoạch được gì cả, hôm nay không biết vì sao lại bị vương giả trong Lục cấp yêu thú - Âm Phong Lang nhìn chằm chằm vào, đuổi sát không buông. Tốc độ của Âm Phong Lang cực nhanh, còn trên cả võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, hai người bọn họ tuy có khinh công lợi hại nhưng căn bản không thể nào đào thoát được.

- Nghĩ biện pháp chạy trốn để khỏi mất mạng thôi, không thể liều được!

Điền Trùng cười khổ, hắn đương nhiên biết rõ chuyện đó, liều mạng với Âm Phong Lang, cho dù liều đến cạn giọt máu cuối cùng thì cũng chưa chắc có thể gây tổn thương cho đối phương được.

Đôn ngộ! ( đại khái gặp phải chướng ngại vật)

Chân trước Âm Phong Lang đạp vỡ ngọn núi, bay vụt đến như mũi tên.

- Thiên Long Chiến Vương Thương!

- Đoạn Không Chưởng!

Thương mang màu vàng nhạt tăng vọt, hóa thành một đạo khí kình hình rồng bắn ra rồi ngay sau đó là một chân không cự chưởng cắt đứt khí lưu xung quanh, chụp về phía Âm Phong Lang như Thái Sơn áp đỉnh, một thương một chưởng, thời cơ phối hợp vừa khít nhau, hiển nhiên đây không phải là lần đầu hai người liên thủ.

Âm Phong Lang cường đại cỡ nào chứ, một trảo liền vạch phá khí kình hình rồng, về phần chân không cự chưởng thì bị nó phun ra yêu khí đánh cho nát bấy.

- Trốn!

Hai người căn bản không trông cậy vào việc có thể đánh bị thương Âm Phong Lang, làm vậy chỉ là để tranh thủ một chút thời gian chạy trốn thôi. Đương nhiên, bọn hắn cũng không có ngốc đến mức chạy trốn trên không trung, bằng vào tốc độ của bọn hắn, rất nhanh sẽ bị Âm Phong Lang đuổi theo thôi, chỉ có len lỏi trong rừng rậm mới có chút cơ hôi.

Từng tòa ngọn núi vỡ ra, Âm Phong Lang đuổi sát không buông.

- Mau nhìn, nơi đó có người, hình như là Tề Thiếu Phong và Mộ Dung Khuynh Thành

Điền Trùng chỉ vào tầng trời thấp phía trước.

Sắc mặt Tần Hạo đại hỉ

- Xông qua đó đi, để cho bọn hắn trở thành tấm bia đỡ đạn.

Bà!

Bà!

Dưới cơn nguy cơ, tốc độ của hai người nhanh đến trước đây chưa chừng có.

Bên ngoài vài dặm

Sắc mặt Tề Thiếu Phong âm trầm nói:

- Hai tên khốn kiếp này, rõ ràng lại dẫn Âm Phong Lang về phía chúng ta, đáng giận.

- Chúng ta đi!

Mộ Dung Khuynh Thành cũng không định lãng phí thời gian dây dưa với Âm Phong Lang, Thiên Ma Lực Tràng được khởi động, không khí quanh thân lập tức vặn vẹo rồi ngay sau đó thân hình bắn ra ngoài.

Bốn người một thú truy đuổi lẫn nhau, thanh âm ầm ầm vang lên không dứt

- Lên!

Động tĩnh truy đuổi quá lớn, nói không chừng sẽ dẫn ra những thứ đáng sợ mất, Mộ Dung Khuynh Thành giơ tay phải lên, một tòa núi nhỏ cao mấy chục thước bị nàng dùng Thiên Ma Lực Tràng rút lên, sau đó đập về hướng Điền Trùng cùng với Tần Hạo, che khuất cả bầu trời

Khóe miệng Tần Hạo giật giật, một chưởng chụp về phía tòa núi nhỏ đang bay đến.

Phanh!

