Đủ mọi giọng nói truyền từ bốn phía xung quanh vào tai Nam Bùi, cậu nâng mắt nhìn Hoắc Nghiêu, từ góc độ này của cậu có thể thấy rõ hầu kết nhô lên, đường cằm thanh thoát sắc bén cùng với đôi môi hơi hơi mím lại của đối phương.
Đây là lần thứ hai Nam Bùi được Hoắc Nghiêu ôm kiểu công chúa thế này, lần trước là ở bên ngoài hội trường tổ chức nhạc hội, cậu vì muốn trốn ba vị nam chính mà gọi Hoắc Nghiêu tới giúp mình.
Nhưng lần này Hoắc Nghiêu không chỉ chủ động xuất hiện, mà còn trực tiếp bế bổng cậu lên nữa.
Hoắc Nghiêu cúi đầu nhìn Nam Bùi, trong mắt rõ ràng mang theo mấy phần sốt ruột, “Chân có đau không?”
Đầu óc Nam Bùi một mảnh trống rỗng, ngơ ngác nhìn Hoắc Nghiêu, không biết vì sao anh lại đột nhiên xuất hiện tại đây.
Chân cậu vẫn đau, nhưng Nam Bùi lại vô thức lắc lắc đầu, tiềm thức không muốn để Hoắc Nghiêu phải lo lắng.
Lát sau, cậu lại vội vàng gật đầu, “Hơi hơi.
”
Ngón tay Hoắc Nghiêu chầm chậm siết lại, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng.
“Tôi đưa cậu tới bệnh viện.
” Giọng điệu anh bình tĩnh, mang theo kiên định không cho phép từ chối, “Trước tiên cậu tạm gác chuyện gameshow qua một bên đi.
”
Lúc này, ba vị nam chính ở bên cạnh đều để lộ ra biểu cảm khác nhau.
Tống Cảnh Sâm biết Hoắc Nghiêu, cũng biết địa vị của nhà họ Hoắc trong thương giới. Nhưng hắn không biết Nam Bùi thế mà lại quen biết Hoắc Nghiêu, hơn nữa thoạt nhìn còn rất thân thiết thì phải?
Lục Bách Nhiễm cũng biết Hoắc Nghiêu, bởi vì anh có đầu tư vào ‘Mưa sao băng tình yêu’, nhưng y không rõ quan hệ của Nam Bùi và Hoắc Nghiêu là gì.
Đoàn Hành lại hoàn toàn không quen biết gì Hoắc Nghiêu, chỉ có thể dựa vào trang phục trên người đối phương cùng lời bàn luận của những người xung quanh để đoán đây không phải là một người bình thường thôi.
Ba người vốn còn đang tranh đấu với nhau, giờ phút này ánh mắt đều tập trung hết lên người Hoắc Nghiêu đang ôm Nam Bùi trong tay.
Tống Cảnh Sâm lên tiếng đầu tiên, nhìn chằm chằm Hoắc Nghiêu hỏi, “Hoắc tổng? Sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Nói xong, tầm mắt hắn lại rơi trên người Nam Bùi, giọng nói cũng trầm xuống mấy phần, “Hai người biết nhau à?”
Lúc này, đạo diễn chương trình cũng tới hiện trường. Ông chú ý thấy Nam Bùi, vội vàng quan tâm hỏi, “Bùi tổng, cậu thế nào rồi? Không sao chứ?”
Nam Bùi lắc đầu, “Không phải chuyện gì lớn, mọi người không cần quan tâm tới tôi đâu.
”
Đạo diễn thở ra một hơi, “Vậy thì tốt.
” Sau đó, ông trông thấy Hoắc Nghiêu, ngay lập tức để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói, “Ai u, Hoắc tổng, sao ngài lại đích thân tới tận đây thế này? Nếu như biết ngài tới, tôi đã đi đón rồi……”
Đoàn Hành thoáng ngây người, quay đầu nhìn về phía đạo diễn, “Sao cả ông cũng biết anh ta vậy?”
Tống Cảnh Sâm và Lục Bách Nhiễm cũng cảm thấy khó hiểu, bọn họ không biết Hoắc Nghiêu thì có quan hệ gì với đạo diễn chương trình này.
“Đương nhiên là biết rồi.
” Đạo diễn vội vàng đáp, “Cả khu du lịch này đều dưới danh nghĩa Hoắc tổng mà, tôi còn phải cảm ơn Hoắc tổng đã giảm giá cho chúng ta thuê nơi này để quay chương trình đó……”
Đạo diễn vừa nói xong, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ không dám tin.
