Chương 1 - Còn Ngủ Cùng Cố Diệc Minh Nữa Thì Tôi Là Con Chó!
Chương 2 - Bọn Mình Ngủ Chung Bao Nhiêu Năm Rồi!
Chương 3 - Hình Như Đặt Chân Lên Thuyền Rồi
Chương 4 - Anh Thật Sự Không Gay
Chương 5 - Bọn Mình Vận Động Đặc Biệt Một Tí Đi
Chương 6 - Cái Ngữ Đàn Ông Bạc Bẽo Đó Phải Bị Tống Vào Lồng Heo, Quẳng Xuống Sông!
Chương 7 - Anh Ấy Thích Dính Lấy Người Khác Như Vậy Từ Bao Giờ?
Chương 8 - Em Muốn Ra Ngoài Chơi Bời Lêu Lổng
Chương 9 - Anh Mà Không Quản Em Thì Em Có Thể Chơi Tới Gãy Chân!
Chương 10 - Phần Thi Cuối Cùng
Chương 11 - Là Kẹo Xịn Chương Trình Phát
Chương 12 - Út Cưng???!!!
Chương 13 - Bạn Trai Của Tôi Cũng Chỉ Có Thể Là Trai Thẳng
Chương 14 - Về Nhà Xử Lý Em Sau
Chương 15 - Eo Em Đau
Chương 16 - Về Nhà Anh Sẽ Thao Luyện Em
Chương 17 - Xin Tha Cũng Vô Ích
Chương 18 - Trai Thẳng Đê Tiện
Chương 19 - Tỏ Tình
Chương 20 - Cố Diệc Minh, Xong Đời Anh Rồi!
Chương 21 - Em Lẳng Lơ Làm Anh Cong À?
Chương 22 - Chơi Đàn Ông Sướиɠ Hơn Chơi Điện Thoại Nhiều
Chương 23 - Chấn Động! Không Ngờ Ảnh Đế Cố Diệc Minh Lại…
Chương 24 - Nhào Vô, Chiếm Lấy Em Đi!
Chương 25 - Xin Lỗi, Tôi Phê Quá
Chương 26 - Làm Mình Làm Mẩy Tốt Thật
Chương 27 - Thẳng Đến Độ Tàn Nhẫn
Chương 28 - Gòy Xong, Khiến Crush Tức Tới Độ Sứt Mẻ Hình Tượng Luôn
Chương 29 - Trong Mắt, Trong Tim Em Còn Anh Không?
Chương 30 - Gọi Ông Xã Đi
Chương 31 - Chương 31
Chương 32 - Kịch Bản Đẹp Bằng Anh À?
Chương 33 - Cố Diệc Minh! Chồng Ơi!
Chương 34 - Em Lấy Luôn Anh Chẳng Phải Tốt Hơn À?
Chương 35 - Sao Cậu Chia Cắt Tôi Với Dư Bắc?
Chương 36 - Tôi Nói Họ Là Chồng Chồng Có Vấn Đề Gì Không Quý Vị?
Chương 37 - Hay Anh Ấy Có Người Anh Em Tốt Khác Rồi?
Chương 38 - Ngủ Cùng Em Quen Rồi
Chương 39 - Anh Là Cục Cưng Của Em
Chương 40 - Cố Diệc Minh Chưa Hề Được Nếm Mùi
Chương 41 - Con Người Đều Phải Có Sở Trường Riêng
Chương 42 - Em Đúng Là Mèo Con Đói Khát
Chương 43 - Đúng Là Đẹp Trai Muốn Làm Gì Cũng Được
Chương 44 - Ông Đây Nào Phải Cục Cưng Của Anh
Chương 45 - Dù Thế Nào Cũng Coi Như Tỏ Tình Rồi
Chương 46 - Mọi Người Vẫn Chưa Biết Nhỉ?
Chương 47 - Chỉ Có Tôi Mới Bảo Vệ Được Em
Chương 48 - Em Ấy Chẳng Bao Giờ Yêu Người Cùng Giới Giống Mày Đâu!
Chương 49 - Kích Thích Vãi...
Chương 50 - Vẫn Còn Tâm Trạng Để Làm Những Chuyện Này?
