Kiếm Đạo Độc Tôn

Kiếm Đạo Độc Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 91,221,472
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
     
     

Không cần nói, Tĩnh Ngạo Huyên giật mình cỡ nào.

Đến Mộ Dung Khuynh Thành cũng phải cảm khái, Linh tê nhất kiếm của Diệp Trần so với ngày còn ở Mộ Dung gia tộc nhanh hơn một phần, so với thời điểm chiến đấu cùng với Hạ Hầu Tôn, nhanh hơn nửa phần, đừng coi thường một phần hay nửa phần này, nó chính là đại diện của thắng lợi.

Nghỉ ngơi ở Cô Vân trấn tửu lầu một đêm, sáng thứ hai, năm người tiếp tục lên đường.

Thiên hạ cửu tông chi tịnh.

Hư Không Môn.

- Tôn Nhi, ngươi nhất định đến Hư Không tế đàn bế quan tham ngộ không gian áo nghĩa.

Người nói là đại trưởng lão Hư Không Môn...

.

một vị lão giả bình thường với trang phục màu vàng.

- Đại trưởng lão, con đã hạ quyết tâm rồi.

Hạ Hầu Tôn ngữ khí tôn kính, có thể trở thành Hư Không Môn đại trưởng lão, lão giả áo vàng khẳng định không phải tông sư bình thường mà là một bán bộ vương giả, thực lực, chí ít gấp mấy lần mình, một chiêu miểu sát.

Lão giả áo vàng nhìn ra được, Hạ Hầu Tôn đã gặp chuyện gì bên ngoài cho nên mới vội vàng đột phá.

Hắn nhắc nhở:

- Trước đây mặc dù ngươi cũng đến Hư Không tế đàn tham ngộ không gian áo nghĩa, nhưng thời gian rất ngắn, lần này bế quan dài ngày, nguy hiểm không nhỏ, hư không vô sắc vô vị, chẳng có bất cứ cảm tri gì, ý chí không đủ cường đại, rất dễ lạc trong hư không, không thể tự rút.

- Nếu như đến chút khó khăn này cũng không thể khắc phục, vậy thì con không xứng làm đại đệ tử Hư Không Môn.

Hạ Hầu Tôn thần thái kiên định.

- Được, ngươi đi đi! Cẩn thận chút.

- Đại trưởng lão, con đi!

Hạ Hầu Tôn vừa bước vào trong cửa truyền tống, thân hình lập tức biến mất.

Trong mảng hư vô trống rỗng, có một toà tế đàn bạch kim sắc, xung quanh tế đàn sừng sững sáu cột trụ, mỗi cột trụ đều phóng thích quang mang thuần khiết, bảo vệ tế đàn, bạch kim sắc tế đàn này, rất giống bất tử tế đàn của thế giới dưới lòng đất, chỉ là khác nhau về màu sắc.

Soạt!

Trên đàn đột nhiên xuất hiện một bóng người, chính là Hạ Hầu Tôn.

Khoanh chân ngồi giữa trung tâm tế đàn, Hạ Hầu Tôn có thể cảm nhận, mình đang được cách ly với thế giới bên ngoài, trong này, hắn chẳng cảm nhận được gì, trước mắt chỉ là một phiến hư vô, ở lâu trong môi trường này, rất dễ bị lạc trong hư vô, thập phần nguy hiểm.

- Lần này không đem Phá hư chỉ tham ngộ đến viên mãn, thì không xuất quan.

Phá hư chỉ từ chín phần hoả hậu đến cảnh giới viên mãn, độ khó không hề thua kém lĩnh ngộ không gian áo nghĩa, không phải một chốc một lát là có thể làm được, đương nhiên, chỉ cần đột phá thuận lợi, chiến lực tăng phú không phải một chút ít mà là một lần.

Không hay không biết, một tháng đã trôi qua.

Vân Vụ Sơn sơn phong, Diệp Trần đang luyện kiếm.

Kiếm pháp Diệp Trần rất nhanh, nhanh gấp mấy lần cuồng phong trên đỉnh núi, mỗi kiếm vung ra, đều không nhìn thấy kiếm ảnh, chỉ có một vết mờ mờ, bởi vì kiếm tốc quá nhanh, vết mờ này vẫn chưa biến mất đã lại có một vết mờ khác sinh ra, khiến cho những vết mờ xung quanh Diệp Trần mỗi lúc một nhiều, mỗi lúc một dày đặc, giống như một khối cầu quấn Diệp Trần vào trong.

Trên một đỉnh núi cách Vân Vụ Sơn chừng mười dặm, Long Bích Vân đang đứng cùng Bạch Long Điện điện chủ Mạc Phong,

- Hắn tiến bộ nhanh quá.

.

.

Long Bích Vân thở dài.

Mạc Phong nói:

- Ta đi tìm hắn.

