Chương 1 - Còn Ngủ Cùng Cố Diệc Minh Nữa Thì Tôi Là Con Chó!
Chương 2 - Bọn Mình Ngủ Chung Bao Nhiêu Năm Rồi!
Chương 3 - Hình Như Đặt Chân Lên Thuyền Rồi
Chương 4 - Anh Thật Sự Không Gay
Chương 5 - Bọn Mình Vận Động Đặc Biệt Một Tí Đi
Chương 6 - Cái Ngữ Đàn Ông Bạc Bẽo Đó Phải Bị Tống Vào Lồng Heo, Quẳng Xuống Sông!
Chương 7 - Anh Ấy Thích Dính Lấy Người Khác Như Vậy Từ Bao Giờ?
Chương 8 - Em Muốn Ra Ngoài Chơi Bời Lêu Lổng
Chương 9 - Anh Mà Không Quản Em Thì Em Có Thể Chơi Tới Gãy Chân!
Chương 10 - Phần Thi Cuối Cùng
Chương 11 - Là Kẹo Xịn Chương Trình Phát
Chương 12 - Út Cưng???!!!
Chương 13 - Bạn Trai Của Tôi Cũng Chỉ Có Thể Là Trai Thẳng
Chương 14 - Về Nhà Xử Lý Em Sau
Chương 15 - Eo Em Đau
Chương 16 - Về Nhà Anh Sẽ Thao Luyện Em
Chương 17 - Xin Tha Cũng Vô Ích
Chương 18 - Trai Thẳng Đê Tiện
Chương 19 - Tỏ Tình
Chương 20 - Cố Diệc Minh, Xong Đời Anh Rồi!
Chương 21 - Em Lẳng Lơ Làm Anh Cong À?
Chương 22 - Chơi Đàn Ông Sướиɠ Hơn Chơi Điện Thoại Nhiều
Chương 23 - Chấn Động! Không Ngờ Ảnh Đế Cố Diệc Minh Lại…
Chương 24 - Nhào Vô, Chiếm Lấy Em Đi!
Chương 25 - Xin Lỗi, Tôi Phê Quá
Chương 26 - Làm Mình Làm Mẩy Tốt Thật
Chương 27 - Thẳng Đến Độ Tàn Nhẫn
Chương 28 - Gòy Xong, Khiến Crush Tức Tới Độ Sứt Mẻ Hình Tượng Luôn
Chương 29 - Trong Mắt, Trong Tim Em Còn Anh Không?
Chương 30 - Gọi Ông Xã Đi
Chương 31 - Chương 31
Chương 32 - Kịch Bản Đẹp Bằng Anh À?
Chương 33 - Cố Diệc Minh! Chồng Ơi!
Chương 34 - Em Lấy Luôn Anh Chẳng Phải Tốt Hơn À?
Chương 35 - Sao Cậu Chia Cắt Tôi Với Dư Bắc?
Chương 36 - Tôi Nói Họ Là Chồng Chồng Có Vấn Đề Gì Không Quý Vị?
Chương 37 - Hay Anh Ấy Có Người Anh Em Tốt Khác Rồi?
Chương 38 - Ngủ Cùng Em Quen Rồi
Chương 39 - Anh Là Cục Cưng Của Em
Chương 40 - Cố Diệc Minh Chưa Hề Được Nếm Mùi
Chương 41 - Con Người Đều Phải Có Sở Trường Riêng
Chương 42 - Em Đúng Là Mèo Con Đói Khát
Chương 43 - Đúng Là Đẹp Trai Muốn Làm Gì Cũng Được
Chương 44 - Ông Đây Nào Phải Cục Cưng Của Anh
Chương 45 - Dù Thế Nào Cũng Coi Như Tỏ Tình Rồi
Chương 46 - Mọi Người Vẫn Chưa Biết Nhỉ?
Chương 47 - Chỉ Có Tôi Mới Bảo Vệ Được Em
Chương 48 - Em Ấy Chẳng Bao Giờ Yêu Người Cùng Giới Giống Mày Đâu!
Chương 49 - Kích Thích Vãi...
Chương 50 - Vẫn Còn Tâm Trạng Để Làm Những Chuyện Này?
Chương 51 - Tắm Chảy Cả Máu Mũi
Chương 52 - Buổi Họp Mặt Của Các Thành Viên Phòng 101 Lớp 1101 Khoá 11
Chương 53 - Súng Ống Không Toé Lửa Mà Được À?