Chương 51 - Tắm Chảy Cả Máu Mũi
Chương 52 - Buổi Họp Mặt Của Các Thành Viên Phòng 101 Lớp 1101 Khoá 11
Chương 53 - Súng Ống Không Toé Lửa Mà Được À?
Chương 54 - Ở Cạnh Nhau Là Y Như Củi Khô Gặp Lửa
Chương 55 - Gọi Cho Mẹ Bọn Mình Đi
Chương 56 - Cả Gan Ngủ Với Em Trước Mặt Bố Mẹ Em?
Chương 57 - Ngang Nhiên Cắm Sừng Tổng Giám Đốc Cố
Chương 58 - Hay Tụi Mình Cũng Đặt Một Đôi?
Chương 59 - Đôi Thứ Hai Giảm Giá 50%
Chương 60 - Tiểu "Út" Tinh
Chương 61 - Em Từng Đưa Thằng Khác Về Nhà?
Chương 62 - Ông Nhìn Người Ta Kìa
Chương 63 - Em Từng Cùng Bọn Họ Chơi Trò Đó?
Chương 64 - Đều Giống Cái Chày
Chương 65 - Dư Bắc Cảm Thấy Bản Thân Càng Hèn Mọn Hơn
Chương 66 - Ai Hút Thì Người Ấy Tự Biết
Chương 67 - Mình Chỉ Muốn Cưỡi Trên Hông
Chương 68 - Dâm Ghê Lắm
Chương 69 - Tại Anh Đấy!
Chương 70 - Chơi Gay Được Thì Chơi, Không Thì Nghỉ Khoẻ!
Chương 71 - Bọn Mình Thật Sự Chấm Hết Rồi
Chương 72 - Đối Tượng Mai Mối
Chương 73 - Không Thèm Gặp Mình Lần Cuối Luôn?
Chương 74 - Có Nhất Thiết Phải Hạ Nhục Ông Đây Thế Không?
Chương 75 - Quả Báo Của Cố Diệc Minh Chính Là Tôy!
Chương 76 - Tôi Không Cho Đè
Chương 77 - Cầu Xin Ta Tha Cho Em
Chương 78 - Tần Phong Và Hạ Nhất Phàm
Chương 79 - Anh Là Lính Mới, Học Chút Thì Đã Sao Nào?
Chương 80 - Giọt Nước Mắt Hối Hận Tuôn Rơi
Chương 81 - Em Không Phát Hiện Ra Anh Chịch Nhẹ Hơn Rất Nhiều À?
Chương 82 - Út Cưng, Anh Nhớ Em Quá
Chương 83 - Làm Một Cái Lồng, Nhốt Em Lại
Chương 84 - Dư Bắc! Em Ăn Vụng!
Chương 85 - Khốn Nạn Đến Mức Đéo Còn Là Người
Chương 86 - Quan Hệ Nam Nam Mà Còn Đơn Thuần?!
Chương 87 - Bao Ăn, Bao Ở, Bao Ngủ
Chương 88 - Ăn Cơm Chó Ngập Mồm Rồi!
Chương 89 - Hoá Ra Đây Là Quà Sinh Nhật Em Tặng Anh
Chương 90 - Chúng Ta Chia Tay Đi
Chương 91 - Cố Diệc Minh Bị Đá Rồi
Chương 92 - Em Ấy Là Nửa Kia Của Tôi
Chương 93 - Đấy Là Anh Trai Anh
Chương 94 - Vợ Chưa Cưới Của Con Đang Đợi
Chương 95 - Mai Mày Dọn Đi Luôn Đi
Chương 96 - Em Nuôi
Chương 97 - Em Ấy Đang Đùa Với Lửa!
Chương 98 - Làm Gì Có Nữ Chính Nào Hôn Mà Lại Vươn Tay Ấn Gáy Người Ta?
Chương 99 - Quy Tắc Ngầm, Tự Hiến Thân
Chương 100 - Muốn Đàn Ông Thì Cứ Tìm Anh
Chương 101 - Tình Yêu Đích Thực!
Chương 102 - Cuối Cùng Chẳng Phải Vẫn Bước Vào Nhà Họ Cố Hay Sao?
Chương 103 - Bóc Phốt
Chương 104 - Không Chiếm Được Em Thì Huỷ Hoại Em
Chương 105 - Em Đánh Rơi Anh Rồi
Chương 106 - Yêu Rồi, Yêu Rồi
Chương 107 - Tình Nhân Thế Thân Của Tổng Tài
Chương 108 - Tụi Mình Quay Về Với Nhau Đi
Chương 109 - Sao Vậy?