Vũ khí của Mạc Phong cũng là sáu thanh kiếm, thân hình vừa loé, hơn mười dặm cự ly tan biến, Mạc Phong dừng trên đầu Diệp Trần, một kiếm bổ thẳng xuống.

Một kiếm này sắc bén vô cùng, kiếm quang như một con trường long màu trắng, bạch quang cường liệt chiếu rọi bốn phương.

- Đến đúng lúc lắm.

Diệp Trần sớm biết Long Bích Vân và Mạc Phong đang quan sát hắn nên không có gì ngạc nhiên, bộ pháp biến huyễn, một kiếm nghênh đón.

Ầm!

Không gian giữa hai người vặn vẹo chao đảo.

- Được, đỡ Bạch long tứ thức của ta.

Thân hình bạch long du tẩu, lượn vòng quanh Diệp Trần, bạch sắc trường kiếm trong tay như bạch sắc điện quang, một kiếm tấn công Diệp Trần.

Diệp Trần thân hình bất động, nhẹ nhàng đánh bật điện quang, chọn đúng thời khắc mấu chốt, phản kích ác liệt, ép Mạc Phong phải lùi thân hình, không thể tiếp cận.

- Kiếm nhanh quá.

Mạc Phong nhíu mày, thân là Bạch Long Điện điện chủ, thực lực mạnh hơn Hoàng Long Điện điện chủ, trên thực tế, Long Thần thiên cung ngũ long điện, hoàng long điện điện chủ Trương Chính Quang thực lực mạnh nhất, thực lực Mạc Phong, trong bốn vị điện chủ, ít nhất cũng xếp hạng hai, mạnh hơn hắn chỉ có Thanh Long Điện điện chủ, Hắc Long Điện điện chủ thực lực tương đương hắn.

- Long quyển vân kích!

Mạc Phong thi triển ra sát chiêu lợi hại nhất của mình, hắn biết, mình không thể đả thương Diệp Trần, nên không chút kiêng kị.

Ngang!

Một kiếm xuất, kiếm quang ngưng tụ thành một con bạch long, bạch long ngửa cổ rống, tiếng rống cao vút, đây là chân vô hoá hình thập phần cao minh, đã có một phần long chi tinh tuý, nên không còn là hoá hình đơn thuần, bạch long lượn một vòng, mang theo bân khí cuồng bạo, hung mãnh đập về phía Diệp Trần, tốc độ đã không thể dùng mắt thường phân biệt, chỉ có thể nhìn thấy bạch quang loé lên.

- Lôi phệ!

Diệp Trần cũng tung ra một kiếm.

Một tia sét ngân sắc thuận thoe thân kiếm, lưu chuyển đến mũi kiếm, tự nhiên hội tụ, hình thành một khối lôi cầu, lôi cầu không hoàn mỹ mà khuyết mất một miếng nhỏ, dẫn đến lực đạo có phần tiêu tán, nhưng so với một tháng trước, Lôi phệ này, mang đến cho người ta một loại khí tức huỷ diệt, tựa hồ như lôi đình giáng thế, huỷ diệt tất cả ô uế trên thế gian.

Binh!

Lôi cầu và bạch long va vào nhau, một vòng sóng trùng kích khuếch tán, cuộn sạch tám hướng, nếu không phải hai người có ý khống chế, mười dặm vuông quanh đó đã bị san thành bình địa.

Bùm bùm!

Lôi cầu quá mãnh liệt, bạch long như bị Lôi phệ thể, vỡ thành từng tấc, căn bản không chặn nổi lôi cầu, huỷ diệt bạch long, lôi cầu nổ tung, hất văng Mạc Phong.

- Lôi chi áo nghĩa tiểu thành.

Mạc Phong giật mình, hắn nhìn ra Diệp Trần đã có ý khống chế lực đạo, nếu không một kiếm này, có thể khiến mình trọng thương, thậm chí mất mạng.

Thu kiếm vào vỏ, Mạc Phong lướt người bay qua.

- Không ngờ ngươi có thể đem lôi chi áo nghĩa tham ngộ đến giai đoạn tiểu thành, trong thiên hạ, Linh Hải Cảnh có thể đánh thắng được ta, chẳng còn mấy người.

Áo nghĩa khác với võ học, võ học mặc dù có thể phân thành tiểu thành, đại thành, viên mãn, nhưng đó là với kĩ xảo và nắm bắt áo nghĩa, còn áo nghĩa, rất đơn thuần, rất thuần tuý, nó là trình độ lý giải thuộc tính, một là một, hai là hai, phối hợp thêm kĩ xảo, là có thể hình thành võ học, có thể nói, áo nghĩa là cơ sở của áo nghĩa võ học, áo nghĩa không cao, võ học sáng tạo cũng chẳng lợi hại đi đâu, giống như xây móng cho kiến trúc, móng không tốt, kiếm trúc sẽ bị ảnh hưởng lớn, không thể quá tốt.