Chương 1 - Quay Về Cố Hương
Chương 2 - Hỗ Trợ?
Chương 3 - Nghe Vậy
Chương 4 - Gia Tài Lớn Thì Đã Sao?
Chương 5 - Về Nhà Tôi Hả?
Chương 6 - Thế Còn Tạm Được
Chương 7 - Cô Phải Nghĩ Cách Khác
Chương 8 - Cô Cả!
Chương 9 - Muốn Bao Nhiêu?
Chương 10 - Hơn Nữa Còn Có Hai Phần
Chương 11 - Cô Muốn Thử Liên Lạc Với Nhà Họ Diệp
Chương 12 - Tôi Sẽ Đợi Anh Ở Trong Xe
Chương 13 - Hoan Nghênh Ghé Thăm!
Chương 14 - Chẳng Lẽ Thật Sự Muốn Gả Cho Lâm Thiên Sinh Sao?
Chương 15 - Kim Đan Kỳ Đại Viên Mãn Sao?
Chương 16 - Cô Xin Lỗi Tôi Làm Gì Chứ
Chương 17 - Chị Tô Nhiên Là Người Như Thế Nào Chứ?
Chương 18 - Nhìn Căn Bệnh Hết Thuốc Chữa Của Anh Kìa!
Chương 19 - Ồn Ào Gì Vậy Chứ
Chương 20 - Vậy Cô Thử Nói Xem Nào
Chương 21 - Cho Dù Lần Này Không Thể Khiến Cho Bọn Họ Ly Hôn
Chương 22 - Mà Mỗi Lần Cô Mở Mắt Ra
Chương 23 - Cả Người Lập Tức Sững Sờ!
Chương 24 - Mày Câm Miệng Cho Tao!
Chương 25 - Bóng Đen
Chương 26 - Trước Kia Là Do Tôi Sai Được Chưa?
Chương 27 - Anh Rể!
Chương 28 - Còn Cô Cả Từ Nhỏ Đã Yếu Ớt
Chương 29 - Cô Hai!
Chương 30 - Cậu Chủ Đi Thong Thả
Chương 31 - Điện Thoại Nổ Thật Sự Có Uy Lực Lớn Đến Thế À?
Chương 32 - Một Vũ Khí Lợi Hại Của Cường Giả Kim Đan Kỳ?
Chương 33 - Chú Thất Nhất Định Là Người Tốt
Chương 34 - Con Của Ông Ta Chết Vì Cha Cô Ư?
Chương 35 - Đúng Vậy
Chương 36 - Tô Nhiên Không Nói Nên Lời
Chương 37 - Anh Có Ý Gì Vậy?
Chương 38 - Nếu Điều Xấu Nhất Xảy Ra
Chương 39 - Xin Lỗi
Chương 40 - Cha Của Cô
Chương 41 - Cũng Không Phải Nhà Họ Tô Của Cô!
Chương 42 - Cô Chủ
Chương 43 - Tô Nhiên Nghiêm Túc
Chương 44 - Mười Ngàn Năm?
Chương 45 - Anh Rể Của Em Đâu?
Chương 46 - Sao Anh Lại Nói Vậy Với Em Gái Tôi?
Chương 47 - Cô Ấy Là Em Gái Cùng Cha Khác Mẹ
Chương 48 - Các Chú Ở Nhà Khinh Thường Cô
Chương 49 - Ra Khỏi Đây Ngay!
Chương 50 - Vượt Qua Ngưỡng Sử Dụng
Chương 51 - Nói Xong
Chương 52 - Em Đã Đột Phá
Chương 53 - Kể Cả Trong Giấc Mơ
Chương 54 - Làm Ăn Chậm Chạp Thế
Chương 55 - Thật Sự Là Ngưỡng Mộ Đã Lâu!
Chương 56 - Sau Khi Đến Nơi
Chương 57 - Quên Đi
Chương 58 - Tô Nhiên Nghe Xong
Chương 59 - Lăng Phong?
Chương 60 - Nếu Muốn Nói
Chương 61 - Cậu Ba
Chương 62 - Kịch Hay Sắp Bắt Đầu Rồi
Chương 63 - Là Chị Cả Nhà Mộ Dung
Chương 64 - Nam Sơn Phương Sĩ?
Chương 65 - Em Cứ Ngồi Yên Đợi Anh
Chương 66 - Ngô Phụng Thiên Địa Sắc
Chương 67 - Đúng Đó
Chương 68 - Thôi Được Rồi
Chương 69 - Đúng Đó
Chương 70 - Diệp Gia Chủ
Chương 71 - Trong Lòng Anh Ta Thầm Nghĩ
Chương 72 - Coi Như Mua Một Bộ Quần Áo
Chương 73 - Dù Tính Như Thế Nào Cũng Không Đáng
Chương 74 - Sao Lại Như Vậy
Chương 75 - Đúng Là Kim Đan Kỳ!