Chương 110 - Rút Cục Em Có Muốn Chính Thức Ở Bên Cạnh Anh Không?
Chương 111 - Anh Đã Quen Đối Xử Tốt Với Em Rồi
Chương 112 - Xin Lỗi Cái Con Khỉ
Chương 113 - Cược Thận, Không Đặt Cược Trái Tim
Chương 114 - Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
Chương 115 - Anh Bị Bệnh
Chương 116 - Kẹo Bạc Hà
Chương 117 - Thiếu Em, Anh Sẽ Chết
Chương 118 - Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả
Chương 119 - Không Phải Chúng Tôi Đang Yêu Nhau
Chương 120 - Sớm Sinh Quý Tử
Chương 121 - Chưa Bao Giờ Nói Anh Yêu Em
Chương 122 - Chồng Bé Nhỏ Xinh Đẹp Tuyệt Trần Của Tổng Giám Đốc Cố
Chương 123 - Thông Báo Chính Thức
Chương 124 - Thề Thốt
Chương 125 - Bộ Đồng Phục Quyến Rũ
Chương 126 - Con Người Không Bao Giờ Thẳng
Chương 127 - Cứng Họng
Chương 128 - Giáo Trình Gả Vào Hào Môn
Chương 129 - Lời Cợt Nhả Hết Bài Này Đến Bài Khác
Chương 130 - Chương 130
Chương 131 - Hoài Niệm
Chương 132 - Điên Cuồng Nhảy Disco
Chương 133 - Có Tiền Là Ngang Ngược
Chương 134 - Đuổi Chó
Chương 135 - Tối Nay Anh Nộp Tiền Thuê Phòng Được Không?
Chương 136 - Tôi Muốn Cậu Biến Mất Khỏi Thế Giới Này
Chương 137 - Mình Chính Là Người Nhà Của Cố Diệc Minh
Chương 138 - Tất Cả
Chương 139 - Lúc Này Không Phản Công Thì Còn Đợi Đến Bao Giờ?
Chương 140 - Đến Cả Đàn Ông Ngọt Ngào Cũng Có Lúc Mặn
Chương 141 - Dựa Vào Tôi Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Cố Các Người
Chương 142 - Chồng Cai Quản Bí Mật Sâu Xa
Chương 143 - Chân Đạp Mấy Chiếc Thuyền
Chương 144 - Làm Nũng
Chương 145 - Thể Chất Của Vượng Phu
Chương 146 - Củi Đốt Chạm Vào Lửa Lớn
Chương 147 - Điều Khiến Dư Bắc Ngứa Ngáy
Chương 148 - Cố Diệc Minh Thích Bao Tải Màu Đỏ
Chương 149 - Khai Mở Một Con Đường Mới
Chương 150 - Thua Ở Cô Không Phải Cậu Ấy
Chương 151 - Người Một Nhà Tương Thân Tương Ái
Chương 152 - Rốt Cuộc Em Giấu Anh Bao Nhiêu Người Bố Vậy?
Chương 153 - Em Bé
Chương 154 - Vui Lòng Trả Phí Để Xem Nội Dung Tiếp Theo (Hết)
Chương 1 - Còn Ngủ Cùng Cố Diệc Minh Nữa Thì Tôi Là Con Chó!
Chương 2 - Bọn Mình Ngủ Chung Bao Nhiêu Năm Rồi!
Chương 3 - Hình Như Đặt Chân Lên Thuyền Rồi
Chương 4 - Anh Thật Sự Không Gay
Chương 5 - Bọn Mình Vận Động Đặc Biệt Một Tí Đi
Chương 6 - Cái Ngữ Đàn Ông Bạc Bẽo Đó Phải Bị Tống Vào Lồng Heo, Quẳng Xuống Sông!
Chương 7 - Anh Ấy Thích Dính Lấy Người Khác Như Vậy Từ Bao Giờ?
Chương 8 - Em Muốn Ra Ngoài Chơi Bời Lêu Lổng
Chương 9 - Anh Mà Không Quản Em Thì Em Có Thể Chơi Tới Gãy Chân!