Đỉnh núi nhỏ nổ tung, vô số cự thạch rơi xuống như Thiên Nữ Tán Hoa.

Cứ vậy chỉ trong chốc lát công phu, Âm Phong Lang đã đuổi tới phía sau hai người, há mồm phun ra một đoàn yêu khí âm khí nặng nề.

A!

Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Điền Trùng chỉ cảm thấy máu huyết trong cơ thể như bị ngưng kết lại, thân thể chết lặng, còn không kịp cầu cứu đã bị một móng vuốt của Âm Phong Lang xé thành mảnh nhỏ, huyết nhục bay tứ tung.

"Điền Trùng yên tâm, ta sẽ báo thù cho ngươi " Tần Hạo nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Khuynh Thành phía trước mặt, nhe răng cười, trong anh mắt hiện lên hào quang dâm tà.

Phía trước, Mộ Dung Khuynh Thành không tiếp tục rút lên tòa núi nhỏ đánh về phía Tần Hạo nữa, trước mắt Tần Hạo đang là đối tượng bị Âm Phong Lang truy đuổi, một khi hắn chết đi, Âm Phong Lang tất nhiên sẽ chuyển mục tiêu lên người bọn họ, như vậy thật không khôn ngoan chút nào.

- Nơi đó có một mảnh rừng rậm, xông vào đó đi.

Tề Thiếu Phong vẫn một mực xem xét địa hình, ngẩng đầu nhìn tới mảnh khí tím tràn ngập ở phương xa, phía dưới là một mảnh rừng rậm, cây cối trong rừng rậm cao tới trên trăm trượng thậm chí mấy trăm trượng, độ to kinh người liền cảm thấy hơi vui mừng. Chỉ cần chạy vào được trong đó thì dù Âm Phong Lang có cường thịnh trở lại cũng chưa chắc có thể tìm được bọn hắn, huống chi những cái cây kia còn rất to nữa, một cây không ngăn được Âm Phong Lang nhưng nếu mọc lại thành phiến thì đủ để ngăn trở nó rất lâu rồi.

Mộ Dung Khuynh Thành gật gật đầu.

Bên ngoài rừng rậm.

- Đằng trưởng lão, lại có người tới, còn có một con yêu thú nữa.

- Aa! Là Âm Phong Lang, nhưng tên hỗn đản này, rõ ràng lại dẫn Âm Phong Lang đến.

Mọi người của Trường Đao Môn thủ ở bên ngoài rừng rậm đại loạn.

Sắc mặt Đằng trưởng lão tái nhợt.

- Bốn ngày trước có một thiếu niên đánh vào thì không tính làm gì, dù sao hắn cũng không làm tổn thất người của Trường Đao Môn, nhưng ba người này lại dẫn Âm Phong Lang đến, rõ ràng là muốn chúng ta bị diệt toàn quân, thật sự là đáng giận đến cực điểm.

- Đằng trưởng lão, làm sao bây giờ? Âm Phong Lang không phải là thứ chúng ta có thể đối phó, cho dù Tông chủ tới cũng không làm được gì cả.

Hít sâu một hơi, Đằng trưởng lão quát lạnh nói:

- Tất cả mọi người nghe lệnh, toàn bộ tiến vào rừng rậm.

- Thế nhưng...

.

- Nhưng nhị gì, không muốn chết thì đi vào đi, nhanh lên!

Ra lệnh một tiếng, mọi người của Trường Đao Môn nhao nhao chui vào trong rừng rậm, biến mất vô ảnh, tại chỗ lập tức trở thành một mảnh trống rỗng.

- Chúng ta cũng đi vào đi.

Phát động Thiên Ma Lực Tràng, Mộ Dung Khuynh Thành hư không bắt lấy một đại thụ cao mấy trăm trượng, ném như ném lao về phía Tần Hạo, người này nàng đã sớm nhìn không vừa mắt rồi.

- Mộ Dung Khuynh Thành, không nên để ta bắt được, nếu không thì ta sẽ khiến ngươi muốn chết không được muốn sống cũng không xong đâu.

