Dương Phụng thấp giọng vừa nói vừa khom người về trước, áo lông cổ áo rất thấp, hắn đã nhìn thấy cả áo lót ngực màu đen, với hoa văn bao quanh bầu ngực tròn sinh động, nhưng lúc này Đinh Nhị Cẩu không có cảm xúc gì, cả người không khô nóng, ngược lại là lạo rét run, bởi vì hắn thấy được ánh mắt rét lạnh của Dương Phụng Tê.
– Ha ha, cô Phụng Nê, đừng nói đùa như vậy, tôi tuy trước là một tên côn đồ, bây giờ coi như cũng giống như là cảnh sát, nhưng cô kêu tôi đi giết người, tôi đâu phải là đứa bé không phân biệt được phải trái? Chỉ sợ tôi giết người xong, thì mạng cũng mất không có kịp tiêu tiền, Trần Tiêu Tử chết trước rồi, tiếp theo là đến phiên tôi!
– Cậu suy nghĩ gì vậy? Bộ tôi là thứ qua cầu rút ván sao?
– Không phải sao? Cô Phụng Nê, có lẽ tôi đã nhìn lầm cô, mỗi người đều có câu chuyện quá khứ mà không muốn nhớ lại, có chuyện tốt, có chuyện xấu, nhưng đều là tâm trạng giống nhau đấy! Riêng trong chuyện này, cô cũng là người bị hại, điều này tôi rất đồng tình với cô, vì thế nên tôi ra tay cứu cô, nhưng bây giờ, cô lại muốn tôi đi giết người, tôi thật sự làm không được, nếu cô cảm thấy những người biết chuyện này cần phải giết sạch, để không có ai tiết lộ, cô đừng ngại cứ thử một lần, nhưng chuyện này, một khi bắt đầu, vĩnh viễn cô cũng không bao giờ quay đầu lại được đâu, xin lỗi, tôi còn có việc, xin đi trước!
Đinh Nhị Cẩu nói xong đứng dậy rời đi.
– Đợi một chút!
– Còn có chuyện gì?
– Cậu cần điều kiện như thế nào, mới có thể làm?
– Cô Phụng Nê, tôi đã nói rồi, tôi không làm được, bất cứ điều kiện gì cũng không làm, thật ra chuyện này, cô đâu có cần tìm đến tôi, chỉ cần cô tốn có vài vạn, mướn sát thủ thì mọi việc xong ngay, làm gì mà phải tìm đến tôi cho phiền phức?
– Nếu tôi mướn sát thủ, là phải giết hai người, mà người kia thì tôi không muốn giết, không có bất cứ lý do nào để giết!
– Ý cô nói là đứa bé con cô? Cô điên sao, đứa bé cũng không buông tha!
– Không phải là đứa bé, mà là cậu!
– Tôi? Cũng đúng, tôi cũng là một người biết chuyện này, có lẽ thật ra tôi không nên cứu cô, như vậy chúng ta sẽ không có nhiều phiền não như bây giờ!
Đinh Nhị Cẩu tâm trí rung động lo sợ, nhưng vẫn là cố gắng nở nụ cười trên môi nói.
– Cậu là ân nhân của tôi, ân nhân của tôi thì chắc là sẽ không tìm đến tôi để gây phiên phức, cho nên cậu chỉ cần làm chuyện này, chúng ta sẽ huề nhau!
– Huề nhau, tôi biết chuyện cô bị giam giữ cưỡng bức, còn cô biết chuyện tôi giết người, thật sự là tính toán quá thâm sâu nha, nhưng tôi sẽ không đáp ứng sự yêu cầu của cô, đây là ranh giới cuối cùng của tôi!
– Tôi muốn trả trước một chút lợi nhận cho cậu!
– Lợi nhuận? Cô có ý gì?
– Thôi được, trước không nói chuyện lợi nhuận nữa, cho tôi hỏi cậu một chuyện, lâu nay tôi rất muốn biết, hôm nay rốt cục có cơ hội giáp mặt để hỏi cậu rồi! Tại sao cậu lại muốn cứu tôi, tôi muốn nghe lời nói thật, đừng dối trá trong lời nói!
