Kiều Tàng

Kiều Tàng

Cập nhật: 07/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 423,312
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Truyện Sủng
Cổ Đại
Cung Đấu
     
     

Nhìn thấy Tuy vương phi đang đến, Thái hầu phu nhân lập tức đứng dậy nghênh đón, tươi cười dẫn Tuy vương phi vào chỗ ngồi, đồng thời giới thiệu nàng ta với Thái phi và Hoài Tang huyện chủ.

Tuy vương thành hôn đã nhiều năm, nhưng vị Vương phi này lại ít xuất hiện trước mặt mọi người.

Tuy vương nhiều năm qua vẫn luôn kín tiếng, bản thân đang để tóc tu hành, tu thành một đầu đà*, nàng ta thân là vương phi cũng không dám phô trương, chỉ là đi tham gia yến tiệc.

*Đầu đà là một nhà sư đi khất thực.

Khó khăn lắm, Tuy vương thủ hiếu mới "Hoàn tục" trở lại. Lúc này Tuy vương phi mới đi lại nhiều hơn trước.

Nhưng mà lần này nàng ta đến đây, thật ra cũng có nỗi khổ riêng. Y thuật của Triệu Tuyền rất cao minh, tuy Tuy vương phi đã có con, nhưng vẫn muốn sinh thêm con, nhưng lại bị lang trung chuẩn đoán bị thể hàn, thêm vào đó việc có thai lần trước đã khiến CƠ the suy nhược, cho nên muốn đến đây tìm Triệu Tuyền bắt mạch cho một phương thuốc tốt.

Trước đây nàng ta và Thái hầu phi nhân giáo tình rất tốt, cho nên mượn cơ hội tham gia yến tiệc đến làm khách ở Hầu phủ, vừa hay có thể kín tiếng mà bắt mạch, kê phương thuốc điều dưỡng lại thân thể.

Tuy vương phi đã rất lâu không đi ra ngoài giao thiệp, nhưng dù sao cũng là tiểu thư khuê các, nhìn thẩy Thái phi và Hoài Tang huyện chủ hai bên đều mỉm cười gật đầu chào hỏi lẫn nhau.

Liễu Miên Đường có thành kiến rất lớn đối với Tuy vương, đối với nàng mà nói, Tuy vương là một con sói đói ăn thịt người không thấy răng, cho nên dù gặp Tuy vương phi, trong lòng tự nhiên thấy không được thoải mái.

Nhưng mà vị Tuy vương phi này xem ra rất hiền lành, giống như một cây kiều lan ở trong gió, nói năng rất nhẹ nhàng, nhìn dáng vẻ rất mỏng manh đây không phải là loại người có hậu phúc.

Nghe nói Tuy vương quý thiếp không nhiều, nhưng mà trong phủ thiếp thất, thông phòng rất nhiều, dường như vị Vương phi cũng không hề quản việc đó. Dù sao thì Liễu Miên Đường chỉ biết tính khi Tuy vương rất hung tàn vị Vương phi yếu đuối này cũng không thể quản nổi người đàn ông đào hoa như vậy.

Miên Đường nhìn thấy nàng ta không hề nhìn nàng thêm lần nào nữa, chắc là nàng ta không biết được thù hận của mình và Tuy vương.

Nàng không tự chủ được mà lại nghĩ đến việc lúc trước Tuy vương phái bà mai đến Lục phủ đề thân, có nói qua Tuy phi dịu dàng hiền đức, là một người có thể bao dung cho người khác. Bây giờ xem ra cũng không phải là đang khoác lác, đích thực nhìn vào thì rất là dịu dàng.

Ngồi ở giữa, Thái hầu phu nhân tất nhiên sẽ hỏi han Tuy phi.

Tuy vương phi cười nói: "Vạn tuế vừa mới đăng cơ, liền triệu hồi Tuy vương vào kinh phò trợ, không bao lâu nữa, cả nhà chúng ta đều sẽ chuyển vào kinh, đường xá xa xôi như vậy không biết thân thể của ta có chịu nổi hay không nữa...

.

"

Thái hầu phu nhân nghe vậy liền chúc mừng Tuy vương được long ân, có thể vào kinh ở bên cạnh thánh giá.

