Là Duyên Cũng Là Mệnh

Là Duyên Cũng Là Mệnh

Cập nhật: 30/12/2024
Tác giả: Cap - A
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,023
Đánh giá:                        
Hiện Đại
     
     

Tại căn hộ của Fred tại Mỹ. Trong phòng ngủ vào ban đêm lúc này, Fred mặc âu phục công sở đứng bên cửa sổ lớn nhìn ra bên ngoài. Vẻ mặt của hắn đầy sự bực tức, đưa tay đưa lên cổ nới lỏng cà vạt ra, tay kia cầm điện thoại nói với giọng điệu gắt gỏng bằng tiếng Pháp: “Con chỉ muốn sống cuộc sống của con, làm công việc của con. Bố không thể tôn trọng ý muốn dù chỉ một chút?”

Giọng một người đàn ông trầm thấp đầy uy lực từ trong điện thoại phát ra bằng tiếng Pháp: “Con phải hiểu bản thân con là ai, có làm loạn cũng không thay đổi được là con trai của Richardo Helen ta. Con phải hiểu bổn phận, trách nhiệm của người kế tục. Đừng thử thách giới hạn quyền lực của ta.

Fred tức giận, nói lớn tiếng: “Bố đang gây sức ép? Bố nghĩ mình sẽ thành công sao?"

Người đàn ông lập tức đáp lại: “Con có muốn thử một chút không?”

Fred giận dữ, nghiến răng, trợn mắt, vung tay ném mạnh điện thoại vào cửa phòng. Bộp! Một tiếng vang lớn cất lên. Chiếc điện thoại rơi xuống dưới nền nhà, lăn lông lốc với nhiều mảnh vỡ.

***

Trong khi đó, tại Việt Nam. Trong phòng bếp ở nhà Khánh Băng. Bà Tâm và Khánh Băng ngồi ghế cạnh nhau đối diện Tuấn Hào bên bàn ăn. Đầu Tuấn Hào cúi xuống, nhìn đăm đăm vào tô cháo to để trên bàn trước mặt, nhíu mày băn khoăn.

Khánh Băng nhìn vẻ mặt của anh, ánh mắt cô mang sự nghi hoặc. Cô đảo mắt nhìn xuống tô cháo của mình, thì bên tai nghe tiếng bà Tâm hỏi: “Cậu ta làm sao vậy?”

Khánh Băng không ngẩng mặt lên, nghiêm túc hỏi: “Mẹ! Trong này là gì vậy mẹ?”

Vẻ mặt bà Tâm đầy đắc ý, bà nói: “Nhìn mà không biết à? Là cháo hải sản! Ở quê mình, hải sản là tươi và ngon nhất.

Đầu Khánh Băng gật gật. Cô ngước mắt lên nhìn Tuấn Hào, hỏi: “Mẹ tôi nói là cháo hải sản. Anh có ăn được không?”

Tuấn Hào nâng mắt nhìn cô, vẻ mặt rối rắm, gượng cười: “Có… có lẽ được… nhỉ? Tôi cũng không biết nữa.

” Anh cầm muỗng múc một ít cháo trong chén lên ngập ngừng đưa lên miệng, lòng bối rối nghĩ: “Có nghêu sò ốc hến gì không nhỉ? Là hải sản chắc phải có.

Bà Tâm quan sát thái độ của anh thấy khó hiểu liền quay sang Khánh Băng hỏi: “Rốt cuộc cậu ta làm sao vậy? Không biết ăn hay chê món ăn?”

Khánh Băng ghé miệng sát tai bà, thì thầm nhỏ tiếng: “Mẹ! Thật ra anh ấy bị dị ứng với những con giống như con ốc, vậy nên…”

Lúc này, Tuấn Hào há miệng ra, chưa kịp đút muỗng cháo vào. Một bàn tay bất ngờ đưa tới hất muỗng cháo trên tay anh văng đi.