Chương 76 - Ảo Cảnh?
Chương 77 - Sao Vừa Rồi Anh Không Mang Theo Về?
Chương 78 - Kiếm Tru Tiên?
Chương 79 - Không Phục Đúng Không?
Chương 80 - Nhỏ Ư?
Chương 81 - Cô Ta Là Lục Tiểu Tiên
Chương 82 - Cô Thật Sự Là Kiếm Lục Tiên À?
Chương 83 - Sau Này Cô Ở Phòng Này
Chương 84 - Đây Chính Là Người Đàn Ông
Chương 85 - Đau Chết Mất
Chương 86 - Em Tỉnh Dậy Rồi À?
Chương 87 - Đủ Rồi Ư?
Chương 88 - Cháu Đừng Để Cô Ta Giết Chú
Chương 89 - Sư Phụ!
Chương 90 - Tao Liều Mạng Với Mày!
Chương 91 - Nhưng Kể Cũng Phải Thôi
Chương 92 - Vừa Dứt Lời
Chương 93 - Tu Sĩ Cảnh Giới
Chương 94 - Gia Chủ!
Chương 95 - Dứt Lời
Chương 96 - Có Thể Nói Là Xuất Thế Ngang Trời
Chương 97 - Vậy Chúng Ta Bắt Đầu Khởi Công Đi!
Chương 98 - Lăng Quyền Nói
Chương 99 - Sau Đó
Chương 100 - Ba Vị Xin Chờ Một Chút
Chương 101 - Phải Là Tư Chất Xuất Sắc
Chương 102 - Cảnh Sát Trưởng Hạ Dương
Chương 103 - Cái Gì?
Chương 104 - Ngài Lâm?
Chương 105 - Xin Tiền Bối Sẽ Không Trách Phạt
Chương 106 - Tự Hỏi Tên Người Phàm
Chương 107 - Hơn Nữa
Chương 108 - Mọi Việc Đã Được Giải Quyết Xong Chưa?
Chương 109 - Mặc Dù Cô Ấy Không Bằng Tô Nhiên
Chương 110 - Trước Giờ Cô Không Thích Tiếp Xúc
Chương 111 - Ý Của Em Là Gì?
Chương 112 - Vừa Trở Lại Nhà Họ Tô
Chương 113 - Nếu Không Thì Sao Có Thể Đơn Giản Như Vậy?
Chương 114 - Thưa Ngài
Chương 115 - Quả Nhiên Là Tạo Hóa Thiên Đại!
Chương 116 - Có Muốn Đuổi Theo Không?
Chương 117 - Cương Tiên Tướng Thần?
Chương 118 - Nam Sơn Lão Đạo Là Một Trong Số Đó
Chương 119 - Tuy Rằng Người Nọ Cố Ý Che Giấu Tu Vi
Chương 120 - Mau Nhìn Kìa!
Chương 121 - Đạo Chết Thì Ma Sinh!
Chương 122 - Chỉ Sau Hai Giờ
Chương 123 - Đặc Biệt Là Đối Với Người Bình Thường
Chương 124 - Sau Hai Lần Vồ Hụt Liên Tiếp
Chương 125 - Nghe Vậy
Chương 126 - Nhà Họ Tô Sao?
Chương 127 - Trên Thế Giới Này
Chương 128 - Thay Vào Đó
Chương 129 - Từ Nhỏ Đến Lớn
Chương 130 - Chương
Chương 131 - Anh Nhìn Tôi
Chương 132 - Chương
Chương 133 - Trời Đã Tối
Chương 134 - Lâm Thiên Sinh Khẽ Chau Mày
Chương 135 - Khuôn Mặt Cô Ngập Tràn Hạnh Phúc
Chương 136 - Chắc Là Anh Lâm
Chương 137 - Lúc Trước
Chương 138 - Đôi Mắt
Chương 139 - Chết Rồi Ư?
Chương 140 - Sắc Mặt Tô Nhiên
Chương 141 - Không Hay Rồi!
Chương 142 - Nếu Không Phải
Chương 143 - Nhà Họ Nghiêm Dám Ức Hiếp
Chương 1 - Quay Về Cố Hương
Chương 2 - Hỗ Trợ?
Chương 3 - Nghe Vậy
Chương 4 - Gia Tài Lớn Thì Đã Sao?
Chương 5 - Về Nhà Tôi Hả?
