Chương 1 - Thiếu Niên Mù Lý Tuấn Huy
Chương 2 - Ra Tay Giết Người, Phàm Trần Diệt Vong
Chương 3 - Tám Năm Sau, Thôn Phúc Long
Chương 4 - Câm Miệng!
Chương 5 - Lấy Đức Thu Phục Người, Tặng Quan Tài Kiếm
Chương 6 - Đại Hạ Kiếm Tông!
Chương 7 - Ta Là Linh Căn Gì Nhỉ?
Chương 8 - Là Một Người Có Sắc Đẹp Tuyệt Trần!
Chương 9 - Sao Cơ?
Chương 10 - Đột Nhiên!
Chương 11 - Yên Lặng!
Chương 12 - Một Tiếng Nổ Đột Nhiên Vang Lên!
Chương 13 - Ngươi Tên Là Gì?
Chương 14 - Đột Nhiên!
Chương 15 - Ba Năm Rồi!
Chương 16 - Cùng Lúc Đó
Chương 17 - Tại Sao Nhất Định Phải Là Ta?
Chương 18 - Mọi Người Tản Đi
Chương 19 - Tranh Ư?
Chương 20 - Nhìn Chiếc Cọc Gỗ Mới Tinh
Chương 21 - Lam Hòa Không Thích
Chương 22 - Được Rồi
Chương 23 - Hoàng Tuyền Giới!
Chương 24 - Mục Tiêu Theo Đuổi Chính Là Phi Thăng Tiên Giới!
Chương 25 - Ví Dụ Như
Chương 26 - Luyện Khí Tầng Một Đó!
Chương 27 - Có Vấn Đề Gì Có Thể Trực Tiếp Hỏi Ta
Chương 28 - Con Thử Lấy Đồ Ở Trên Bàn Cất Vào Túi Trữ Vật Đi
Chương 29 - Chắc Là Đã Có Đệ Tử Vi Phạm Môn Quy Rồi!
Chương 30 - Ta Xem Trọng Nữ Nhân Đó Là Phúc Của Nàng Ta!
Chương 31 - Phải Giết!
Chương 32 - Cộng Thêm Tình Huống Của Bà Lão Kia
Chương 33 - Hản Quá Hiểu Chuyện Rồi
Chương 34 - Ngươi Muốn Đi Đâu?
Chương 35 - Đồ Bày Bán Ở Quán Này Rất Kỳ Quặc
Chương 36 - Thế Thì Mặc Y Phục Của Mình Là Được Mà
Chương 37 - Cảm Ơn Sư Huynh
Chương 38 - Ngươi Đi Trước Nhé?
Chương 39 - Lý Tuấn Huy Bĩu Môi
Chương 40 - Cạnh Cạnh!
Chương 41 - Mười Viên Linh Thạch!
Chương 42 - Lấy Được Một Nửa Của Công Pháp
Chương 43 - Trấn Thủ Thiên Linh
Chương 44 - Thậm Chí Còn Chưa Từng Nghe Nói Đến
Chương 45 - Thanh Liên Thiên Cương Kiếm
Chương 46 - Dừng Lại!
Chương 47 - Tư Cách Gì Chứ?
Chương 48 - Thế Nào?
Chương 49 - Nắm Nàng Trong Tay!
Chương 1 - Thiếu Niên Mù Lý Tuấn Huy
Chương 2 - Ra Tay Giết Người, Phàm Trần Diệt Vong
Chương 3 - Tám Năm Sau, Thôn Phúc Long
Chương 4 - Câm Miệng!
Chương 5 - Lấy Đức Thu Phục Người, Tặng Quan Tài Kiếm
Chương 6 - Đại Hạ Kiếm Tông!
Chương 7 - Ta Là Linh Căn Gì Nhỉ?
Chương 8 - Là Một Người Có Sắc Đẹp Tuyệt Trần!
Chương 9 - Sao Cơ?
Chương 10 - Đột Nhiên!
Chương 11 - Yên Lặng!
Chương 12 - Một Tiếng Nổ Đột Nhiên Vang Lên!
Chương 13 - Ngươi Tên Là Gì?
Chương 14 - Đột Nhiên!
Chương 15 - Ba Năm Rồi!
Chương 16 - Cùng Lúc Đó
Chương 17 - Tại Sao Nhất Định Phải Là Ta?
Chương 18 - Mọi Người Tản Đi
Chương 19 - Tranh Ư?
Chương 20 - Nhìn Chiếc Cọc Gỗ Mới Tinh
Chương 21 - Lam Hòa Không Thích
Chương 22 - Được Rồi
Chương 23 - Hoàng Tuyền Giới!
Chương 24 - Mục Tiêu Theo Đuổi Chính Là Phi Thăng Tiên Giới!
Chương 25 - Ví Dụ Như
Chương 26 - Luyện Khí Tầng Một Đó!
Chương 27 - Có Vấn Đề Gì Có Thể Trực Tiếp Hỏi Ta
Chương 28 - Con Thử Lấy Đồ Ở Trên Bàn Cất Vào Túi Trữ Vật Đi
Chương 29 - Chắc Là Đã Có Đệ Tử Vi Phạm Môn Quy Rồi!
Chương 30 - Ta Xem Trọng Nữ Nhân Đó Là Phúc Của Nàng Ta!
Chương 31 - Phải Giết!
Chương 32 - Cộng Thêm Tình Huống Của Bà Lão Kia
Chương 33 - Hản Quá Hiểu Chuyện Rồi
Chương 34 - Ngươi Muốn Đi Đâu?
