Lưu Thúy Nhi nghe vậy thì nghẹn họng, hai mắt như muốn bốc lửa. Nàng ta thật không ngờ Tô Như Ý lại có thể thốt ra những lời như vậy.
Nàng quên ngày thường nàng nhục mạ trượng phu nàng ta ra sao rồi à?
Lúc này, nàng ta nào còn tâm trí đâu mà tiếp nhận cái gọi là "lòng tốt" của Tô Như Ý.
Tô Như Ý cũng không muốn nói nhiều, chỉ nói đến đây rồi thôi.
Ruộng đất của thôn Hạnh Hoa tập trung ở phía nam của thôn. Vừa ra khỏi thôn là có thể nhìn thấy cánh đồng lúa xanh mướt trải dài không xa.
Các nàng bước ngang qua bờ ruộng của người khác, thi thoảng gặp phải những người lớn mật nhiều chuyện trong thôn, nghe họ cười cợt:
“Ấy chà, hôm nay cơn gió nào thổi nhà lão Lục đến vậy? Tam tức phụ cũng chịu ra đồng rồi sao?”
Trương thị nghe vậy chỉ lầm lì bước tiếp, mặt lúc đỏ lúc trắng, chẳng buồn quay đầu lại nhìn.
Cả thôn này ai mà chẳng biết, vị Tam tức phụ nhà bọn họ là một tai tinh, chưa từng động tay động chân vào việc đồng áng.
Nghe thật mất mặt!
Đi thêm một đoạn nữa, họ cũng đến ruộng của Lục gia.
Vừa nhìn xuống ruộng, Tô Như Ý đã hiểu vì sao Trương thị và Lưu Thúy Nhi lại đau đầu đến vậy. Ruộng nhà mình so với ruộng nhà khác quả thật là một trời một vực.
So với nhà người khác, ruộng nhà bọn họ trông như một bãi đất hoang.
Nửa diện tích bỏ hoang thì cỏ dại mọc um tùm. Nửa gieo trồng còn lại trông còn thảm hại hơn cả đám cỏ dại kia.
Trương thị chỉ tay xuống ruộng: “Tô Như Ý, ngươi làm từ chỗ này trở đi, nhớ đừng có nhổ nhầm lúa của ta đấy!
”
Tô Như Ý vâng một tiếng, nhìn xuống thửa ruộng nứt nẻ vì hạn hán, cất tiếng hỏi: “Nương, có cần tưới nước không?”
Mặt đất khô cằn nứt toác thành từng mảng lớn. Cây lúa đã bắt đầu trổ bông nhưng lá lúa lại ngả vàng. Cho dù chưa từng trồng trọt… Tô Như Ý cũng có thể nhận ra đất đang bị thiếu nước trầm trọng.
Nhắc đến chuyện này, Trương thị lại đau đầu. Bà ta ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy bầu trời trong xanh không một gợn mây, hôm nay lại là một ngày nắng gắt.
Lưu Thúy Nhi cũng ngước nhìn theo: “Nương, con thấy gần đây chẳng có giọt mưa nào, đã hạn hán cả tháng nay rồi.
”
Tô Như Ý lên tiếng: “Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi chờ trời mưa sao?”
Nàng nghe nói thời cổ đại chủ yếu là dựa vào trời để ăn, nhưng về sau chẳng phải đã có nhiều cải tiến rồi sao?
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!