Chương 6 - Thế Còn Tạm Được
Chương 7 - Cô Phải Nghĩ Cách Khác
Chương 8 - Cô Cả!
Chương 9 - Muốn Bao Nhiêu?
Chương 10 - Hơn Nữa Còn Có Hai Phần
Chương 11 - Cô Muốn Thử Liên Lạc Với Nhà Họ Diệp
Chương 12 - Tôi Sẽ Đợi Anh Ở Trong Xe
Chương 13 - Hoan Nghênh Ghé Thăm!
Chương 14 - Chẳng Lẽ Thật Sự Muốn Gả Cho Lâm Thiên Sinh Sao?
Chương 15 - Kim Đan Kỳ Đại Viên Mãn Sao?
Chương 16 - Cô Xin Lỗi Tôi Làm Gì Chứ
Chương 17 - Chị Tô Nhiên Là Người Như Thế Nào Chứ?
Chương 18 - Nhìn Căn Bệnh Hết Thuốc Chữa Của Anh Kìa!
Chương 19 - Ồn Ào Gì Vậy Chứ
Chương 20 - Vậy Cô Thử Nói Xem Nào
Chương 21 - Cho Dù Lần Này Không Thể Khiến Cho Bọn Họ Ly Hôn
Chương 22 - Mà Mỗi Lần Cô Mở Mắt Ra
Chương 23 - Cả Người Lập Tức Sững Sờ!
Chương 24 - Mày Câm Miệng Cho Tao!
Chương 25 - Bóng Đen
Chương 26 - Trước Kia Là Do Tôi Sai Được Chưa?
Chương 27 - Anh Rể!
Chương 28 - Còn Cô Cả Từ Nhỏ Đã Yếu Ớt
Chương 29 - Cô Hai!
Chương 30 - Cậu Chủ Đi Thong Thả
Chương 31 - Điện Thoại Nổ Thật Sự Có Uy Lực Lớn Đến Thế À?
Chương 32 - Một Vũ Khí Lợi Hại Của Cường Giả Kim Đan Kỳ?
Chương 33 - Chú Thất Nhất Định Là Người Tốt
Chương 34 - Con Của Ông Ta Chết Vì Cha Cô Ư?
Chương 35 - Đúng Vậy
Chương 36 - Tô Nhiên Không Nói Nên Lời
Chương 37 - Anh Có Ý Gì Vậy?
Chương 38 - Nếu Điều Xấu Nhất Xảy Ra
Chương 39 - Xin Lỗi
Chương 40 - Cha Của Cô
Chương 41 - Cũng Không Phải Nhà Họ Tô Của Cô!
Chương 42 - Cô Chủ
Chương 43 - Tô Nhiên Nghiêm Túc
Chương 44 - Mười Ngàn Năm?
Chương 45 - Anh Rể Của Em Đâu?
Chương 46 - Sao Anh Lại Nói Vậy Với Em Gái Tôi?
Chương 47 - Cô Ấy Là Em Gái Cùng Cha Khác Mẹ
Chương 48 - Các Chú Ở Nhà Khinh Thường Cô
Chương 49 - Ra Khỏi Đây Ngay!
Chương 50 - Vượt Qua Ngưỡng Sử Dụng
Chương 51 - Nói Xong
Chương 52 - Em Đã Đột Phá
Chương 53 - Kể Cả Trong Giấc Mơ
Chương 54 - Làm Ăn Chậm Chạp Thế
Chương 55 - Thật Sự Là Ngưỡng Mộ Đã Lâu!
Chương 56 - Sau Khi Đến Nơi
Chương 57 - Quên Đi
Chương 58 - Tô Nhiên Nghe Xong
Chương 59 - Lăng Phong?
Chương 60 - Nếu Muốn Nói
Chương 61 - Cậu Ba
Chương 62 - Kịch Hay Sắp Bắt Đầu Rồi
Chương 63 - Là Chị Cả Nhà Mộ Dung
Chương 64 - Nam Sơn Phương Sĩ?
Chương 65 - Em Cứ Ngồi Yên Đợi Anh
Chương 66 - Ngô Phụng Thiên Địa Sắc
Chương 67 - Đúng Đó
Chương 68 - Thôi Được Rồi
Chương 69 - Đúng Đó
Chương 70 - Diệp Gia Chủ
Chương 71 - Trong Lòng Anh Ta Thầm Nghĩ
Chương 72 - Coi Như Mua Một Bộ Quần Áo
Chương 73 - Dù Tính Như Thế Nào Cũng Không Đáng
Chương 74 - Sao Lại Như Vậy
Chương 75 - Đúng Là Kim Đan Kỳ!