Dương Phụng Tê đứng dậy, nghiêm túc nói.
– Bởi vì... bởi vì, tôi là cảnh sát!
– Lời nói dối, tôi muốn nghe lời nói thật từ trong lòng của cậu!
Dương Phụng Tê thoáng cau mày, không vừa lòng Đinh Nhị Cẩu trả lời, mặt cô chợt lạnh, ngồi xuống dựa ở trên ghế, chăm chăm nhìn Đinh Nhị Cẩu.
– Được rồi, tôi nói thật, bởi vì cô rất xinh đẹp, thấy cô tình trạng như thế làm lòng tôi đau, tôi cứ suy nghĩ một người đẹp như cô, thì cuộc sống không phải ở trong thế giới tầm thường như thế này, nên tôi phải tìm cách cứu cô ra, nếu không thì trong lòng tôi bất an, thật không giấu diếm, ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã muốn tìm cách dùng biện pháp gì cứu cô đi ra, mỗi ngày tôi đều nghĩ biện pháp!
– Nói như vậy, cậu là vì thương hương tiếc ngọc nên mới làm như vậy?
– Có lẽ là như thế, nhìn cô bây giờ, mới là là chân chánh con người của cô, khi đó cô là ngọc sáng đang bị vùi vào bên trong đầm lầy tăm tối!
– Tôi cũng nói thật cho cậu biết, tôi tuy rằng thân thể tự do, nhưng hiện tại tinh thần của tôi ngược lại càng thêm như bị giam cầm, tôi sợ hãi, trong lòng vẫn luôn luôn lo sợ, mỗi lần nghe tiếng gõ cửa, cứ có cảm giác tim của mình như muốn nhảy ra, tôi không dám tiếp xúc với giới truyền thông, báo chí, tôi sợ Tiêu Tử nhận ra, rồi tới tìm tôi, nhưng thân phận và địa vị của tôi thì không thể không tham gia trong giới truyền thôngvà báo chí! Cho nên mỗi lần có việc bắt buộc phải gặp giới truyền thông, tôi về nhà không dám mở Internet hoặc là tivi, tinh thần của tôi thật sự là sắp sụp đổ rồi!
– Nhưng chuyện giết người, thật sự là tôi không thể giúp cô, cô tự mình nghĩ biện pháp khác đi.
– À….
mà chẳng lẽ cậu không muốn xem tôi đưa trước lợi nhuận là cái gì sao?
Đinh Nhị Cẩu đưa mắt nhìn qua Dương Phụng Tê, thấy cô nở nụ cười mềm mại như khiêu khích, rồi đưa tay về phía Đinh Nhị Cẩu, hắn càng thêm mờ mịt, không cưỡng lại được, cũng đưa tay của mình ra, Dương Phụng Tê nắm lấy tay của hắn, kéo từ trên ghế đứng dậy, hai người một trước một sau đi, Đinh Nhị Cẩu không rõ ràng cho lắm, cứ như vậy bị Dương Phụng Tê kéo vào trong một căn phòng ngủ lớn ở tầng hai……
– Cô Phụng Nê đây là……?
Đinh Nhị Cẩu mặc dù biết sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng lúc này phải có sự quyết đoán nhanh, nếu như mình không chống đỡ được sự cám dỗ mà lên giường với cô, thì ngày sau nhất định sẽ bị người đàn bà này nắm trong lòng lòng bàn tay.
– Cộng thêm với thân thể của tôi, tôi chính là lợi nhận, có đồng ý không? Tôi làm như vậy cũng không phải là thiếu tự trọng, tên khốn kiếp Trần Tiêu Tử kia tra tấn tôi đá đã hơn một năm, nên tôi càng quý trọng thân thể với thanh danh của chính mình, nhưng đối với cậu, tôi nói rồi, cho dù là tôi đem tất cả tiền cho cậu, thậm chí ngay chính thân thể tôi cho câụ, cũng không thể nào báo đáp ân tình của cậu đối với tôi, cảnh sát Đinh, cậu chưa có bị xiềng xích qua, nên không biết tự do đối với một người phụ nữ như tôi là trọng yếu cở nào đâu!