Chương 54 - Ở Cạnh Nhau Là Y Như Củi Khô Gặp Lửa
Chương 55 - Gọi Cho Mẹ Bọn Mình Đi
Chương 56 - Cả Gan Ngủ Với Em Trước Mặt Bố Mẹ Em?
Chương 57 - Ngang Nhiên Cắm Sừng Tổng Giám Đốc Cố
Chương 58 - Hay Tụi Mình Cũng Đặt Một Đôi?
Chương 59 - Đôi Thứ Hai Giảm Giá 50%
Chương 60 - Tiểu "Út" Tinh
Chương 61 - Em Từng Đưa Thằng Khác Về Nhà?
Chương 62 - Ông Nhìn Người Ta Kìa
Chương 63 - Em Từng Cùng Bọn Họ Chơi Trò Đó?
Chương 64 - Đều Giống Cái Chày
Chương 65 - Dư Bắc Cảm Thấy Bản Thân Càng Hèn Mọn Hơn
Chương 66 - Ai Hút Thì Người Ấy Tự Biết
Chương 67 - Mình Chỉ Muốn Cưỡi Trên Hông
Chương 68 - Dâm Ghê Lắm
Chương 69 - Tại Anh Đấy!
Chương 70 - Chơi Gay Được Thì Chơi, Không Thì Nghỉ Khoẻ!
Chương 71 - Bọn Mình Thật Sự Chấm Hết Rồi
Chương 72 - Đối Tượng Mai Mối
Chương 73 - Không Thèm Gặp Mình Lần Cuối Luôn?
Chương 74 - Có Nhất Thiết Phải Hạ Nhục Ông Đây Thế Không?
Chương 75 - Quả Báo Của Cố Diệc Minh Chính Là Tôy!
Chương 76 - Tôi Không Cho Đè
Chương 77 - Cầu Xin Ta Tha Cho Em
Chương 78 - Tần Phong Và Hạ Nhất Phàm
Chương 79 - Anh Là Lính Mới, Học Chút Thì Đã Sao Nào?
Chương 80 - Giọt Nước Mắt Hối Hận Tuôn Rơi
Chương 81 - Em Không Phát Hiện Ra Anh Chịch Nhẹ Hơn Rất Nhiều À?
Chương 82 - Út Cưng, Anh Nhớ Em Quá
Chương 83 - Làm Một Cái Lồng, Nhốt Em Lại
Chương 84 - Dư Bắc! Em Ăn Vụng!
Chương 85 - Khốn Nạn Đến Mức Đéo Còn Là Người
Chương 86 - Quan Hệ Nam Nam Mà Còn Đơn Thuần?!
Chương 87 - Bao Ăn, Bao Ở, Bao Ngủ
Chương 88 - Ăn Cơm Chó Ngập Mồm Rồi!
Chương 89 - Hoá Ra Đây Là Quà Sinh Nhật Em Tặng Anh
Chương 90 - Chúng Ta Chia Tay Đi
Chương 91 - Cố Diệc Minh Bị Đá Rồi
Chương 92 - Em Ấy Là Nửa Kia Của Tôi
Chương 93 - Đấy Là Anh Trai Anh
Chương 94 - Vợ Chưa Cưới Của Con Đang Đợi
Chương 95 - Mai Mày Dọn Đi Luôn Đi
Chương 96 - Em Nuôi
Chương 97 - Em Ấy Đang Đùa Với Lửa!
Chương 98 - Làm Gì Có Nữ Chính Nào Hôn Mà Lại Vươn Tay Ấn Gáy Người Ta?
Chương 99 - Quy Tắc Ngầm, Tự Hiến Thân
Chương 100 - Muốn Đàn Ông Thì Cứ Tìm Anh
Chương 101 - Tình Yêu Đích Thực!
Chương 102 - Cuối Cùng Chẳng Phải Vẫn Bước Vào Nhà Họ Cố Hay Sao?
Chương 103 - Bóc Phốt
Chương 104 - Không Chiếm Được Em Thì Huỷ Hoại Em
Chương 105 - Em Đánh Rơi Anh Rồi
Chương 106 - Yêu Rồi, Yêu Rồi
Chương 107 - Tình Nhân Thế Thân Của Tổng Tài
Chương 108 - Tụi Mình Quay Về Với Nhau Đi
Chương 109 - Sao Vậy?