Mắt Khánh Băng trợn to. Cô nhìn bà Tâm đang chồm người tới, thu cánh tay lại.

Tuấn Hào kinh ngạc lẫn sửng sốt nhìn bà.

Bà Tâm đứng bật dậy, quay sang nói với Khánh Băng: “Để mẹ làm món khác cho cậu ta ăn vậy, con dọn vết bẩn đi.

Khánh Băng ngơ ngác nhìn theo bà đang vội vàng rời đi: “Vâng.

Tuấn Hào ngẩn người không hiểu chuyện gì, tròn mắt nhìn theo dáng bà Tâm đi khuất dần sau cánh cửa.

****

Tại Hàn Quốc. Trong văn phòng làm việc, tập đoàn AP. Ji Wook ngồi sau bàn chăm chú cầm bút viết trong tập tài liệu để trước mặt.

Cánh cửa phòng làm việc mở ra. Oh Man Sik đi vào, đứng cúi đầu hành lễ trước bàn làm việc của Ji Wook: “Giám đốc! Trưởng phòng Kang đã gửi fax cho biết công ty xây dựng I. N. C đã có người đồng ý đầu tư.

Ánh mắt của Ji Wook ngưng lại, tay cầm viết khựng lại, anh cất giọng lạnh lùng hỏi: “Là ai?”

Oh Man Sik liền nói: “Chủ tịch Shin Sung Min ạ.

Ji Wook nâng mắt nhìn hắn, ngữ khí lạnh lẽo: “Bước tiếp theo.

Nhận được mệnh lệnh, Trợ lý Oh lập tức rời phòng, bước nhanh trên hành lang. Hắn lấy điện thoại gọi cho ai đó: “Giám đốc Bae! Hãy hạ thấp toàn bộ giá vật tư xuống. Tất cả… Đúng vậy!

Tại một công trường, công trình tòa nhà cao ốc đang xây dựng dở dang. Vật liệu xây dựng đổ chất đống ngổn ngang, rất đông công nhân mặc đồng phục bảo hộ lao động khuân vác vật liệu đi ra đi vào liên tục, kỹ sư chỉ trỏ hướng dẫn công nhân làm việc…

Ở một góc của bãi đất trống, không người lui tới. Một người đàn ông, tầm 30 tuổi, mặc âu phục màu đen, đeo thẻ nhân viên đề tên: “TRƯỞNG PHÒNG KANG JAE HO”, đội mũ bảo hộ lao động, đứng cùng ông kỹ sư xây dựng tầm tuổi trung niên đang cầm bản vẽ thiết kế công trình trên tay. Cả hai cùng cúi đầu chăm chú nhìn vào bản vẽ thiết kế. Kang Jae Ho cầm cây bút chỉ vào bản vẽ rồi chỉ ngược về phía cột trụ bê tông lớn, môi mấp máy nói. Ông kỹ sư gật đầu, chốc chốc lại chỉ tay vào bản vẽ, vừa quay sang Kang Jae Ho, vừa chỉ tay về phía tòa nhà, môi mấp máy dường như đang giải thích.

Tiếng chuông điện thoại reo lên liên tục. Kang Jae Ho cho tay vào trong túi áo rút điện thoại ra. Mắt hắn liếc nhìn xuống màn hình. Hắn đưa tay phẩy nhẹ ra hiệu cho ông kỹ sư nọ tránh đi. Ông Kỹ sư nọ cúi chào hắn một cái liền xoay người rời khỏi.

Mắt hắn nhìn theo ông ta thấy ông ta đã cách mình khá xa, hắn mới đưa điện thoại lên tai nghe: “Kang Jae Ho nghe đây!

...

. Vâng! Tôi hiểu rồi… Được… Ok!

” Hắn cất điện thoại lại vào trong túi áo, đưa mắt nhìn ra phía xa, trầm tư nghĩ: “Giám đốc Kim đang nghĩ gì vậy? Thật là lạ!