Có lẽ là vì cảm tạ Triệu Tuyền đã bắt mạch cho mình, Tuy vương phi có nhắc đến mình có một  chất nữ phẩm mạo tương đồng với Triệu Tuyền, sinh ra đã xuất chúng hơn người, phụ thân nhậm chức tri phủ ở Viên châu, chính là nhất thanh lưu tiền đồ vô lượng.

Thái hầu phu nhân cũng cảm thấy nữ tử này đáng tin cậy, không kìm được mà hai mắt sáng lên, bắt đầu trò chuyện càng ngày càng hăng say.

Liêm Sở Thị ở bên cạnh nghe rất rõ ràng, sắc mặt càng thêm khó chịu.

Mặc dù nữ nhi của mình có rất nhiều biểu ca là vương hầu, nhưng cuối cùng một người cũng không bắt được!

Liêm Sở Thị vừa giận vừa xấu hổ, nhất thời không biết nên giận ai, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy rất chán nản rồi. Cuối cùng, Sở Liêm Thị bịa ra lý do mình bị chứng đau đầu tái phát, dẫn theo nữ nhi Liêm Bính Lan rời đi.

Tất nhiên Liêm Bính Lan cũng hiểu rất rõ, chuyện hôn sự của bản thân mình và vị biểu ca còn lại đã không còn hy vọng nữa, trong lòng đang rất băn khoăn. Tuổi tác của nàng ta đã quá lớn rồi, nếu bây giờ lại bàn đến chuyện hôn sự, phạm vi lựa chọn đã thu hẹp hơn. Nói không chừng sẽ phải làm tục huyền của người khác, bước vào cửa đã làm kế mẫu của người ta.

Chuyện đã đến nước này, nàng ta đã hối hận vì đã nghe lời mẫu thân xúi giục, trì hoãn hôn sự với Hoài Dương Vương. Nếu không thì hiện tại nàng ta đã đường đường chính chính trở thành Vương phi, thoải mái trò chuyện trong bữa tiệc trà. Nào giống như bây giờ ở đâu cũng toàn gặp phải một mớ hỗn độn, tương lai không biết sẽ như thế nào.

.

.

Nhưng mà bây giờ nghĩ gì cũng đã muộn rồi, lúc Liêm Bính Lan ảm đạm cùng mẫu thân đi ra khỏi cửa lại gặp phải một vị tiểu thư dắt theo tiểu nha đầu.

Liêm Sở Thị trong lòng vẫn còn bực tức nên đi rất nhanh. Nhưng Liêm Bính Lan lâu lâu lại dừng bước, ngước mặt lên nhìn về phía vị tiểu thư đối diện.

"Liêm tiểu thư, đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp ở đây.

.

.

" Vị tiểu thư nhìn thấy Liêm Bính Lan liền khom người xuống hành lễ.

Liêm Bính Lan nhìn kỹ vị tiểu thư này, khó trách lại quen mặt như vậy, đây không phải là người mà nàng ta định chọn làm thiếp thất cho biểu ca của mình Hà Tam tiểu thư của trần Linh Tuyền sao!

Nàng ta vốn nghĩ rằng biểu ca của mình thích Hà Tam tiểu thư, liền cố ý kết thân cùng nàng ấy, quyết tâm thành toàn cho biểu ca mình. Nhưng lại bị Thôi Hành Chu trách mắng, Liêm Bính Lan cứ nghĩ rằng mình đã lơ là Hà Tam nên bị Hà Tam tố cáo, cho nên đã cắt đứt qua lại với nàng ấy, ai ngờ được lại gặp nàng ấy ở đây.

Nhưng mà bây giờ Thôi Hành Chu ái mộ ai thì cũng không đến lượt Liêm Bính Lan bận tâm, cho nên nàng ta lạnh nhạt hướng về Hà Tam tiểu thư gật đầu rồi chuẩn bị rời đi.

Hôm nay Hà Tam tiểu thư giao đến Hầu phủ vài bộ chén sứ đặc biệt.

Đây là một phương pháp hữu hiệu của Hà gia. Mỗi lần trạch viện của Vương hầu có các yến tiệc tương tự, quản sự có giao tình tốt với bọn họ đều thông báo cho Hà gia, sau đó Hà gia sẽ cử người mượn lý do đi giao đồ sứ ở bên ngoài sân vườn đi lại, nếu như gia chủ chịu gặp mặt, thì mượn tình cảnh đó mà dâng lên đồ sứ, có thể lôi kéo một vài khách hàng là quý nhân, làm cho Hà gia càng có thêm danh tiếng.

