Là Duyên Cũng Là Mệnh

Là Duyên Cũng Là Mệnh

Cập nhật: 30/12/2024
Tác giả: Cap - A
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 997
Đánh giá:                        
Hiện Đại
     
     

Sáng sớm, trong căn phòng ngủ rộng rãi, ngăn nắp tiện nghi sạch sẽ với chiếc giường lớn, một bộ bàn ghế sofa, bàn làm việc,

… Ji Wook ngồi trên giường xếp đồ đạc bỏ vào trong va li. Chợt anh nghe thấy tiếng thắng gấp của động cơ xe ô tô từ bên ngoài vọng vào trong phòng. Anh khựng lại, liếc nhìn về phía cửa phòng, sau đó thản nhiên tiếp tục thu xếp đồ bỏ vào va li lớn.

Trong phòng khách dưới lầu. Tiếng “tinh tích” ngân lên. Cánh cửa bật mở ra, Hye Jin vừa đi vào vừa gọi: “Anh!

...

.

” Cô tháo giày cao gót ra, mang vội đôi dép bông đi vào nhà nhìn quanh quất.

Không gian tĩnh lặng. Hye Jin thản nhiên một mạch đi tới. Cô đứng trước cửa phòng đọc sách, rón rén đẩy cửa ra, thọc đầu qua khe cửa ngó vào bên trong. Trước mắt cô thấy trong phòng tĩnh lặng, ánh đèn chiếu vào từng hàng kệ sách sáng lờ mờ. Cô thụt đầu lại, khép cánh cửa.

Lát sau, Hye Jin dừng trước cửa phòng ngủ, ngập ngừng đưa tay lên toan gõ thì tiếng của Ji Wook từ bên trong phòng vọng ra: “Vào đi.

Hye Jin giật mình thụt tay lại.

Cánh cửa mở ra. Hye Jin đi vào, tiện tay khép cửa lại, cất tiếng trêu đùa: “Em nghĩ hôm nay trời sẽ nổi giông lớn. Trước giờ em cứ ngỡ căn phòng này… anh xây lên chỉ để làm trang trí cho nên ngay từ đầu em không nghĩ đến.

” Cô đi tới bên ghế tùy tiện ngồi xuống.

Ji Wook ngồi trên giường, liếc nhìn sang Hye Jin một cái liền thu hồi tầm mắt, điềm nhiên cầm tập tài liệu bỏ vào trong cặp táp, rồi nói: “Nói chuyện chính đi. Em đến có việc gì không?”

Hye Jin đưa mắt bâng quơ nhìn xung quanh rồi dừng nơi anh, giọng điệu hờn trách nói: “Dạo này hẹn hò với anh khó quá nên em đành phải đích thân đến đây rước anh đi ăn với em.

Ji Wook đóng cặp táp lại, đặt nó chồng lên chiếc va li: “Anh rất tiếc! Phải đợi sau khi anh đi công tác trở về vậy.

Hye Jin sửng sốt bật người ngồi thẳng dậy, oán trách: “Không phải chứ? Em đã cất công tìm anh cả tiếng đồng hồ, ngay cả tách trà cũng chẳng thể uống cùng sao?”

Bỗng tiếng chuông cửa nhà vang lên. Ji Wook nhướng mày nhìn cô: “Em nghe rồi đấy. Thay vào đó, em nên trở về nhà cùng mẹ chờ tin vui.

Hye Jin ngây ra nhìn anh đầy nghi hoặc.

Ji Wook liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay xem giờ: “Chắc giờ đã lên máy bay rồi.

Hye Jin khó hiểu truy vấn: “Tin vui gì chứ?”

Bên tai họ nghe thấy tiếng gõ cửa phòng. Họ cùng liếc nhìn về phía cửa. Ji Wook nói: “Em cũng nên về đi. Khi về, anh sẽ mua quà đền bù vậy.

” Lời vừa dứt, anh thấy Hye Jin đứng dậy đi lại gần mình. Cô đưa ngón tay út lên trước mặt anh: “Hứa đấy!

Anh chuyển mắt nhìn ngón tay của cô, vành môi khẽ cong lên một độ cong nhỏ.

Tại Việt Nam lúc này, Khánh Băng nhấc từng bước chân chậm rãi nặng nề đi trên từng bậc thang lên đỉnh núi Nhạn. Nét mặt cô ủ dột, buồn bã.

Gió thổi mạnh làm tán cây kêu xào xạc. Mái tóc dài của cô bay bay trong gió. Khánh Băng trầm tư: “Tuấn Hào, giờ này anh đang ở đâu? Đã một tuần trôi qua rồi. Em đã được nhận công việc rất tốt. Anh sẽ mừng cho em chứ, đúng không? Ngày mai em sẽ vào lại Sài Gòn, em hứa với anh… là em sẽ mạnh mẽ, sẽ không dễ dàng rơi nước mắt.

Khánh Băng đứng trước điện thờ chắp tay quỳ lạy, trong lòng thầm khấn vái: “Xin người hãy phù hộ cho ba mẹ con được khỏe mạnh, xin hãy phù hộ cho công việc của con được tốt đẹp, êm xuôi và cũng xin người hãy luôn bảo vệ cho Nguyễn Tuấn Hào.