****

Khí trời thoáng đãng, ánh nắng dịu nhẹ rải khắp sân golf với thảm cỏ xanh mướt rộng lớn… Ông Shin Sung Min và ông Han Rae Sun cùng nhau rảo bước chậm rãi đi trên sân cỏ trò chuyện vui vẻ. Kang Jae Ho mặc trang phục thể thao vác túi đựng gậy trên vai đi theo sau hai người. Đi được một đoạn, cả ba người chợt dừng lại, ánh mắt bọn họ tràn đầy vẻ ngạc nhiên khi thấy Ji Wook đang đứng cách họ một đoạn, đang vung gậy golf lên cao đánh mạnh vào quả bóng đặt dưới cỏ. Quả bóng bay đi. Ji Wook đưa mắt nhìn theo hướng quả bóng bay, tay cầm gậy hạ thấp xuống.

Trợ lý Oh Man Sik từ đằng sau đi tới đỡ lấy cây gậy từ tay Ji Wook, ghé miệng sát vào tai anh, mấp máy nói.

Ji Wook lạnh lùng liếc ánh mắt sang phía ông Shin Sung Min, ông Han Rae Sun và Kang Jae Ho. Rồi anh thản nhiên cùng trợ lý Oh Man Sik bước đi ngang qua bọn họ.

Đằng sau, ông Han Rae Sun đứng chắp hai tay sau lưng, nghênh mặt cao giọng: “Chủ tịch Shin… trong giới làm ăn kinh doanh cũng có tiếng là thiên tài nhưng luôn khiêm nhường. Đâu giống như lớp trẻ bây giờ… cứ cho mình đây là tài giỏi, hóa ra chỉ là ngựa non háu đá, đến ngay cả phép tắc tối thiểu cũng không biết. Thật đáng buồn cho thế hệ bây giờ.

Ji Wook nghe thấy nhưng không để tâm, không dừng lại, nhẹ nhàng khoan thai bước đi.

Tiếng chuống điện thoại vang lên. Oh Man Sik đi theo đằng sau Ji Wook, tay cầm điện thoại đưa lên nghe. Qua một chốc, hắn hạ tay cầm điện thoại xuống, đi nhanh đến gần Ji Wook, ghé sát tai anh, miệng mấp máy nói.

Ji Wook lạnh lùng, khẽ nhếch môi như cười: “Không vội! Để cho bọn họ tận hưởng thêm một chút.

Ông Shin Sung Min, ông Han Rae Sun và Kang Jae Ho đăm chiêu nhìn theo Ji Wook.

Ông Han Rae Sun quay sang ông Shin, hỏi: “Nghe đồn ông và AP sắp có mối quan hệ thông gia? Không phải là…”

Ông Shin Sung Min với vẻ mặt nghiêm trọng, ngắt ngang lời ông Han: “Cái tên đó… ông phải cẩn thận. Tập đoàn AP từ lúc có cậu ta quản lý đã phát triển vượt trội. Hắn không phải là tên nhóc hỉ mũi chưa sạch, thùng rỗng kêu to.

Ông Han Rae Sun cười ngạo nghễ, cao giọng thách thức: “Sợ gì chứ? Tôi đợi xem cậu ta làm gì được tôi nào. Mấy chục năm trên thương trường của tôi không phải tự dưng mà vững.

Ông Shin cau mày, ánh mắt lo lắng đăm đăm về phía trước nhìn thân ảnh của Ji Wook mỗi lúc một xa với họ.

Trong khi sóng ngầm đang diễn ra trong thương trường ở Hàn Quốc thì tại thành phố Tuy Hòa, Việt Nam. Một cơn cuồng phong ngoài khơi xa đang ngày càng áp sát. Lúc này, bầu trời trong đất liền lại quang đãng, không khí oi bức, ngột ngạt. Lặng gió.