Trên buổi tiệc trà hôm nay đều là quý nhân, cho nên sẽ do Hà Tam đi tặng bộ ấm trà bằng sứ xanh, hôm nay chỉ nung ra được một bộ mỏng và sáng này, thì được Thái hầu phu nhân mua với giá cao.

Thái hầu phu nhân cũng muốn trong buổi tiệc trà trưng bày ra vật phẩm mới của mình, nên kêu Hà Tam tiểu thư đích thân đến tiền sảnh dâng lên.

Không ngờ đến lại gặp Liêm Bính Lan ở trước sân vườn.

Bây giờ Hà Tam cảm thấy nàng ấy và Liêm tiểu thư đều là người thất bại giống nhau, cả hai đều bỏ lỡ cơ hội với Hoài Dương Vương kiếp này đã không thể ở bên nhau, cho nên nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Liêm Bính Lan cũng không thấy có gì lạ.

Nhưng khi nàng ấy chuẩn bị bước vào bên trong, qua bức tường có cửa sổ lưới nhìn thấy Thái phi đang ngồi cùng Liễu Miên Đường, không khỏi thốt lên kinh ngạc "Ay.

.

.

Thôi phụ nhân sao cũng đến đây?"

Liêm Bính Lan cũng không biết làm sao lại đột nhiên dừng bước, thuận miệng hỏi: "Thôi phu nhân? Thôi phu nhân nào chứ?"

Hà Tam tiểu thư nhìn thấy Liễu Miên Đường ở đây, trong lòng chỉ cảm thấy gặp phải người cùng ngành cạnh tranh. Cho là tiệm Ngọc Thiêu Từ cũng làm như cách Hà gia đến để nịnh nọt đổi lấy các khách quen giàu có.

Tuy rằng nàng cùng Liễu Miên Đường có giao tình tốt, nhưng cũng không biết nàng cũng có thủ đoạn này, nên trong lòng không khỏi lo lắng, thế nên nàng ấy cố ý nói cho Liêm tiểu thư vừa từ đây đi ra nghe thấy: "Người ngồi bên cạnh Thái phi, không phải là Thôi phu nhân ở tiệm Ngọc Thiêu Từ sao? Không biết hôm nay đến đây.

.

.

là dâng lên loại sứ nào đây?

Lúc này chân của Liêm Bính Lan như mọc rễ, chỉ chầm chậm hỏi: "Tiệm Ngọc Thiêu Từ? Ý ngươi là Bắc nhai Trấn linh tuyền.

.

.

. Thôi phu nhân?"

Hà Tam nhìn thấy Liêm Bính Lan chắc chắn như vậy, càng thêm khẳng định Liễu Miên Đường đến đây để giành khách hàng với mình, liền vội vàng nói: "Đúng vậy! Nàng ta đúng là sống ở Bắc nhai!

"

"Vậy.

.

.

.

Phu quân của nàng ta gọi là gì?"

"Hình như là xếp hàng thứ chín, gọi là Thôi Cửu gia.

.

.

"

Thân thể của Liêm Binh Lan hơi run nhẹ, nàng ta quay đầu thông qua cái lỗ trống trên bức tường sân vườn nhìn chằm chằm vào nữ tử đang cười nói.

Thì ra.

.

.

là vậy!

Nàng ta nói tại sao đột nhiên lại xuất hiện một Hoài Tang huyện chủ, thì ra là phỏng ngoài ở Bắc nhai chuyển lên chính thất, một hồ ly tinh đường đường chính chính lên làm Vương phi.

Lúc đầu biểu ca còn mượn lý do là mình hai lòng để hủy hôn, khiến cho nàng ta trở thành một trò cười! Rõ ràng là hẳn sớm cùng phòng ngoài đã bên cạnh nhau, bị mê hoặc tâm trí, mặc kệ luân thường đạo lý, đã ôm ấp ý định nâng nàng lên chính thất.

Nàng ta nghĩ mình đường đường là thiên kim con nhà quan, vẫn luôn tuân theo quy tắc và hết lòng phục vụ Thái phi, không dám có lời nói ngạo mạn, đến cuối cùng lại không bằng một người có cha là tội thần, cư xử ngông cuồng là một con hồ ly tinh chưa thành hôn mà đã ở cùng đàn ông rồi!