Chương 76 - Ảo Cảnh?
Chương 77 - Sao Vừa Rồi Anh Không Mang Theo Về?
Chương 78 - Kiếm Tru Tiên?
Chương 79 - Không Phục Đúng Không?
Chương 80 - Nhỏ Ư?
Chương 81 - Cô Ta Là Lục Tiểu Tiên
Chương 82 - Cô Thật Sự Là Kiếm Lục Tiên À?
Chương 83 - Sau Này Cô Ở Phòng Này
Chương 84 - Đây Chính Là Người Đàn Ông
Chương 85 - Đau Chết Mất
Chương 86 - Em Tỉnh Dậy Rồi À?
Chương 87 - Đủ Rồi Ư?
Chương 88 - Cháu Đừng Để Cô Ta Giết Chú
Chương 89 - Sư Phụ!
Chương 90 - Tao Liều Mạng Với Mày!
Chương 91 - Nhưng Kể Cũng Phải Thôi
Chương 92 - Vừa Dứt Lời
Chương 93 - Tu Sĩ Cảnh Giới
Chương 94 - Gia Chủ!
Chương 95 - Dứt Lời
Chương 96 - Có Thể Nói Là Xuất Thế Ngang Trời
Chương 97 - Vậy Chúng Ta Bắt Đầu Khởi Công Đi!
Chương 98 - Lăng Quyền Nói
Chương 99 - Sau Đó
Chương 100 - Ba Vị Xin Chờ Một Chút
Chương 101 - Phải Là Tư Chất Xuất Sắc
Chương 102 - Cảnh Sát Trưởng Hạ Dương
Chương 103 - Cái Gì?
Chương 104 - Ngài Lâm?
Chương 105 - Xin Tiền Bối Sẽ Không Trách Phạt
Chương 106 - Tự Hỏi Tên Người Phàm
Chương 107 - Hơn Nữa
Chương 108 - Mọi Việc Đã Được Giải Quyết Xong Chưa?
Chương 109 - Mặc Dù Cô Ấy Không Bằng Tô Nhiên
Chương 110 - Trước Giờ Cô Không Thích Tiếp Xúc
Chương 111 - Ý Của Em Là Gì?
Chương 112 - Vừa Trở Lại Nhà Họ Tô
Chương 113 - Nếu Không Thì Sao Có Thể Đơn Giản Như Vậy?
Chương 114 - Thưa Ngài
Chương 115 - Quả Nhiên Là Tạo Hóa Thiên Đại!
Chương 116 - Có Muốn Đuổi Theo Không?
Chương 117 - Cương Tiên Tướng Thần?
Chương 118 - Nam Sơn Lão Đạo Là Một Trong Số Đó
Chương 119 - Tuy Rằng Người Nọ Cố Ý Che Giấu Tu Vi
Chương 120 - Mau Nhìn Kìa!
Chương 121 - Đạo Chết Thì Ma Sinh!
Chương 122 - Chỉ Sau Hai Giờ
Chương 123 - Đặc Biệt Là Đối Với Người Bình Thường
Chương 124 - Sau Hai Lần Vồ Hụt Liên Tiếp
Chương 125 - Nghe Vậy
Chương 126 - Nhà Họ Tô Sao?
Chương 127 - Trên Thế Giới Này
Chương 128 - Thay Vào Đó
Chương 129 - Từ Nhỏ Đến Lớn
Chương 130 - Chương
Chương 131 - Anh Nhìn Tôi
Chương 132 - Chương
Chương 133 - Trời Đã Tối
Chương 134 - Lâm Thiên Sinh Khẽ Chau Mày
Chương 135 - Khuôn Mặt Cô Ngập Tràn Hạnh Phúc
Chương 136 - Chắc Là Anh Lâm
Chương 137 - Lúc Trước
Chương 138 - Đôi Mắt
Chương 139 - Chết Rồi Ư?
Chương 140 - Sắc Mặt Tô Nhiên
Chương 141 - Không Hay Rồi!
Chương 142 - Nếu Không Phải
Chương 143 - Nhà Họ Nghiêm Dám Ức Hiếp
Anh ta nói xong, bóng lưng của mấy tu sĩ đăng sau lập tức xông tới chỗ của mấy người nhà họ Diệp.
Thấy đồ đệ của mình sắp mất mạng, cuối cùng Nam Sơn Đạo Nhân vẫn quyết định ra tay.
Một tay ông ta rút kiếm, tay kia cầm bùa xông tới.
Nhưng mới xông lên được nửa đoạn đường thì Triệu Long cũng dịch chuyển.
Tung chưởng đánh bay Nam Sơn Đạo Nhân ra ngoài. Hự!