Chương 110 - Rút Cục Em Có Muốn Chính Thức Ở Bên Cạnh Anh Không?
Chương 111 - Anh Đã Quen Đối Xử Tốt Với Em Rồi
Chương 112 - Xin Lỗi Cái Con Khỉ
Chương 113 - Cược Thận, Không Đặt Cược Trái Tim
Chương 114 - Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
Chương 115 - Anh Bị Bệnh
Chương 116 - Kẹo Bạc Hà
Chương 117 - Thiếu Em, Anh Sẽ Chết
Chương 118 - Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả
Chương 119 - Không Phải Chúng Tôi Đang Yêu Nhau
Chương 120 - Sớm Sinh Quý Tử
Chương 121 - Chưa Bao Giờ Nói Anh Yêu Em
Chương 122 - Chồng Bé Nhỏ Xinh Đẹp Tuyệt Trần Của Tổng Giám Đốc Cố
Chương 123 - Thông Báo Chính Thức
Chương 124 - Thề Thốt
Chương 125 - Bộ Đồng Phục Quyến Rũ
Chương 126 - Con Người Không Bao Giờ Thẳng
Chương 127 - Cứng Họng
Chương 128 - Giáo Trình Gả Vào Hào Môn
Chương 129 - Lời Cợt Nhả Hết Bài Này Đến Bài Khác
Chương 130 - Chương 130
Chương 131 - Hoài Niệm
Chương 132 - Điên Cuồng Nhảy Disco
Chương 133 - Có Tiền Là Ngang Ngược
Chương 134 - Đuổi Chó
Chương 135 - Tối Nay Anh Nộp Tiền Thuê Phòng Được Không?
Chương 136 - Tôi Muốn Cậu Biến Mất Khỏi Thế Giới Này
Chương 137 - Mình Chính Là Người Nhà Của Cố Diệc Minh
Chương 138 - Tất Cả
Chương 139 - Lúc Này Không Phản Công Thì Còn Đợi Đến Bao Giờ?
Chương 140 - Đến Cả Đàn Ông Ngọt Ngào Cũng Có Lúc Mặn
Chương 141 - Dựa Vào Tôi Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Cố Các Người
Chương 142 - Chồng Cai Quản Bí Mật Sâu Xa
Chương 143 - Chân Đạp Mấy Chiếc Thuyền
Chương 144 - Làm Nũng
Chương 145 - Thể Chất Của Vượng Phu
Chương 146 - Củi Đốt Chạm Vào Lửa Lớn
Chương 147 - Điều Khiến Dư Bắc Ngứa Ngáy
Chương 148 - Cố Diệc Minh Thích Bao Tải Màu Đỏ
Chương 149 - Khai Mở Một Con Đường Mới
Chương 150 - Thua Ở Cô Không Phải Cậu Ấy
Chương 151 - Người Một Nhà Tương Thân Tương Ái
Chương 152 - Rốt Cuộc Em Giấu Anh Bao Nhiêu Người Bố Vậy?
Chương 153 - Em Bé
Chương 154 - Vui Lòng Trả Phí Để Xem Nội Dung Tiếp Theo (Hết)
Chương 1 - Còn Ngủ Cùng Cố Diệc Minh Nữa Thì Tôi Là Con Chó!
Chương 2 - Bọn Mình Ngủ Chung Bao Nhiêu Năm Rồi!
Chương 3 - Hình Như Đặt Chân Lên Thuyền Rồi
Chương 4 - Anh Thật Sự Không Gay
Chương 5 - Bọn Mình Vận Động Đặc Biệt Một Tí Đi
Chương 6 - Cái Ngữ Đàn Ông Bạc Bẽo Đó Phải Bị Tống Vào Lồng Heo, Quẳng Xuống Sông!
Chương 7 - Anh Ấy Thích Dính Lấy Người Khác Như Vậy Từ Bao Giờ?
Chương 8 - Em Muốn Ra Ngoài Chơi Bời Lêu Lổng
Chương 9 - Anh Mà Không Quản Em Thì Em Có Thể Chơi Tới Gãy Chân!
Chương 10 - Phần Thi Cuối Cùng
Chương 11 - Là Kẹo Xịn Chương Trình Phát
Chương 12 - Út Cưng???!!!