Nghĩ đến điều này, ấm ức mà Liêm Bính Lan phải gánh chịu trong những ngày qua càng dâng trào khiến nàng ta đã quy tất cả những đau khổ mà mình phải chịu lên nữ tử xinh đẹp đó.

Nhìn thấy đôi mắt của Liêm Bính Lan đột nhiên đỏ lên và nước mắt trào ra, Hà Tam cô nương cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, hỏi nàng ta làm sao vậy?

Liêm Bính Lan chậm rãi quay đầu lại nói: "Ta nhớ ngươi từng nói có một bằng hữu giao tình rất tốt, có phải là vị Thôi phu nhân này?"

Hà Tam cô nương gật gật đầu. Có một khoảng thời gian nàng ấy có mối quan hệ rất tốt với Liêm tiểu thư, đúng là vì tìm chủ đề để nói chuyện, đã nói về chuyện mà vị Thôi phu nhân này đã làm.

Liêm Bính Lan khẽ mỉm cười, chỉ lau đi giọt nước mắt đang đọng trên khóe mắt, lại ghé vào tại Hà Tam hỏi: "Vậy thì ngươi có biết, nam nhân hằng ngày ngủ cùng người bạn tốt của ngươi, chính là người mà ngươi luôn nhớ đến Hoài Dương Vương Thôi Cửu không?"

Nói xong, nàng ta cũng không cần biết Hà Tam có phản ứng gì, chỉ nhanh chóng quay người vội vàng đuổi theo mẫu thân đang đi ở phía trước.

Liễu Bính Lan tự nhận bản thân mình thông minh hơn mẫu thân, tuyệt đối sẽ không ngu ngốc mà ra mặt. Nàng ta biết Hà Tam rất si tình, nếu như biết được người bạn tốt của mình ngủ với Hoài Dương Vương, nhất định sẽ phát điên lên.

Chỉ cần ở trước mặt mọi người chỉ ra việc Liễu Miên Đường chính là phòng ngoài kia, thể diện của Hoài Dương Vương xem như mất sạch!

Đáng tiếc, nếu không phải để tránh hiềm nghi, ngược lại nàng ta muốn ở lại xem vở kịch hay này.

.

.

.

Khi Hà Tam nghe được lời thì thầm của Liêm Bính Lan, nàng ấy chỉ đứng ngây người ra ở đó nhìn Liễu Miên Đường qua một lỗ hổng trên tường —- Nàng—-mặc cẩm y nghệ thường, toàn thân đều là chân châu phỉ thúy, nào giống như đến đây để tìm khách hàng chứ? Giống như là một quý phụ, ở bên cạnh Thái phi cười nói.

.

.

.

Quản sự đứng ở cửa sân vườn có chút không kiên nhẫn hỏi nàng ta: "Hà Tam tiểu thư, nhanh lên, đừng để Thái hầu phu nhân phải đợi!

"

Hà Tam từ từ bước đi, cùng với quản sự đi vào trong từng bước từng bước đi đến trước mặt các quý phụ nhân đang cười nói.

Lúc này Liễu Miên Đường cũng quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt đỏ au của Hà Tam đang nhìn mình chằm chằm.

Thật ra sau khi về Trấn linh tuyền, Liễu Miên Đường muốn tìm Hà Tam cô nương nói chuyện. Nàng bình sinh làm việc chỉ cầu không thẹn với lòng, nhưng lại bị tên năm nhân này lừa gạt, vô duyên vô cớ trở thành phòng ngoài.

Người khác còn dễ nói, nhưng Hà Tam đối với Thôi Hành Chu rất si tình ngược lại làm cho Liễu Miên Đường rất là đau đầu, không biết giải thích thế nào để không làm tổn thương nàng ấy.

Nhưng lại không ngờ đến, hôm nay lại gặp Hà Tam trong tình huống như thế này.

Mà nhìn dáng vẻ của Hà Tam, dường như đã biết hết tình hình của nàng rồi.

.

.

Liễu Miên Đường hiểu tính khí của Hà Tam, bình thường nàng ấy rất thông minh, nhưng ở trên phương diện tình cảm ngược lại là rất cảm tính. Nếu như làm loạn ở buổi yến tiệc như thế này, Vương phủ mất thể diện không nói, mà là Hà gia sẽ bị liên lụy.