“Khu du lịch lớn thế này, là của Hoắc tổng hết ấy hả?”
“Vãi chưởng, diện tích nơi này lớn như thế, lại còn đều là hạng nhất nữa, Hoắc tổng giàu vậy cơ à?”
“Tôi ngất đây……”
Ba vị nam chính cũng đều ngây ngẩn cả người.
Nam Bùi lại không quá kinh ngạc, hôm qua lúc gọi video, Hoắc Nghiêu đã nói anh rất thông thuộc khu này rồi.
“Không ngờ khu du lịch này lại của nhà anh đó, Hoắc tổng.
” Tống Cảnh Sâm nhìn về phía Hoắc Nghiêu, mím môi, nói, “Anh tới đây chắc cũng bận bịu nhiều việc lắm nhỉ, cứ để tôi đưa Nam Bùi tới bệnh viện cho.
”
Nói xong, hắn tiến lên trước một bước, muốn cướp lấy Nam Bùi từ trong tay Hoắc Nghiêu.
Hoắc Nghiêu khẽ nâng mi mắt, nhìn Tống Cảnh Sâm, khóe môi hơi hơi cong lên, nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào.
“Đây đúng là của nhà tôi thật.
” Hoắc Nghiêu chầm chậm nói, sau đó khẽ cụp mắt, nhìn người trong lòng, “Thế nên không nhọc anh phải bận tâm.
”
Hoắc Nghiêu cố tình nhấn mạnh ba chữ ‘của nhà tôi’.
Nam Bùi thoáng ngây người, nhất thời không rõ Hoắc Nghiêu nói ‘của nhà tôi’ là chỉ khu du lịch này, hay gì đó khác.
Hoắc Nghiêu noi xong, vẻ mặt ba vị nam chính đều thay đổi. Nhưng anh không quan tâm tới bọn họ, mà ôm Nam Bùi, rời đi trước ánh mắt bao người.
Trước khi đi, Nam Bùi hô lên một câu với ba vị nam chính, “Mọi người cứ tiếp tục quay đi nhé, không cần lo lắng cho tôi đâu!
”
Hoắc Nghiêu mặt không đổi sắc quay đầu lại nhìn ba người kia một cái.
Lúc này vẻ mặt họ đều rất tệ, ánh mắt nhìn Hoắc Nghiêu mang theo ghen tị rõ ràng. Nhưng bởi vì Nam Bùi đang bị thương, nên họ không thể biểu lộ cảm xúc này ra ngoài được, chỉ có thể đồng ý với cậu, để cậu yên tâm dưỡng thương thôi.
“Hoắc tổng……” Sau khi rời khỏi đó, Nam Bùi nhỏ giọng nói, “Tôi cứ đi như vậy, có phải là không hay lắm không?”
“Cậu đã như thế này rồi…” Hoắc Nghiêu mím mím môi, giọng nói mang theo mấy phần bực bội, “Mà vẫn còn muốn làm từ thiện hả?”
Nam Bùi vội vàng nói, “Tôi…tôi chỉ lo lắng cho gameshow thôi……”
Nam Bùi nghe vậy, trái tim trong lồng ngực đập chệch nửa nhịp. Cậu nâng mắt nhìn về phía Hoắc Nghiêu, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, chân mày khẽ nhíu lại, đôi mắt màu đen thẳm phảng phất như chỉ chứa đựng một người duy nhất là cậu mà thôi.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tim cậu đập mạnh tới nỗi khiến Nam Bùi có lỗi giác mình sắp sửa từ trong lòng Hoắc Nghiêu rớt xuống vậy. Cậu không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, cánh tay đang vòng quanh cổ Hoắc Nghiêu vô thức siết chặt.
“Cố nhịn một chút nhé.
” Hoắc Nghiêu tiếp tục nói, “Sắp xuống tới chân núi rồi.
”
Hoắc Nghiêu ôm Nam Bùi, động tác không chịu chút ảnh hưởng nào, bước chân vẫn ổn định theo từng bậc thang xuống núi, mang đến cho Nam Bùi cảm giác an toàn tuyệt đối.
Một đường gấp rút di chuyển, giờ phút này Nam Bùi mới thả lỏng được một chút.
Phong cảnh nơi này rơi vào mắt Nam Bùi, bên tai là tiếng bước chân đều
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!