Chương 10 - Phần Thi Cuối Cùng
Chương 11 - Là Kẹo Xịn Chương Trình Phát
Chương 12 - Út Cưng???!!!
Chương 13 - Bạn Trai Của Tôi Cũng Chỉ Có Thể Là Trai Thẳng
Chương 14 - Về Nhà Xử Lý Em Sau
Chương 15 - Eo Em Đau
Chương 16 - Về Nhà Anh Sẽ Thao Luyện Em
Chương 17 - Xin Tha Cũng Vô Ích
Chương 18 - Trai Thẳng Đê Tiện
Chương 19 - Tỏ Tình
Chương 20 - Cố Diệc Minh, Xong Đời Anh Rồi!
Chương 21 - Em Lẳng Lơ Làm Anh Cong À?
Chương 22 - Chơi Đàn Ông Sướиɠ Hơn Chơi Điện Thoại Nhiều
Chương 23 - Chấn Động! Không Ngờ Ảnh Đế Cố Diệc Minh Lại…
Chương 24 - Nhào Vô, Chiếm Lấy Em Đi!
Chương 25 - Xin Lỗi, Tôi Phê Quá
Chương 26 - Làm Mình Làm Mẩy Tốt Thật
Chương 27 - Thẳng Đến Độ Tàn Nhẫn
Chương 28 - Gòy Xong, Khiến Crush Tức Tới Độ Sứt Mẻ Hình Tượng Luôn
Chương 29 - Trong Mắt, Trong Tim Em Còn Anh Không?
Chương 30 - Gọi Ông Xã Đi
Chương 31 - Chương 31
Chương 32 - Kịch Bản Đẹp Bằng Anh À?
Chương 33 - Cố Diệc Minh! Chồng Ơi!
Chương 34 - Em Lấy Luôn Anh Chẳng Phải Tốt Hơn À?
Chương 35 - Sao Cậu Chia Cắt Tôi Với Dư Bắc?
Chương 36 - Tôi Nói Họ Là Chồng Chồng Có Vấn Đề Gì Không Quý Vị?
Chương 37 - Hay Anh Ấy Có Người Anh Em Tốt Khác Rồi?
Chương 38 - Ngủ Cùng Em Quen Rồi
Chương 39 - Anh Là Cục Cưng Của Em
Chương 40 - Cố Diệc Minh Chưa Hề Được Nếm Mùi
Chương 41 - Con Người Đều Phải Có Sở Trường Riêng
Chương 42 - Em Đúng Là Mèo Con Đói Khát
Chương 43 - Đúng Là Đẹp Trai Muốn Làm Gì Cũng Được
Chương 44 - Ông Đây Nào Phải Cục Cưng Của Anh
Chương 45 - Dù Thế Nào Cũng Coi Như Tỏ Tình Rồi
Chương 46 - Mọi Người Vẫn Chưa Biết Nhỉ?
Chương 47 - Chỉ Có Tôi Mới Bảo Vệ Được Em
Chương 48 - Em Ấy Chẳng Bao Giờ Yêu Người Cùng Giới Giống Mày Đâu!
Chương 49 - Kích Thích Vãi...
Chương 50 - Vẫn Còn Tâm Trạng Để Làm Những Chuyện Này?
Chương 51 - Tắm Chảy Cả Máu Mũi
Chương 52 - Buổi Họp Mặt Của Các Thành Viên Phòng 101 Lớp 1101 Khoá 11
Chương 53 - Súng Ống Không Toé Lửa Mà Được À?
Chương 54 - Ở Cạnh Nhau Là Y Như Củi Khô Gặp Lửa
Chương 55 - Gọi Cho Mẹ Bọn Mình Đi
Chương 56 - Cả Gan Ngủ Với Em Trước Mặt Bố Mẹ Em?
Chương 57 - Ngang Nhiên Cắm Sừng Tổng Giám Đốc Cố
Chương 58 - Hay Tụi Mình Cũng Đặt Một Đôi?
Chương 59 - Đôi Thứ Hai Giảm Giá 50%
Chương 60 - Tiểu "Út" Tinh
Chương 61 - Em Từng Đưa Thằng Khác Về Nhà?
Chương 62 - Ông Nhìn Người Ta Kìa
Chương 63 - Em Từng Cùng Bọn Họ Chơi Trò Đó?