Chương 13 - Bạn Trai Của Tôi Cũng Chỉ Có Thể Là Trai Thẳng
Chương 14 - Về Nhà Xử Lý Em Sau
Chương 15 - Eo Em Đau
Chương 16 - Về Nhà Anh Sẽ Thao Luyện Em
Chương 17 - Xin Tha Cũng Vô Ích
Chương 18 - Trai Thẳng Đê Tiện
Chương 19 - Tỏ Tình
Chương 20 - Cố Diệc Minh, Xong Đời Anh Rồi!
Chương 21 - Em Lẳng Lơ Làm Anh Cong À?
Chương 22 - Chơi Đàn Ông Sướиɠ Hơn Chơi Điện Thoại Nhiều
Chương 23 - Chấn Động! Không Ngờ Ảnh Đế Cố Diệc Minh Lại…
Chương 24 - Nhào Vô, Chiếm Lấy Em Đi!
Chương 25 - Xin Lỗi, Tôi Phê Quá
Chương 26 - Làm Mình Làm Mẩy Tốt Thật
Chương 27 - Thẳng Đến Độ Tàn Nhẫn
Chương 28 - Gòy Xong, Khiến Crush Tức Tới Độ Sứt Mẻ Hình Tượng Luôn
Chương 29 - Trong Mắt, Trong Tim Em Còn Anh Không?
Chương 30 - Gọi Ông Xã Đi
Chương 31 - Chương 31
Chương 32 - Kịch Bản Đẹp Bằng Anh À?
Chương 33 - Cố Diệc Minh! Chồng Ơi!
Chương 34 - Em Lấy Luôn Anh Chẳng Phải Tốt Hơn À?
Chương 35 - Sao Cậu Chia Cắt Tôi Với Dư Bắc?
Chương 36 - Tôi Nói Họ Là Chồng Chồng Có Vấn Đề Gì Không Quý Vị?
Chương 37 - Hay Anh Ấy Có Người Anh Em Tốt Khác Rồi?
Chương 38 - Ngủ Cùng Em Quen Rồi
Chương 39 - Anh Là Cục Cưng Của Em
Chương 40 - Cố Diệc Minh Chưa Hề Được Nếm Mùi
Chương 41 - Con Người Đều Phải Có Sở Trường Riêng
Chương 42 - Em Đúng Là Mèo Con Đói Khát
Chương 43 - Đúng Là Đẹp Trai Muốn Làm Gì Cũng Được
Chương 44 - Ông Đây Nào Phải Cục Cưng Của Anh
Chương 45 - Dù Thế Nào Cũng Coi Như Tỏ Tình Rồi
Chương 46 - Mọi Người Vẫn Chưa Biết Nhỉ?
Chương 47 - Chỉ Có Tôi Mới Bảo Vệ Được Em
Chương 48 - Em Ấy Chẳng Bao Giờ Yêu Người Cùng Giới Giống Mày Đâu!
Chương 49 - Kích Thích Vãi...
Chương 50 - Vẫn Còn Tâm Trạng Để Làm Những Chuyện Này?
Chương 51 - Tắm Chảy Cả Máu Mũi
Chương 52 - Buổi Họp Mặt Của Các Thành Viên Phòng 101 Lớp 1101 Khoá 11
Chương 53 - Súng Ống Không Toé Lửa Mà Được À?
Chương 54 - Ở Cạnh Nhau Là Y Như Củi Khô Gặp Lửa
Chương 55 - Gọi Cho Mẹ Bọn Mình Đi
Chương 56 - Cả Gan Ngủ Với Em Trước Mặt Bố Mẹ Em?
Chương 57 - Ngang Nhiên Cắm Sừng Tổng Giám Đốc Cố
Chương 58 - Hay Tụi Mình Cũng Đặt Một Đôi?
Chương 59 - Đôi Thứ Hai Giảm Giá 50%
Chương 60 - Tiểu "Út" Tinh
Chương 61 - Em Từng Đưa Thằng Khác Về Nhà?
Chương 62 - Ông Nhìn Người Ta Kìa
Chương 63 - Em Từng Cùng Bọn Họ Chơi Trò Đó?
Chương 64 - Đều Giống Cái Chày
Chương 65 - Dư Bắc Cảm Thấy Bản Thân Càng Hèn Mọn Hơn
Chương 66 - Ai Hút Thì Người Ấy Tự Biết
Chương 67 - Mình Chỉ Muốn Cưỡi Trên Hông
Chương 68 - Dâm Ghê Lắm
Chương 69 - Tại Anh Đấy!