Dương Phụng Tê vừa nói, vừa tháo sợi dây chuyền trên cổ mình xuống, cô định đem cả thân mình giao ra cho Đinh Nhị Cẩu.
– Cô Phụng Nê, cô cho tôi một trăm vạn, thật sự đối với tôi đã là số tiền kếch xù rồi, cho nên tôi không thể lại si tâm vọng tưởng, cô giao phó chuyện này, tôi không làm được, xin mời cô mời cô tìm người khác đi!
Đinh Nhị Cẩu nói xong muốn rời khỏi đây ngay, nhưng bị Dương Phụng Tê nắm lại cánh tay.
– Vậy thì chúng ta bây giờ không nói chuyện này, chỉ nói chuyện riêng của chúng ta, nếu cậu không ngại, về sau cứ gọi tôi là chị Phụng Nê, tôi lớn hơn cậu mấy tuổi đây là thật!
– Được rồi, chị Phụng Nê, từ giờ chúng ta sẽ là chị em!
– Không nói chuyện những chuyện khác, chị không cầu em cái gì nữa, giờ khoan về, cùng ăn bữa cơm tối với chị, sao nào, yêu cầu này không có quá phải không? Ăn xong chị sẽ đưa em về!
Đinh Nhị Cẩu ngẫm lại cũng thế, nếu cô ấy không cho người đưa mình đi ra bên ngoài, chỉ sợ mình chính là đến hừng đông, cũng không đơn giản có thể tìm được đường đi ra khỏi ngọn núi này.
Lúc Đinh Nhị Cẩu quay đầu bước đi, Dương Phụng Tê trong lúc nhất thời không biết thu thập hắn như thế nào, mới ban đầu cô cứ tưởng là dù sao hắn vẫn còn trẻ cứ như một đứa bé, mình nói làm sao là hắn sẽ làm theo như thế, nhưng điều cô bị bất ngờ là hắn cũng có nguyên tắc riêng của hắn.
Tần suất xuất hiện ở ngoài của cô càng lúc càng nhiều, sự sợ hãi của cô cùng càng tăng thêm, vừa rồi đối những lời nói với Đinh Nhị Cẩu đa số đều là lời nói thật, cô hiện tại thật sự rất lo lắng, không biết một ngày nào, Trần Tiêu Tử sẽ mang theo con mình tìm tới cửa, đến lúc đó, tất cả công sức của cô sẽ đổ sông đổ biển, những người trong gia tộc không chút do dự đem cô đẩy ngã, không cho cô làm người thừa kế sự nghiệp, không đâu xa, đứa em trai cô có thể làm ra được chuyện như vậy, bởi vì trong lòng cô cảm nhận được sự đối địch với mình chính là bắt nguồn từ đứa em trai này, tuy rằng hắn hiện nay chỉ là một đứa bé học sinh trung học.
Nhưng chuyện này chỉ có thể chính mình xử lý, ông Long cũng không thể cho biết được, tuy rằng cô đã sai ông Long đưa chi phiếu cho Đinh Nhị Cẩu, dù sao ông Long tiếp xúc chính là Đinh Nhị Cẩu mà không phải Trần Tiêu Tử, Trần Tiêu Tử buộc phải chết, hơn nữa cành nhanh càng tốt.
– Nghe chú Long nói, chị lần này tới Giang Đô là vì tìm kiếm đối tượng đầu tư phải không?
– Ừ, tập đoàn đầu tư Bàn Thạch của nhà họ Dương chị, nắm trong tay khá lớn tài chính, số tiền này đều là của những người đầu tư ủy thác vào tập đoàn Bàn Thạch, cho nên chúng ta phải đem số tiền này tìm được hạng mục tốt để đầu tư, để phát sinh ra lợi nhuận cho những ngươi ủy thác!