Tần Hạo hung lệ quát một tiếng, bộ mặt dữ tợn.

Tề Thiếu Phong cười lạnh.

- Tần Hạo, nếu hôm nay ngươi không chết thì lần sau ta cũng phải giết ngươi.

Bá! Bá!

Hai ngươi cũng theo đó chui vào trong rừng rậm.

Đôn ngộ!

Bên ngoài rừng rậm chỉ còn thừa lại một người Tần Hạo, hắn bị cái cây to lớn ngăn cản trong chốc lát Âm Phong Lang đã liền đuổi tới.

"Khỏa Nguyên Quang Cầu này vốn định để lại dùng khi mấu chốt, đáng giận. "

Bất chấp tất cả, Tần Hạo từ trong Trữ Vật Linh Giới lấy ra một Thủy Tinh Cầu màu xanh, ngoại trừ nhan sắc thì không khác gì với Thủy Tinh Cầu màu xanh da trời của Diệp Trần cả.

Bóp nát Thủy Tinh Cầu, một tầng hào quang màu xanh bao phủ bên ngoài cơ thể Tần Hạo, dày đến một thước, bên trong có khi lưu không ngừng lưu chuyển, lực phòng ngự kinh người.

Cót kẹtzz!

Màn hào quang vặn vẹo, cả người Tần Hạo bị móng vuốt cực lớn đánh bay vào trong rừng rậm, trên đường không biết đã đập ngã biết bao nhiêu cây đại thụ cao lớn, nếu không phải có màn hào quang bảo hộ thì sớm đã bị nện thành thịt vụn rồi.

Đuổi giết lâu như vậy, chỉ giết được một người, Âm Phong Lang tương đối căm tức nên không có do dự nhiều lắm, thân hình khổng lồ bắn vào rừng rậm.

Cây cối trong rừng rậm thật sự kinh người, cao đến mấy trăm trượng thì không nói làm gì, nhưng độ thô thì phảng phất như tưởng vây kín mít vậy, nếu như đào rỗng bên trong thì tuyệt đối có thể trở thành một tòa cao ốc chọc trời, mấy ngàn người ở còn dư dả, thật không biết sao lại được như vậy nữa.

Đứng dưới đại thụ, Diệp Trần cảm giác mình thật lạc lỏng.

"Tiến vào đã bốn ngày rồi, yêu thú gì cũng không gặp được, nhưng rất nhiều mảnh bạch cốt rồi, chẳng lẽ bọn họ lại tự chém giết lẫn nhau" Diệp Trần có chút buồn bực, gặp phải yêu thú không đáng sợ, có thể chạy trốn, nhưng không gặp được gì thì quả thật là quỷ dị, hơn nữa địa phương không gặp được yêu thú này lại có bạch cốt giăng đầy khắp nơi, có nhân loại, còn có yêu nữa.

A! A! A!

Chỗ rừng sâu, vang lên từng đợt tiếng kêu thê lương thảm thiết.

" Xảy ra chuyện gì?"

Diệp Trần kinh nghi bất định, thân hình lóe lên, lặng yên không tiếng động lướt tới, đồng thời, linh hồn lực của hắn phóng ra đến cực hạn để đề phòng có biến.

Chỗ rừng sâu

Có chừng mấy trăm người ở đó, ống tay áo của mỗi người đều thêu một trường đao màu xanh, hiển nhiên là người của Trường Đao Môn.

- Tông chủ, lại chết đi hơn mười người rồi, căn bản không thấy được ai là người đánh lén, người bị giết chỉ còn chừa lại da bọc xương, huyết nhục đều đã bị hút khô rồi.

Một gã trưởng lão Trường Đao Môn sắc mặt trắng bệch.