Chương 70 - Chơi Gay Được Thì Chơi, Không Thì Nghỉ Khoẻ!
Chương 71 - Bọn Mình Thật Sự Chấm Hết Rồi
Chương 72 - Đối Tượng Mai Mối
Chương 73 - Không Thèm Gặp Mình Lần Cuối Luôn?
Chương 74 - Có Nhất Thiết Phải Hạ Nhục Ông Đây Thế Không?
Chương 75 - Quả Báo Của Cố Diệc Minh Chính Là Tôy!
Chương 76 - Tôi Không Cho Đè
Chương 77 - Cầu Xin Ta Tha Cho Em
Chương 78 - Tần Phong Và Hạ Nhất Phàm
Chương 79 - Anh Là Lính Mới, Học Chút Thì Đã Sao Nào?
Chương 80 - Giọt Nước Mắt Hối Hận Tuôn Rơi
Chương 81 - Em Không Phát Hiện Ra Anh Chịch Nhẹ Hơn Rất Nhiều À?
Chương 82 - Út Cưng, Anh Nhớ Em Quá
Chương 83 - Làm Một Cái Lồng, Nhốt Em Lại
Chương 84 - Dư Bắc! Em Ăn Vụng!
Chương 85 - Khốn Nạn Đến Mức Đéo Còn Là Người
Chương 86 - Quan Hệ Nam Nam Mà Còn Đơn Thuần?!
Chương 87 - Bao Ăn, Bao Ở, Bao Ngủ
Chương 88 - Ăn Cơm Chó Ngập Mồm Rồi!
Chương 89 - Hoá Ra Đây Là Quà Sinh Nhật Em Tặng Anh
Chương 90 - Chúng Ta Chia Tay Đi
Chương 91 - Cố Diệc Minh Bị Đá Rồi
Chương 92 - Em Ấy Là Nửa Kia Của Tôi
Chương 93 - Đấy Là Anh Trai Anh
Chương 94 - Vợ Chưa Cưới Của Con Đang Đợi
Chương 95 - Mai Mày Dọn Đi Luôn Đi
Chương 96 - Em Nuôi
Chương 97 - Em Ấy Đang Đùa Với Lửa!
Chương 98 - Làm Gì Có Nữ Chính Nào Hôn Mà Lại Vươn Tay Ấn Gáy Người Ta?
Chương 99 - Quy Tắc Ngầm, Tự Hiến Thân
Chương 100 - Muốn Đàn Ông Thì Cứ Tìm Anh
Chương 101 - Tình Yêu Đích Thực!
Chương 102 - Cuối Cùng Chẳng Phải Vẫn Bước Vào Nhà Họ Cố Hay Sao?
Chương 103 - Bóc Phốt
Chương 104 - Không Chiếm Được Em Thì Huỷ Hoại Em
Chương 105 - Em Đánh Rơi Anh Rồi
Chương 106 - Yêu Rồi, Yêu Rồi
Chương 107 - Tình Nhân Thế Thân Của Tổng Tài
Chương 108 - Tụi Mình Quay Về Với Nhau Đi
Chương 109 - Sao Vậy?
Chương 110 - Rút Cục Em Có Muốn Chính Thức Ở Bên Cạnh Anh Không?
Chương 111 - Anh Đã Quen Đối Xử Tốt Với Em Rồi
Chương 112 - Xin Lỗi Cái Con Khỉ
Chương 113 - Cược Thận, Không Đặt Cược Trái Tim
Chương 114 - Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
Chương 115 - Anh Bị Bệnh
Chương 116 - Kẹo Bạc Hà
Chương 117 - Thiếu Em, Anh Sẽ Chết
Chương 118 - Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả
Chương 119 - Không Phải Chúng Tôi Đang Yêu Nhau
Chương 120 - Sớm Sinh Quý Tử
Chương 121 - Chưa Bao Giờ Nói Anh Yêu Em
Chương 122 - Chồng Bé Nhỏ Xinh Đẹp Tuyệt Trần Của Tổng Giám Đốc Cố
Chương 123 - Thông Báo Chính Thức
Chương 124 - Thề Thốt
Chương 125 - Bộ Đồng Phục Quyến Rũ
Chương 126 - Con Người Không Bao Giờ Thẳng
Chương 127 - Cứng Họng
Chương 128 - Giáo Trình Gả Vào Hào Môn
Chương 129 - Lời Cợt Nhả Hết Bài Này Đến Bài Khác
Chương 130 - Chương 130
Chương 131 - Hoài Niệm
Chương 132 - Điên Cuồng Nhảy Disco
Chương 133 - Có Tiền Là Ngang Ngược
Chương 134 - Đuổi Chó
Chương 135 - Tối Nay Anh Nộp Tiền Thuê Phòng Được Không?