Chương 64 - Đều Giống Cái Chày
Chương 65 - Dư Bắc Cảm Thấy Bản Thân Càng Hèn Mọn Hơn
Chương 66 - Ai Hút Thì Người Ấy Tự Biết
Chương 67 - Mình Chỉ Muốn Cưỡi Trên Hông
Chương 68 - Dâm Ghê Lắm
Chương 69 - Tại Anh Đấy!
Chương 70 - Chơi Gay Được Thì Chơi, Không Thì Nghỉ Khoẻ!
Chương 71 - Bọn Mình Thật Sự Chấm Hết Rồi
Chương 72 - Đối Tượng Mai Mối
Chương 73 - Không Thèm Gặp Mình Lần Cuối Luôn?
Chương 74 - Có Nhất Thiết Phải Hạ Nhục Ông Đây Thế Không?
Chương 75 - Quả Báo Của Cố Diệc Minh Chính Là Tôy!
Chương 76 - Tôi Không Cho Đè
Chương 77 - Cầu Xin Ta Tha Cho Em
Chương 78 - Tần Phong Và Hạ Nhất Phàm
Chương 79 - Anh Là Lính Mới, Học Chút Thì Đã Sao Nào?
Chương 80 - Giọt Nước Mắt Hối Hận Tuôn Rơi
Chương 81 - Em Không Phát Hiện Ra Anh Chịch Nhẹ Hơn Rất Nhiều À?
Chương 82 - Út Cưng, Anh Nhớ Em Quá
Chương 83 - Làm Một Cái Lồng, Nhốt Em Lại
Chương 84 - Dư Bắc! Em Ăn Vụng!
Chương 85 - Khốn Nạn Đến Mức Đéo Còn Là Người
Chương 86 - Quan Hệ Nam Nam Mà Còn Đơn Thuần?!
Chương 87 - Bao Ăn, Bao Ở, Bao Ngủ
Chương 88 - Ăn Cơm Chó Ngập Mồm Rồi!
Chương 89 - Hoá Ra Đây Là Quà Sinh Nhật Em Tặng Anh
Chương 90 - Chúng Ta Chia Tay Đi
Chương 91 - Cố Diệc Minh Bị Đá Rồi
Chương 92 - Em Ấy Là Nửa Kia Của Tôi
Chương 93 - Đấy Là Anh Trai Anh
Chương 94 - Vợ Chưa Cưới Của Con Đang Đợi
Chương 95 - Mai Mày Dọn Đi Luôn Đi
Chương 96 - Em Nuôi
Chương 97 - Em Ấy Đang Đùa Với Lửa!
Chương 98 - Làm Gì Có Nữ Chính Nào Hôn Mà Lại Vươn Tay Ấn Gáy Người Ta?
Chương 99 - Quy Tắc Ngầm, Tự Hiến Thân
Chương 100 - Muốn Đàn Ông Thì Cứ Tìm Anh
Chương 101 - Tình Yêu Đích Thực!
Chương 102 - Cuối Cùng Chẳng Phải Vẫn Bước Vào Nhà Họ Cố Hay Sao?
Chương 103 - Bóc Phốt
Chương 104 - Không Chiếm Được Em Thì Huỷ Hoại Em
Chương 105 - Em Đánh Rơi Anh Rồi
Chương 106 - Yêu Rồi, Yêu Rồi
Chương 107 - Tình Nhân Thế Thân Của Tổng Tài
Chương 108 - Tụi Mình Quay Về Với Nhau Đi
Chương 109 - Sao Vậy?
Chương 110 - Rút Cục Em Có Muốn Chính Thức Ở Bên Cạnh Anh Không?