Tông chủ Trường Đao Môn là một gã trung niên cường tráng, trên tay hắn nắm một thanh Cự Xỉ Đại Đao dài hai mét, hắn tỉnh táo nói:

- Tất cả mọi người nghe lệnh, không cần kinh hoảng, giúp nhau giám thị bốn phía, thấy tình huống gì thì lập tức thông báo, không được tự tiện chủ trương.

- Vâng!

Mọi người cùng hét lớn, thanh âm rõ ràng là đang run rẩy.

- Tam ca, ngươi nói là vật gì đánh lén chúng ta thế, trong nháy mắt một người đã bị hút khô huyết nhục, chỉ còn lại có một lớp da.

Trong đám người, một gã trẻ tuổi thoạt nhìn mới hai mươi nuốt nuốt nước miếng nói với thanh niên bên cạnh.

Thanh niên lắc đầu.

- Phiến rừng rậm này rất tà môn, ở bên trong Thập Vạn Đại Sơn mà lại không có con yêu thú nào qua lại, phải bảo vệ tốt mình nhé.

Người trẻ tuổi rốt cục không phát ra được âm thanh nào cả, thân thể của hắn phảng phất như không có xương cốt, càng ngày càng thấp, cuối cùng chỉ còn lại một tấm da người phủ trên mặt đất, quỷ dị nói không nên lời.

Con mắt Ttanh niên trợn lên, có huyết thủy chảy ra, hắn vô thức đi về phía trước xem xét, có một đạo bóng dáng nhỏ dài đang bắn về phái đó, lại là một dây leo thanh hồng sắc, phái cuối có một cái lỗ, bên trong là mấy cái răng nhỏ đỏ như máu xếp thành hình đinh ốc.

- Kẻ đánh lén là dây leo, mọi người chú.

.

.

Tiếng kêu gào thê lương vang lên, thân thể thanh niên cũng giống như người trẻ tuổi, bị triệt để hút cạn máu thịt, da người vây lấy xương cốt bày lên mặt đất.

Ngoài ngàn mét, linh hồn lực của Diệp Trần cảm giác được một màn này, tim nhịn không được đập nhanh một hồi.

" Những dây leo này cũng không phải là vật thiện, sợ là thực vật khủng bố còn sót lại từ thời đại Thượng Cổ, chuyên môn ăn huyết nhục, đống bạch cốt kia chính là kiệt tác của nó.

"

Hiện giờ, Diệp Trần rốt cục cũng rõ vì sao trong rừng rậm lại không có yêu thú rồi, bởi vì yêu thú đến nơi này đều bị Thực Nhân Đằng tiêu diệt cả. Mà lấy cường độ linh hồn lực của hắn cũng không thể cảm giác được dây leo này dài bao nhiêu, tựa hồ khắp phiến rừng rậm này đều là phạm vi công kích của nó.

Trong đám người

Tông chủ Trường Đao Môn chợt quát lên:

- Bày chiến trận!

Rầm rầm!

Thân thể mọi người Trường Đao Môn hướng ra bên ngoài, dựa sát vào nhau, hình thành nên một cái chiến trận trong trận có trận, mấy trăm cặp mắt nhìn vào phía rừng sâu không chút chớp mắt, bàn tay nắm lấy trường đao đổ mồ hôi lạnh, thanh âm nuốt nước miếng thỉnh thoảng lại vang lên.

- Sao lại không có động tĩnh gì vậy!

Cảm giác phong vũ dục lai thật khiến người khác khó chịu, một gã võ giả trẻ tuổi vì quá khẩn trương nên tự nói chuyện để tăng thêm dũng cảm cho mình.

- Không được nói!

Trưởng lão Trường Đao Môn bên cạnh trừng mắt liếc hắn.

Trong lúc vô thanh vô tức, dây leo thanh hồng sắc chui ra từ lòng đất, lập tức xé rách hộ thân chân khí của tên trưởng lão này, đâm vào cơ thể hắn. Mặt ngoài của dây leo lớn chừng cánh tay kia thỉnh thoảng lại nhô lên một chút, giống như đang có một lượng lớn huyết nhục chảy qua vậy.