Chương 136 - Tôi Muốn Cậu Biến Mất Khỏi Thế Giới Này
Chương 137 - Mình Chính Là Người Nhà Của Cố Diệc Minh
Chương 138 - Tất Cả
Chương 139 - Lúc Này Không Phản Công Thì Còn Đợi Đến Bao Giờ?
Chương 140 - Đến Cả Đàn Ông Ngọt Ngào Cũng Có Lúc Mặn
Chương 141 - Dựa Vào Tôi Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Cố Các Người
Chương 142 - Chồng Cai Quản Bí Mật Sâu Xa
Chương 143 - Chân Đạp Mấy Chiếc Thuyền
Chương 144 - Làm Nũng
Chương 145 - Thể Chất Của Vượng Phu
Chương 146 - Củi Đốt Chạm Vào Lửa Lớn
Chương 147 - Điều Khiến Dư Bắc Ngứa Ngáy
Chương 148 - Cố Diệc Minh Thích Bao Tải Màu Đỏ
Chương 149 - Khai Mở Một Con Đường Mới
Chương 150 - Thua Ở Cô Không Phải Cậu Ấy
Chương 151 - Người Một Nhà Tương Thân Tương Ái
Chương 152 - Rốt Cuộc Em Giấu Anh Bao Nhiêu Người Bố Vậy?
Chương 153 - Em Bé
Chương 154 - Vui Lòng Trả Phí Để Xem Nội Dung Tiếp Theo (Hết)
“Sao nhiều thế?!
”
Dư Bắc chưa bao giờ thấy nhiều số 0 đằng sau số 1 như vậy.
“Tập cuối ‘Tôi Là Diễn Viên’ có tỉ lệ người xem và lượt view trêи mạng cực kỳ cao, chương trình muốn cảm ơn.
”
Hiểu rồi, nhờ Cố Diệc Minh giúp đỡ, mang tới sức nóng vượt xa dự kiến nên Dư Bắc được hưởng ké hào quang ảnh đế, thù lao đạt mốc một trăm ngàn tệ.
Dư Bắc nhìn số tiền, cảm thán: “Em nổi tiếng quá nhở!
”
Chống tay lên đỉnh đầu.
Cố Diệc Minh dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy tấm thẻ, giơ thật cao, Dư Bắc xông tới giành lấy.
Đệt… Muốn nhảy lên đập cho anh một phát vào đầu.
“Đưa em!
”
Cố Diệc Minh xấu xa nói: “Xin anh đi.
”
“Xin… xin anh. Đưa em mau!
”
“Gọi ông xã.
”
Dư Bắc nghệt ra, lắp bắp hỏi: “Anh… Anh nói gì cơ?”
“Gọi ông xã đi rồi anh trả em.
”
Cố Diệc Minh càng cười tợn.
“…”
Dư Bắc ôm tim, cái kiểu đùa lỗi thời của trai thẳng này.
Thế mà cậu lại thấy mùi thính hơi bị thơm…
Có lẽ là vì đúng mong ước bấy lâu của mình?
Dư Bắc ậm ừ mãi mới thốt lên lời: “… Đệt.
”
Không nói được.
Ai thích thì đi mà gọi.
Dù sao tôi cũng chẳng bao giờ gọi vậy đâu.
Cả đời này sẽ không.
“Đã chẳng chịu nói lời ngon tiếng ngọt rồi còn chửi à?” Cố Diệc Minh vừa ép buộc vừa dụ dỗ nói: “Em có gọi không? Không gọi, anh không đưa. Qua phòng tài vụ của công ty có khả năng sẽ mất một nửa đấy nhé.
”
“Cố Diệc Minh, đồ gian thương chết tiệt!
” Dư Bắc tức xì khói.
“Em tự cân nhắc đi, thích bị trừ năm mươi ngàn tệ hay chỉ cần nói hai từ?”
Gọi một thằng đàn ông là chồng.