Chương 35 - Đồ Bày Bán Ở Quán Này Rất Kỳ Quặc
Chương 36 - Thế Thì Mặc Y Phục Của Mình Là Được Mà
Chương 37 - Cảm Ơn Sư Huynh
Chương 38 - Ngươi Đi Trước Nhé?
Chương 39 - Lý Tuấn Huy Bĩu Môi
Chương 40 - Cạnh Cạnh!
Chương 41 - Mười Viên Linh Thạch!
Chương 42 - Lấy Được Một Nửa Của Công Pháp
Chương 43 - Trấn Thủ Thiên Linh
Chương 44 - Thậm Chí Còn Chưa Từng Nghe Nói Đến
Chương 45 - Thanh Liên Thiên Cương Kiếm
Chương 46 - Dừng Lại!
Chương 47 - Tư Cách Gì Chứ?
Chương 48 - Thế Nào?
Chương 49 - Nắm Nàng Trong Tay!
Lúc nữ tử đi vào phòng của Lý Tuấn Huy, tuy trong ánh mắt vẫn tràn ngập vẻ cao ngạo như cũ nhưng sắc mặt lại nhu hòa không ít.
Lý Tuấn Huy cũng không biết tại sao đối phương lại trở nên nhu hòa như vậy.
Nhìn nữ tử, hơi mỉm cười nói: “Thế nào? Ăn vạ ta?”
Nữ tử nhìn thấy nụ cười đê tiện trên mặt Lý Tuấn Huy thì chỉ muốn dùng một chân dẫm nát gương mặt này.
Có điều nàng nghĩ đến lời uy hiếp của ông lão vừa nãy, còn có tình cảnh hiện tại của mình, đành phải từ bỏ ý nghĩ này.
Hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc.
”
“Ta có thể trả nguyên khí vừa hấp thu ban nấy lại cho ngươi.
”
Lý Tuấn Huy ngồi trên ghế, vẻ mặt không có nhiều biểu cảm, duỗi tay ý bảo nữ tử cũng ngồi xuống.
Thấy nữ tử không dao động, không khỏi cười nói: “Ngồi xuống rồi nói.
"
Chờ nữ tử ngồi xuống, Lý Tuấn Huy nói thẳng: “Ngươi là ai?"
Nữ tử cũng không giấu giếm, môi mỏng hé mở nhẹ giọng nói: “Kiếm linh.
”
Mày Lý Tuấn Huy nhăn lại, mở miệng dò hỏi: “Kiếm linh trong hộp kiếm kia?”
Thấy nữ tử không phủ nhận, Lý Tuấn Huy trầm ngâm, một lúc lâu nhẹ giọng nói: “Trong hộp kiếm có tổng cộng mấy cây kiếm?”
Nữ nhân chậm rãi vươn ra ba ngón tay.
Lý Tuấn Huy yên lặng gật đầu, sau đó nói: “Vậy ngươi có tên không?”
Lời này vừa nói ra, cả người nữ tử đột nhiên cứng đờ, sau đó lắc đầu nhẹ giọng nói: “Hiện tại ngươi vẫn chưa xứng được biết tên ta.
”
“Nếu không biết nên gọi như thế nào thì gọi ta là Kiếm Linh cũng được.
”
Tuy nữ tử nói những lời như lúc trước nhưng Lý Tuấn Huy lại cảm nhận được một cách rõ ràng, lời nàng nói không phải cố ý khiêu khích hắn.
Càng giống như là...
. Kể ra sự thật?
Lý Tuấn Huy cũng không để ý, hắn muốn biết ba thanh kiếm bên trong hộp kiếm kia là gì hơn.
Nữ tử như nhìn thấu tâm tư của hắn, hạ giọng nói: “Với sức mạnh như hiện tại, ngươi không thể nhận lấy bất cứ thanh
kiếm nào trong số đó.
”
“Có lẽ phải chờ đến lúc ngươi tới Kim Đan cảnh thì mới miễn cưỡng khống chế được thanh kiếm thứ nhất.
”
“Miễn cưỡng sao.
.
. Ha, ngươi không cần nghĩ về điều này.
”
Lý Tuấn Huy nhún vai, nghĩ một lát rồi hạ giọng nói: “Ta để một kiếm linh như ngươi ở cạnh mình, ngươi có thể cho ta chỗ tốt gì?”
Nữ tử chỉ bản thân.
Không đợi nữ tử nói chuyện, Lý Tuấn Huy tự nói thầm: “Chậc.
.
. Nhìn cũng rất xinh đẹp, nhưng chỉ có thể nhìn thôi,
cảm thấy hơi mệt rồi nha!
”
Kiếm Linh đứng bên cạnh nghe lời này, sắc mặt lập tức xanh mét!
Nàng chưa từng gặp kẻ không biết xấu hổ như vậy, nhớ năm đó.
.
.
“Hừi Ngươi nghĩ hay lắm!
”
Cơ thể thướt tha của Kiếm Linh hơi dựa vào ghế, hạ giọng nói: “Ý của ta là sau này ta sẽ chỉ đạo ngươi tu luyện.
”
“Ta có sư phụ.
”
Lý Tuấn Huy nhún vai, cảm thấy lời của nữ tử này căn bản không có ý nghĩa gì.
Kiếm Linh liếc mắt nhìn thoáng qua Lý Tuấn Huy, gằn từng câu từng chữ nói: “Ta khác với sư phụ ngươi!
”
“Một Kim Đan nho nhỏ mà thôi, cho dù có đột phá Nguyên Anh thì cũng chỉ có thế thôi!
”
“Cả thiên hạ này không có người nào dạy được những thứ mà ta dạy cho ngươi!
"