Khánh Băng rời khỏi điện thờ đi ra ngoài, cô phóng người lên ngồi trên bờ thành hướng mặt nhìn ra xa, ngắm nhìn quang cảnh phố xá phía xa. Gương mặt cô phảng phất nỗi u buồn, từng luồng gió thổi mái tóc cô bay bay. Người đến tham quan rất đông vui, không khí rộn ràng, thế nhưng cô lại cảm thấy bản thân lạc lõng, cô tịch.

Ở đất nước Hàn Quốc xa xôi, Tuấn Hào mặc trang phục vest công sở sang trọng lịch lãm đứng yên bất động trên vách đá Jusangjeolli, khung cảnh nơi này cùng Gành Đá Dĩa ở Việt Nam thoáng có chút tương tự. Anh đút hai tay trong túi quần, trầm tư nhìn ra biển. Mái tóc anh và cà vạt bay phất phơ trong gió. Anh dường như thấy Khánh Băng tươi cười cầm điện thoại tạo dáng chụp ảnh xuất hiện trong khoảng không giữa biển. Anh khẽ mỉm cười, ngẩn ngơ ngắm nhìn hồi lâu, thì thầm một mình: “Em khỏe không, Gim Chi?”

*****

Một năm sau.

.

.

Trong một trung tâm yoga lớn ở Sài Gòn vào buổi sáng sớm. Phía trước cửa, người ra kẻ vào nhộn nhịp.

Tiếng của cô huấn luyện viên dạy yoga bên trong một phòng tập vang lên đều đều nhẹ nhàng vọng ra bên ngoài: “Hít vào!

.

.

. nghiêng sang trái và giữ yên trong 10 giây.

.

.

Trong một phòng tập rộng có hơn 20 học viên ngồi xếp bằng ngay ngắn trên mỗi tấm thảm đang tập động tác theo hướng dẫn của huấn luyện viên, giơ hai cánh tay đưa lên cao qua khỏi đầu, bàn tay chắp lại rồi nghiêng người sang bên trái giữ yên tư thế…

Lúc này, trong phòng ngủ ở nhà của Linh Chi, tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu tít tít.

.

.

Một cánh tay thon dài thò ra khỏi chăn trên giường lần mò lên chiếc tủ đầu giường tìm đồng hồ nhấn nút tắt chuông. Cái chăn bị hất tung lên. Linh Chi ngồi bật dậy, mái tóc dài rối xù che kín gương mặt. Cô uể oải vươn vai ưỡn lưng, đưa tay gãi sau đầu. Cô xoay người thò chân bước xuống khỏi giường loạng choạng đi về phía phòng vệ sinh. Đồng thời điểm đó, tại trung tâm Yoga, các học viên kẻ đứng người ngồi tụ tập lại nói chuyện, một số người khác thu xếp đồ chuẩn bị ra về. Khánh Băng mặc trang phục tập yoga, mái tóc búi cao, đứng xoay lưng lại về phía nhóm học viên đang tụ tập ở phía sau. Đầu cô nghiêng một bên, chiếc điện thoại kẹp ở giữa tai và vai vừa nói chuyện vừa lom khom cuốn tấm thảm tập bỏ vào trong túi, giọng điệu vui vẻ nói: “Dậy rồi à? Tớ tập xong rồi, đang chuẩn bị về đây.

Linh Chi mặc đồng phục của công ty AP đứng trước bàn trang điểm, hai tay vuốt mái tóc cột cao. Một tấm ảnh dán trên tường bỗng dung rơi xuống bàn trang điểm. Ánh mắt Linh Chi liếc sang nó. Trong ảnh là Linh Chi đứng choàng tay qua vai Khánh Băng đang ôm cây nấm bông bằng hai tay, miệng mỉm cười nhẹ. Cả hai cùng mặc đồng phục công ty AP. Tay Linh Chi đưa xuống cầm nó lên dán lại vào chỗ trống trên tường cùng những tấm ảnh khác. Cô nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đăm chiêu một lúc lâu: “Khánh Băng.

.

. một năm trước, chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?”, rồi cô khẽ thở dài.

Cánh cửa phòng mở ra, Khánh Băng bước vào, đang khom người tháo giày ra. Linh Chi xoay đầu, nhìn thấy Khánh Băng, cô xoay hẳn người lại đứng tựa lưng bàn trang điểm, khoanh tay trước ngực, than vãn: “Hôm nay cậu được thăng chức mà sao cứ lề mề như mọi ngày vậy hả?”

Khánh Băng nhìn sang Linh Chi, điềm nhiên cởi áo khoác ngoài ra. Linh Chi nhìn cô băng ngang qua mình đi thẳng vào phòng vệ sinh và đáp lại lời mình: “Vẫn còn sớm mà.

Linh Chi nhìn về phía cánh cửa phòng vệ sinh đóng kín, càu nhàu quở trách: “Mới thăng làm sếp mà chẳng có chút gương mẫu nào cả.

Tiếng của Khánh Băng vọng ra từ phòng vệ sinh: “Được rồi, được rồi. Chờ tớ một chút.

"