Nghĩ thôi Dư Bắc cũng thấy nhục!
Đúng, tôi yêu tiền, nhưng là đồng tiền chân chính do bản thân kiếm ra. Đây là giới hạn làm người của tôi.
“Ông xã.
”
Giới hạn vốn tồn tại để con người ta phá vỡ mà?
“Gì cơ? Anh không nghe rõ, nói to lên.
”
Chẳng biết Cố Diệc Minh không nghe rõ thật hay tại Dư Bắc nói bé quá.
Dư Bắc lí nha lí nhí: “Ông tã…”
Quả nhiên Cố Diệc Minh nghe nhầm, cực kỳ kɧօáϊ chí.
“Hê!
”
Dư Bắc dùng hai bàn tay đỡ lấy chiếc thẻ ngân hàng như nhận ngọc tỷ vua ban.
Cố Diệc Minh đặt tay dưới cằm, ngẫm nghĩ: “Anh vẫn thấy lỗ, chỉ hai từ đã mất ngay năm mươi ngàn tệ. Miệng em đáng giá vậy á?”
“Anh cút đi, lời em nói là vàng là ngọc đấy.
”
Dư Bắc đút thẻ vào túi, có tiền sướиɠ thật!
Eo hết mỏi, chân hết đau, liêm sỉ rơi lả tả ban nãy được nhặt hết lại.
“Em giỏi lắm, vừa mới gọi ông xã, giờ trở mặt đuổi anh.
”
Thẻ đã đến tay, Cố Diệc Minh là ai cơ?
“Cố Diệc Minh, ai gọi anh là ông xã? Em bảo anh tã lắm rồi! Hahaha!
”
Nói xong Dư Bắc nhấc chân chuồn lẹ, song chưa chạy quá hai bước đã bị Cố Diệc Minh bắt lại.
“Em chạy đi đâu?” Cố Diệc Minh điên tiết. “Trêu anh chứ gì? Chạy trời không khỏi nắng nhé!
”
Cố Diệc Minh xách cổ Dư Bắc, kéo về.
“Giờ em phải gọi bù ba câu!
”
“Cố Diệc Minh, anh độc thân lâu nên lên cơn động ɖu͙ƈ à? Muốn người khác gọi là chồng thì anh lấy vợ đê, ngày nào cũng bảo vợ anh nói cho mà nghe!
”
Dư Bắc vừa giãy giụa vừa chửi.
“Anh không lấy vợ, chỉ muốn nghe em gọi.
”
Tay Dư Bắc bị anh túm lấy.
“Đầu óc anh có vấn đề à? Sở thích quái quỷ gì vậy? Thích nghe người khác gọi mình là chồng?”
Cố Diệc Minh đè hai tay cậu vào với nhau, nói: “Đúng đấy, được gọi tổng giám đốc nhiều rồi, muốn đổi gió.
”
“Công ty anh đầy người, bảo họ xếp hàng, cùng hô đi…” Dư Bắc sắp tức chết.
“Chẳng thèm, họ không được, không hay bằng em gọi.
”
“…” Dư Bắc chửi ầm lên: “Anh đúng là đồ cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, đã xấu kết cấu còn cùi…”
“Ai cóc ghẻ? Ai xấu?”
Cố Diệc Minh đè mạnh hơn, Dư Bắc cứ giãy giụa là đau nhe răng.
“Em xấu, em xấu… Đau, đau! Em gãy mất! Sắp bị anh làm gãy rồi!
”
Cố Diệc Minh vẫn có chút nhân tính, buông cậu ra. Dư Bắc vừa định chạy thì một đôi tay đã ôm chầm lấy cậu từ đằng sau.
“Anh bảo rồi, em chẳng thoát nổi lòng bàn tay anh đâu.
”
Cố Diệc Minh lì thật, Dư Bắc khóc không ra nước mắt.
Cậu muốn đập vỡ cái đầu chó của anh xem bên trong chứa gì.
Không thể lấy cứng chọi cứng, phải dùng mưu.
À đúng, Cửu Ư Chân Kinh.
Nhưng ư như nào nhể?
“Ờm… Ư…” Dư Bắc chu mỏ, rặn mãi mới ra tiếng. “Ư…”
Hiệu quả cực kỳ rõ rệt.
Cố Diệc Minh buông lỏng tay thật.