Nam Sơn Đạo Nhân trúng một chưởng, hộc ra máu tươi, ngã xuống đất, mặt dần tái đi.
Triệu Long “hừ” một tiếng, nói: “Ta sẽ diệt nhà họ Diệp trước rồi diệt tới nhà họ Tô!
”
“Tao liều mạng với mày!
”
Diệp Đình cầm thanh kiếm Thanh Phong, xông tới chỗ Triệu Long.
Thế nhưng còn chưa tới gần, cô ấy đã bị Triệu Long tát một cái.
Cơ thể lộn mấy vòng giữa không trung rồi rơi huych xuống đất.
Võ giả ở trước mặt tu sĩ cảnh giới Tụ Hồn chẳng khác gì cá nằm trên thớt, hoàn toàn không thể đánh trả lại nổi.
Diệp Đình ngã dưới đất không đứng dậy nổi, khóe môi chảy máu.
Triệu Long cầm thanh kiếm Thanh Phong của Diệp Đình, †ỏ ra mừng rỡ: “Ha ha, không tồi, không ngờ lại là một món
Linh khí!
”
Thật không ngờ nhà họ Diệp nhỏ nhoi lại có thứ báu vật này.
“Ha ha ha, chết đi!
”
Mấy tên thuộc hạ của Triệu Long cười như điên, xông tới lấy mạng Diệp Phong.
Bỗng nhiên, một tiếng “bụp” vang lên.
Mấy người đang xông tới đột ngột nổ tan xác, hóa thành làn sương máu!
“Cái gì?”
Chuyện đột ngột này làm Triệu Long sững sờ. Anh ta không tin nổi, dụi lại mắt mình.
“Là anh Lâm!
”
Sau đó, bọn Diệp Phong trông thấy Lâm Thiên Sinh chậm rãi đi vào trong hành lang.
Thấy Lâm Thiên Sinh lặng lẽ xuất hiện không một tiếng động, Triệu Long cực kỳ kinh ngạc.
Anh ta nhìn Lâm Thiên Sinh từ đầu tới chân nhưng không hề cảm nhận được chút sóng linh khí nào trên người đối phương.
Mặc dù vậy, trong lòng anh ta lại cảm thấy chàng trai này có một loại hơi thở kỳ lạ.
Nam Sơn Đạo Nhân gọi Lâm Thiên Sinh: “Cậu Lâm, người này là đồ đệ của Vân La Chân Nhân, không thể hành động thiếu suy nghĩ được đâu!
”
Lâm Thiên Sinh không để ý đến ông ta, chậm rãi đi vào. trong sảnh lớn của nhà họ Diệp trước mắt bao người.
Sau khi nhìn lướt qua mấy người nhà họ Diệp một lượt, anh khế thở phào, nói với Diệp Phong: “Cậu đỡ chị cậu dậy trước đi.
”
Diệp Phong vui mừng quá đỗi, vội vàng chạy lại dìu Diệp Đình.
“Thăng ranh chết tiệt, mày dám không nể mặt ông đây à!
”
“Tao cho mày chết luôn!
”
Triệu Long lập tức nổi giận, đập chưởng về phía người Lâm Thiên Sinh.
Lâm Thiên Sinh lạnh nhạt nói: “Ngay cả sâu kiến cũng còn ham sống, vậy mà mày lại không biết trân trọng mạng. sống của bản thân.
”
Nói xong, anh đưa nhẹ tay ra, “rắc” một tiếng!
Cả Triệu Long và kiếm Thanh Phong đều nát thành bột mịn, ngay cả thần hồn của anh ta cũng bị chôn vùi trong một khoảnh khắc.
Hít...
.
Những người tận mắt nhìn thấy cảnh ấy đều sững sờ.
Trên người Lâm Thiên Sinh không hề có chút linh khí nào, vừa rồi lại không ai nhìn thấy anh ra tay ra sao.
Triệu Long cảnh giới Tụ Hồn cứ thế bỏ mạng rồi ư?
Nam Sơn Đạo Nhân cực kỳ kinh ngạc, trong lòng dấy lên sóng to gió lớn, ông ta lẩm bẩm nói: “Đáng, đáng sợ quá.
.
.
Diệp Phong, Diệp Đình và mấy người nhà họ Diệp vội vàng hoàn hồn, chạy lại quỳ lạy trước Lâm Thiên Sinh, luôn miệng nói cảm ơn: “Cảm ơn ân cứu mạng của ngài!
”
“Đại ân của ngài không cách nào báo đáp, sau này nhà họ Diệp xin nghe theo sự sai bảo của ngài!
”