– Vậy đối với khai thác mỏ, chị có cảm thấy hứng thú không?
Đinh Nhị Cẩu cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, sáng suốt lại, hắn vốn định cùng Khấu Đại Bằng liên hệ hợp tác hạng mục này, nhưng là trong lúc tình cờ gặp Dương Phụng Tê, hắn lúc này liền cải biến ý định
– Khai thác mỏ? Quặng gì?
– Đất hiếm (rare-earth)!
– Mỏ đất hiếm (rare-earth)? Nhưng theo chị được biết, loại mỏ này khai thác là quốc gia quản lý đấy, với lại bây giờ giá thị trường không được cao, tại Thượng Hãi giá cổ phiếu (rare-earth) đang xuống rất thấp!
Dương Phụng Tê không hổ là nhà đầu tư chuyên nghiệp, câu nói đầu tiên là đem sự phát triển phiêu lưu đất hiếm (rare-earth) phân tích vô cùng nhuần nhuyễn.
– Em biết, nhưng nếu đợi đến lúc nó phát triển thì sợ đã chậm, không còn tới tay của chúng ta, chính là bởi vì hiện tại giá thị trường không tốt, bao gồm luôn cả thiết bị khai thác đất hiếm(rare-earth) là có thể rất rẻ!
– Em nói cũng đúng, xem ra cũng biết tính toán đấy, nhưng mỏ đất hiếm (rare-earth) này ở nơi nào?
– Trấn Lâm Sơn, mỏ ở ngay chính giữa trấn Lâm Sơn với thôn Lô Gia Lĩnh, em tận mắt thấy có người ở cục địa chất tìm mỏ, nghe nói hàm lượng rất lớn, phong phú, nếu chị không tin, có thể phái người đến dò xét.
– Chỗ đó, hừ, ngay cả có mỏ vàng chị cũng sẽ không bỏ vào một phân tiền đầu tư!
Dương Phụng Tê mặt biến sắc, liền từ chối đề nghị của Đinh Nhị Cẩu ngay.
Điều này khiến cho Đinh Nhị Cẩu hơi khó xử, nhưng rõ ràng, đây là một cơ hội tốt, nếu Dương Phụng Tê đầu tư khai thác mỏ đất hiếm (rare-earth) này, như vậy thành công có khả năng rất lớn, nhưng Dương Phụng Tê hiện tại giống như đối với trấn Lâm Sơn cùng thôn Lô Gia Lĩnh là kẻ thù đối địch tự nhiên, điều này làm cho hắn hết đường xoay xở.
– Chị Phụng Nê, chúng ta có thể làm một giao dịch!
– Giao dịch? Ý em là nói…
– Ưm… em không nói gì, chỉ nói về khai thác mỏ đất hiếm (rare-earth).
Dương Phụng Tê ánh mắt nhìn chằm chằm Đinh Nhị Cẩu không chớp chừng hơn một phút, nhưng Đinh Nhị Cẩu cũng cứ như vậy nhìn lại cô, không nói câu gì, nhưng ai cũng hiểu, trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì.
– Sao hả chị! Nếu cảm thấy sự hợp tác của chúng ta là có thể, thì sau này tiếp tục bàn tiếp!
– Thôi cũng được, chị sẽ sắp xếp người nhanh chóng đến khảo sát vỉa quặng, giao tình là giao tình, mua bán là mua bán, trình tự phải theo đúng nguyên tắc xem có thể được hay không cái đã!
– Được, chị đã kêu em đến đây, chủ yếu là chuyện giao dịch kia, giờ thì em nghĩ cơm cũng không cần phải ăn, chị cho chú Long đưa em đi thôi!
– Vội cái gì, lợi nhuận thu trước em không cần sao?
Dương Phụng Tê trên khóe môi vểnh lên nói.
– Nếu là lợi nhuận, để có nhiều đã, khi nào cần em sẽ đến thu!