Chương 111 - Anh Đã Quen Đối Xử Tốt Với Em Rồi
Chương 112 - Xin Lỗi Cái Con Khỉ
Chương 113 - Cược Thận, Không Đặt Cược Trái Tim
Chương 114 - Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
Chương 115 - Anh Bị Bệnh
Chương 116 - Kẹo Bạc Hà
Chương 117 - Thiếu Em, Anh Sẽ Chết
Chương 118 - Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả
Chương 119 - Không Phải Chúng Tôi Đang Yêu Nhau
Chương 120 - Sớm Sinh Quý Tử
Chương 121 - Chưa Bao Giờ Nói Anh Yêu Em
Chương 122 - Chồng Bé Nhỏ Xinh Đẹp Tuyệt Trần Của Tổng Giám Đốc Cố
Chương 123 - Thông Báo Chính Thức
Chương 124 - Thề Thốt
Chương 125 - Bộ Đồng Phục Quyến Rũ
Chương 126 - Con Người Không Bao Giờ Thẳng
Chương 127 - Cứng Họng
Chương 128 - Giáo Trình Gả Vào Hào Môn
Chương 129 - Lời Cợt Nhả Hết Bài Này Đến Bài Khác
Chương 130 - Chương 130
Chương 131 - Hoài Niệm
Chương 132 - Điên Cuồng Nhảy Disco
Chương 133 - Có Tiền Là Ngang Ngược
Chương 134 - Đuổi Chó
Chương 135 - Tối Nay Anh Nộp Tiền Thuê Phòng Được Không?
Chương 136 - Tôi Muốn Cậu Biến Mất Khỏi Thế Giới Này
Chương 137 - Mình Chính Là Người Nhà Của Cố Diệc Minh
Chương 138 - Tất Cả
Chương 139 - Lúc Này Không Phản Công Thì Còn Đợi Đến Bao Giờ?
Chương 140 - Đến Cả Đàn Ông Ngọt Ngào Cũng Có Lúc Mặn
Chương 141 - Dựa Vào Tôi Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Cố Các Người
Chương 142 - Chồng Cai Quản Bí Mật Sâu Xa
Chương 143 - Chân Đạp Mấy Chiếc Thuyền
Chương 144 - Làm Nũng
Chương 145 - Thể Chất Của Vượng Phu
Chương 146 - Củi Đốt Chạm Vào Lửa Lớn
Chương 147 - Điều Khiến Dư Bắc Ngứa Ngáy
Chương 148 - Cố Diệc Minh Thích Bao Tải Màu Đỏ
Chương 149 - Khai Mở Một Con Đường Mới
Chương 150 - Thua Ở Cô Không Phải Cậu Ấy
Chương 151 - Người Một Nhà Tương Thân Tương Ái
Chương 152 - Rốt Cuộc Em Giấu Anh Bao Nhiêu Người Bố Vậy?
Chương 153 - Em Bé
Chương 154 - Vui Lòng Trả Phí Để Xem Nội Dung Tiếp Theo (Hết)
Chết vì dâm?
Thì vốn cũng sắp rồi còn gì?
Dư Bắc nhõng nhẽo, Cố Diệc Minh không chịu nổi, cuối cùng anh mua tạm một chiếc bánh mousse matcha, đút cho Dư Bắc ăn.
Buổi tối, bác sĩ đến đo nhiệt độ.
"Bác sĩ, sao rồi ạ?" Dư Bắc hỏi.
Bác sĩ nhìn nhiệt kế, đáp: "Ba mươi bảy phẩy năm độ, đã hết nguy hiểm, có thể về được rồi.
"
"Cảm ơn bác sĩ.
"
Cảm ơn chủ yếu vì trong phòng bệnh bao nhiêu là người mà ông ấy không bảo mình dâm nữa.
Bác sĩ ngồi xuống cạnh giường, nhìn Dư Bắc bằng ánh mắt mờ ám.
"Cậu kia là bạn trai cậu à?"
Dư Bắc đang uống nước, suýt thì phun ra.
"Không...
. Không phải.
"
"Giấu giếm làm gì? Ở bệnh viện tôi gặp nhiều rồi, các đôi còn dẫn nhau tới xét nghiệm cơ.
" Bác sĩ tỏ vẻ am hiểu. "Không phải bạn trai mà cậu ta đối xử với cậu tốt thế hả?"
"Tốt chỗ nào ạ?"
Mua cho mỗi cái bánh thôi chứ to tát gì?
Giữa đàn ông không thể tồn tại tình bạn tặng bánh kem trong sáng hay sao?
"Lúc cậu ngủ, cậu ta ngồi bên cạnh trông cậu suốt, ra ngoài mua nước thôi cũng chạy đến nhờ tôi để ý giùm. Bạn trai chu đáo như vậy hiếm lắm.
"
"Không, không.
.
.
" Dư Bắc thấy rất áp lực. "Anh ấy là.
.
. anh trai cháu.
"
Bác sĩ ngầm hiểu.