Dư Bắc vô cùng biết ơn Bạch Bán Tiên, sau này phải học thêm vài chiêu nữa từ cậu nhóc.
“Dư Bắc…” Giọng Cố Diệc Minh khàn khàn. “Em lên cơn lẳng lơ gì đấy?”
“???”
Hướng phát triển của sự việc hơi sai à nghen.
“Anh mới lẳng lơ ấy! Là ai đang ôm ôm ấp ấp? Anh tự kiểm điểm đi.
”
Rõ ràng Dư Bắc nghe thấy tiếng Cố Diệc Minh nuốt nước bọt đánh ực một cái ở đằng sau.
“Tự dưng em rêи làm gì? Chẳng lẳng lơ thì sao?” Giọng Cố Diệc Minh trầm xuống. “May phòng nghỉ cách âm tốt, nếu không người ta đứng ngoài nghe thấy sẽ tưởng anh đang chịch em.
”
“Em… Em…” Dư Bắc á khẩu. “Anh không đứng đắn nên nhìn ai cũng cho rằng họ không đứng đắn. Tóm lại em không lẳng lơ.
”
Cố Diệc Minh phản bác: “Em mà không á? Tự bản thân em chẳng phát hiện ra thôi. Không biết học cái thói xấu đó ở đâu…”
Anh làm em tổn thương.
Rồi cười cho qua chuyện.
Anh đè em nên cương.
Còn mắng em ɖâʍ đãng.
Nực cười.
Dư Bắc hùng hổ bảo: “Không chịu nổi à? Thế thì anh chặt đi.
”
“Em… Em độc mồm độc miệng lắm. Đúng là thiếu chịch.
”
Dư Bắc chẳng muốn nói nữa.
Biết phát biểu gì đây?
Lẽ nào lên lớp anh rằng mọi chuyện đừng chỉ nói suông, phải đi đôi với làm.
Đành ấm ức trong bụng vậy.
Ức nhưng hơi vui vui.
Tui tâm thần phân liệt như cơm bữa thế đấy.
Chắc là Cố Diệc Minh cảm thấy tư thế ôm Dư Bắc từ đằng sau của mình khá ba chấm, cuối cùng cũng buông cậu ra.
“Ê, sao mới trêu em vài câu, em đã giận rồi? Động tí là dỗi hả?” Cố Diệc Minh xin lỗi không hề giả trân: “Ok, anh thiếu đứng đắn, được chưa? Anh lẳng lơ.
”
“Nể mặt tiền, em chẳng thèm chấp anh.
”
Thứ mùi thiu thối của tình yêu, nếu quên được thì hãy quên đi, song mùi tiền thơm phưng phức thì nhất định phải nhớ!
“Hehe.
”
Cố Diệc Minh đưa những ngón tay thon dài của mình lên mũi, hít một hơi thật sâu.
“Út Cưng, em thơm quá.
”
Đệt, đồ biến thái này càng ngày càng ɖâʍ dê.
Khen làm người ta vui quá trời.
“Nhà anh dùng sữa tắm hãng nào vậy? Lưu hương lâu thế cơ à?”
Cố Diệc Minh lắc đầu, đáp: “Đã bảo là mùi cơ thể em rồi, chứ sao người anh không có?”
“Để em ngửi thử xem.
” Dư Bắc kéo tay anh. “Cũng đâu có mùi gì.
”
Trái lại chỉ mang mùi của Cố Diệc Minh. Hương thuốc lá quấn quýt giữa những ngón tay anh, làm say đắm lòng người.
“Có! Bản thân em không ngửi thấy thôi.
” Cố Diệc Minh ngẫm nghĩ. “Mùi sữa nhè nhẹ… Lẫn chút mùi bánh mousse, thoang thoảng hương hoa nhài nữa…”
“Em là cái bánh mousse bơ sữa vị hoa nhài hả?”
“Kiểu vậy.
”
“Anh đói rồi đấy.
”
“Hơi đói, buổi trưa nhường hết thịt bò cho em mà.
”
Dư Bắc và Cố Diệc Minh vừa khen nhau xã giao (nói lời đường mật?) vừa sánh vai cùng bước ra khỏi phòng nghỉ.
Lâm Bối Nhi đứng dậy từ ghế sofa, ánh mắt cậu ta sắc lẹm. Dư Bắc bất giác hơi lùi về phía sau, sợ cậu ta đột nhiên rút dao xông tới xiên mình.