Cả buổi sáng chưa uống nước khiến nàng cảm thấy hơi khát, bèn đi đến bên giếng, cúi người dùng tay hứng một ít nước giếng đưa lên môi.
Nước giếng mát lạnh ngọt dịu, uống vào một ngụm, toàn thân như được khoan khoái, mệt mỏi như tan biến qua từng lỗ chân lông.
Nàng chưa bao giờ uống loại nước nào ngon như vậy!
Là do không gian sao?
Nước giếng này liệu có tác dụng thần kỳ gì không?
Nàng không khỏi nghĩ đến Đản Nhi ngây ngô và Lục Đa Điền đang suy sụp.
Nếu nước giếng này có thể chữa lành cho họ thì tốt biết mấy.
Dù có tác dụng hay không, chỉ cần nước giếng không có độc thì có thể thử xem sao.
Tô Như Ý ra khỏi không gian, lại mở cửa phòng mình ra.
Mảnh đất tốt như vậy ở sân sau không thể để trống, trồng chút gì đó ở đây không chừng sẽ có bất ngờ.
Nhưng nàng không nhớ trong nhà có hạt giống gì...
.
Đúng rồi, tối hôm qua lúc đi hái đậu thì có mấy quả già, nếu nàng tìm kỹ một chút có lẽ sẽ tìm được hạt đã chín hoàn toàn.
Nàng đến bên tường lấy giỏ, quay đầu lại nhìn thấy Lục Đa Điền vẫn ngồi bên cửa, hắn ta cúi đầu, nhưng rõ ràng là đã cảm nhận ánh mắt của nàng, cả người trở nên căng thẳng, không được tự nhiên.
Hắn ta rất sợ gặp người.
Hoàn toàn mất đi sự tự tin.
Cứ tiếp tục như vậy thì không được, con người không giao tiếp với người khác sẽ trở nên khép kín và bi quan, sớm muộn gì cũng tự mình hại chết mình.
Lục Đa Điền trông như thể mọc gai nhọn khắp người.
Hôm nay vì phải trông chừng Đản Nhi, nên hắn ta mới ép bản thân phải xuống giường, tiện thể ra cửa phơi nắng.
Cảm giác phơi nắng rất dễ chịu, toàn thân ấm áp, lâng lâng.
Nhưng tại sao bọn họ lại lần lượt quay về thế này? Hắn ta còn muốn phơi nắng thêm một lát nữa.
Mặc dù đều là người nhà, nhưng bây giờ hắn gặp ai cũng cảm thấy không ngóc đầu lên nổi, ngay cả khi nhìn thấy đứa nhỏ cũng cảm thấy áy náy, không dám nhìn thẳng.
Hắn ta chống tay xuống đất, muốn thu người lại khỏi ánh nắng mặt trời.
Tô Như Ý lên tiếng: “Đại ca, bây giờ nắng quá, huynh vào bóng cây trong sân ngồi cho mát đi.
”
Tay Lục Đa Điền khựng lại, vốn định chạy về giường mình, nhưng Tô Như Ý không cho hắn ta cơ hội.
“Đại ca, ta bế cả Đản Nhi ra chỗ bóng râm, huynh giúp ta trông nó thêm một lát nữa nhé, ta còn chút việc phải làm, hơn nữa, huynh cũng biết đấy, Đản Nhi sợ ta, ta mà trông thì chắc chắn nó sẽ khóc.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!