"À đúng, anh trai, bạn cùng phòng, bạn thân, chiến hữu,
.
.
. Giờ thanh niên các cậu toàn thích gọi thế.
"
Cái đệt.
Trúng hết mới sợ.
Bác sĩ than ngắn thở dài: "Khó lắm mới tìm được người toàn tâm toàn ý với mình, cậu nên trân trọng. Hồi trẻ cũng có người đối xử rất tốt với tôi, đáng tiếc cuối cùng vẫn dở dang na.
.
.
"
Đôi mắt bác sĩ chất chứa tâm sự và thăng trầm.
Dư Bắc rùng mình.
Ông ấy nói "na".
Là phương ngữ hay hội chị em bạn dì đấy?
Đúng lúc này, Cố Diệc Minh quay lại.
"Anh trai!
"
Nhằm chứng minh mối quan hệ giữa họ rất trong sáng, Dư Bắc hô rõ to.
Cố Diệc Minh ngớ người.
"Bác sĩ bảo em có thể xuất viện rồi.
"
"Thế à? Không cần ở lại theo dõi một đêm ạ?"
"Không cần, hạ dâm rồi, về uống thuốc đầy đủ là được, thỉnh thoảng dùng cồn xoa vào lòng bàn tay để giảm nhiệt độ. Làm thủ tục xuất viện, nộp tiền rồi về đi.
"
"Vâng.
"
Cố Diệc Minh đỡ bệnh nhân Dư Bắc xuống lầu.
Anh đi làm thủ tục xuất viện, Dư Bắc tự ra lĩnh thuốc.
"Xin chào, bác sĩ kêu tôi lấy một chai cồn.
"
Hộ lý lạnh lùng đưa cho cậu.
"Đây, cồn y tế*.
"
(*Đọc giống "Cồn 1 dùng")
Dư Bắc ngượng ngùng nhận lấy.
Giờ thuốc thang phân loại tỉ mỉ thế?
"Xin.
.
. Xin hỏi.
.
. Có cồn 0 dùng không?"
Hộ lý ngẩn tò te, nhìn Dư Bắc đầy khó hiểu.
"Ai cũng dùng được.
" Cô ta ngừng lại chốc lát rồi hỏi: "Cậu bôi chỗ nào? Nếu là vết thương hở thì không được lau cồn trực tiếp, có thể dùng thuốc sát trùng.
"
"Lòng bàn tay thôi.
"
"Vậy không sao.
"
"Vâng, cảm ơn.
"
Dư Bắc và Cố Diệc Minh rời khỏi bệnh viện, lần này cậu không ngồi ghế phụ mà nằm ở đằng sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tới khu chung cư, Cố Diệc Minh mở cửa sau của xe ra.
"Về nhà thôi.
"
"Đợi chút.
"
Dư Bắc không muốn đi.
Lần đầu tiên cậu và Cố Diệc Minh làm chuyện ấy chính là ở chỗ này.
Chơi khá vui vẻ.
Maserati cái gì?
Gọi là xe thị tẩm cho xong.
Tiếc rằng Cố Diệc Minh sắp về Mỹ rồi.
Cố Diệc Minh chui vào xe, để Dư Bắc gối đầu lên đùi mình.
"Út Cưng, hôm nay em sao thế?" Cố Diệc Minh khẽ hỏi. "Trông không vui.
"
"Tác dụng phụ của thuốc hạ sốt đấy.
" Dư Bắc hỏi anh: "Cố Diệc Minh, muốn chơi thêm một lần không?"
Đôi mắt Cố Diệc Minh ngập tràn bất ngờ và mừng rỡ.
"Thôi, em đã khỏi hẳn đâu.
"
"Không sao.
"
Quỳ liếm bao nhiêu năm rồi, mình cũng chẳng thèm bận tâm vài lần cuối cùng này.
Chỉ cần mình liếm đủ nhanh là sẽ không ai chen miệng vào nổi.
Dư Bắc cúi xuống, cởi thắt lưng Cố Diệc Minh.
Cố Diệc Minh ngẩng đầu, thả lỏng cơ thể.
Thân xác Cố Diệc Minh sắp sang Mỹ mất rồi, mình biết đi đâu mà thèm bây giờ?
Dư Bắc rơm rớm nước mắt, không rõ có phải vì cổ họng bị vướng không.
Lành làm gáo, vỡ làm muôi đi.
Dư Bắc ngồi dậy, nhìn Cố Diệc Minh, sau đó cậu nhào đến hôn mạnh lên môi anh.
Cố Diệc Minh sửng sốt tới nỗi trợn tròn mắt, cơ thể cứng ngắc một lúc, rồi anh mới đẩy Dư Bắc ra.
Anh thấy đôi mắt ngày thường rất tinh nghịch của Dư Bắc giờ phút này đã trở nên xám xịt, ảm đạm.
"Út.
.
. Út Cưng, em làm gì đấy?"
"Không gì cả.
"
Dư Bắc nhếch mép.
Đồ khốn Cố Diệc Minh, chê miệng ông đây hả?
"Em giúp anh nhiều lần như vậy, giờ dùng miệng anh đâu có gì quá đáng đúng không?"
"Không.
.
. Bọn mình không được thế.
"
Cố Diệc Minh lúng túng vì hành động bột phát của Dư Bắc.
"Sao không được? Người ta thế đầy ra kìa.
"
Cố Diệc Minh giải thích lung tung: "Không, họ là.
.
. là gay nên mới.
.
.
"
"Ờ.
" Dư Bắc nghiến răng nghiến lợi. "Em là gay, là loại người mà anh ghê tởm nhất!
"
Đéo chơi nữa.
Ông đây ngửa bài rồi, mặc kệ sống chết.
Cố Diệc Minh như bị sét đánh, nghệt mặt ra một lúc.
Dư Bắc lại nhào vào hôn, Cố Diệc Minh né tránh.
"Cố Diệc Minh, đồ khốn nạn! Tại sao chỉ mình anh sướng? Em còn chưa được miếng nào đâu!
"
"Út Cưng, em bị sốt nên thiếu tỉnh táo hả?"
Cố Diệc Minh dịu dàng vươn tay sờ trán cậu.
"Anh mới chập mạch ấy! Anh bảo em năn nỉ là anh sẽ chịch em cơ mà? Xin anh, em xin anh đấy, được chưa? Có tính không?"
Dư Bắc biết mình mất kiểm soát trông rất khó coi.
Nào giống Cố Diệc Minh, vô cùng điềm tĩnh.
"Út Cưng, từ từ đã, em bình tĩnh đi.
"
Tóm lại vẫn chẳng muốn chạm vào mình chứ gì?
Dư Bắc ủ rũ.
Cậu ngồi trên đùi Cố Diệc Minh, trong xe im lặng một cách đáng sợ.
Pháo hoa đêm giao thừa bắn lên bầu trời, chiếu sáng nửa thành phố, rực rỡ tới độ khiến người ta lóa mắt.
Dư Bắc không hiểu.
Tại sao?
Tại sao vợ chồng người ta có thể ở bên cạnh, yêu thương nhau, tạo nên một gia đình hạnh phúc mỹ mãn?
Ông đây làm trái luật trời hay sao?
Dư Bắc ôm mặt, nước mắt tuôn như mưa.
Cậu thật sự chẳng muốn khóc đâu, đáng xấu hổ, dâng tận miệng Cố Diệc Minh cũng không thèm.
Nhưng càng nhịn thì trong lòng càng khó chịu.
Dư Bắc khóc rưng rức, cơ thể run rẩy.
Cố Diệc Minh nhẹ nhàng ôm lấy cậu, để cậu dựa vào vai mình, vỗ về.
"Út Cưng, em đừng vậy mà. Ai bắt nạt em? Có chuyện gì cứ kể anh nghe, chúng ta tâm sự. Rút cục vì sao em lại thế này?.
.
.
"
"Không cần nói gì nữa hết! Có gì để nói?"
"Em đừng khóc. Em khóc, anh thấy khó chịu lắm.
" Cố Diệc Minh mềm mỏng bảo. "Em nói mình.
.
. gay, là đùa anh phải không? Sao em gay được chứ.
.
.
"
Đến nước này rồi mà Cố Diệc Minh vẫn chẳng nổi giận.
Ông đây đếch cần sự dịu dàng chó má của anh.
Dư Bắc chùi hết nước mắt, nước mũi lên áo vest Cố Diệc Minh.
Cậu nghẹn ngào: "Tại anh đấy!
"