Làm Ruộng, Sờ Mèo Và Chăm Con

Làm Ruộng, Sờ Mèo Và Chăm Con

Cập nhật: 04/06/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 101
Đánh giá:                        
Dị Giới
Truyện Sủng
Đam Mỹ
Điền Văn
Cổ Đại
Dị Năng
Trọng Sinh
  
  

Việc gia nhập bộ tộc mới còn cần phải bàn bạc kỹ càng hơn, Phương Nho cảm thấy việc quan trọng nhất lúc này là cần phải ra ngoài tìm một con đường mới, sau đó tìm một địa điểm để cư trú tạm thời.

Đến lúc đó, cho dù bộ tộc ốc sên sấm sét bên kia không đồng ý để cho mấy người bọn cậu gia nhập cũng không sao, Phương Nho nghĩ đến hoàn cảnh nơi đó thích hợp cho ốc sên sinh sống, nếu không thể gia nhập bộ tộc mới thì cũng có thể định cư ở phía xung quanh, lại còn được sống tự do thoải mái hơn một chút.

Phương Nho hỏi thăm về phương hướng cụ thể của bộ tộc ốc sên sấm sét từ chỗ của Chim Sẻ, sau đó cậu âm thầm tính toán ở trong đầu sẽ tự mình đi ra bên ngoài để thăm dò một chút.

Chim Sẻ cũng rất nhiệt tình mà chỉ đường cho cậu, Phương Nho lấy ra những quả trái cây đã chín mọng mà cậu thu thập được ở trên đường đưa cho Chim Sẻ, coi như để cảm ơn sự giúp đỡ của nó.

Chim Sẻ cũng không khách khí với Phương Nho, nó ăn xong trái cây rồi lại bay đi trở về gia nhập với đàn của mình.

Khu vực đi săn của những cây hoa mặt người bị Phương Nho liệt vào vùng cấm, tuyệt đối không được tiến lại gần khu vực xung quanh đấy, cậu dặn dò kỹ càng Bé Mập, để cậu ấy trông coi đám nhóc này không để chúng tự tiện đi lung tung.

Trước kia là do đám nhóc con này còn nhỏ, bò chậm, muốn bò đến khu vực của cây hoa mặt người cũng rất mất thời gian.

Nhưng hiện tại đã không giống lúc đấy nữa, hiện giờ mỗi ngày đều có thức ăn ngon bồi bổ, đám nhóc con này lớn nhanh như thổi, mới không để ý một chút mà giờ đứa nào đứa nấy đã dài gần ba mươi xen-ti-mét rồi, chỉ cần có đứa nào cứng đầu bỏ ra một chút thời gian thì việc bò đến chỗ của mấy cây hoa mặt người hoàn toàn không thành vấn đề.

Sáng sớm ngày thứ hai, Phương Nho đang chuẩn bị một ít thức ăn để chuẩn bị đi ra ngoài. Đoạn đường này nhất định sẽ tốt không ít thời gian, nếu muốn đi xa một chút thì nhất định phải chuẩn bị đầy đủ thức ăn mới được.

Trước tiên cậu đem thức ăn của đám nhóc con và Bé Mập để vào trong không gian của Bé Mập, sau đó mang theo kính thiên văn và nhét thêm vài quả bồ công anh vào trong không gian của mình, cuối cùng Phương Nho mang thêm vài đồ báo hiệu để đề phòng bất ngờ.

Sáng sớm hôm sau, đàn chim sẻ cũng bay trở về, chúng đậu ở trên cây rồi bắt đầu mổ quả chín trên cây.

Phương Nho chào hỏi chim sẻ: “Chào buổi sáng.

Chim Sẻ cũng bay ra khỏi đàn, rồi đậu trên cành cây ở phía trên đầu của Phương Nho: “Chào buổi sáng.

Phương Nho cũng nói thẳng ra yêu cầu của mình: “Tôi định đi ra bên ngoài mấy ngày, khoảng thời gian này làm phiền cậu chăm sóc đám ốc sên nhỏ hộ tôi có được không?” Phương Nho giống như bà mẹ già đi xa lo lắng cho mấy đứa con nhỏ ở nhà, cậu cực kỳ lo lắng cho Bé Mập với mấy nhóc ốc sên con, lần trước cậu mới đi có một chút mà đến khi quay về Bé Mập đã suýt bị ăn thịt…...

“Vậy cậu phải tìm đồ ăn ngon về cho tôi đấy, tôi sẽ giúp cậu trông chừng bọn chúng .

” Bản thân chim sẻ cũng không biết phân biệt loại đồ ăn nào có độc, loại nào không, bởi vì bình thường nó đều bay theo đàn để tìm kiếm đồ ăn, mà đàn của nó cũng sẽ không bay xa nên hầu như thức ăn tìm được đều là loại bình thường nhất nó ăn chán rồi.

Phương Nho tất nhiên sẽ đồng ý yêu cầu nhỏ này của Chim Sẻ: “Được, đợi khi tôi quay về sẽ tìm đồ ăn ngon cho cậu.

” Cậu trở về căn dặn Bé Mập thêm vài câu, rồi vươn tay ra nhặt một quả bồ công anh rồi bóp nổ nó, những quả bồ công anh theo đó mà nổ bung rồi bay tán loạn khắp nơi, sau đó cơ thể của Phương Nho cũng theo quả bồ công anh bay lên, rời khỏi nơi ở của bọn cậu.

Không biết có phải do ảo giác của cậu hay không nhưng hình như quả bồ công anh mà cậu bám vào bay chậm hơn so với nhưng cái còn lại. Phương Nho duỗi râu của mình ra nhìn thử, trọng lượng của cậu hình như quá lớn nên mới bay chậm như thế.

Phương Nho điều khiển để quả bồ công anh bay ở độ cao thấp, hiện tại cậu đã bay đến khu rừng rậm rạp của hòn đảo, nhìn xung quanh hầu hết đều đang bị bao phủ bởi những tán lá xanh rộng lớn, những tán lá này cũng cản trở sự di chuyển của Phương Nho, nhưng cậu cũng không bay ra khỏi phạm vi của khu rừng, bởi vì có rất nhiều kẻ săn mồi nguy hiểm đang rình rập ở trên không trung, nếu cậu bị chúng phát hiện rất có thể sẽ trở thành thức ăn trong bụng chúng luôn.

Nhưng việc di chuyển trong rừng cũng không phải là điều dễ dàng, Phương Nho cực kỳ cảnh giác, cậu vẫn nhớ đến sự tồn tại của cây hoa mặt người, nếu trong rừng này cũng có loại thực vật giống như vậy mà cậu lại chưa thành thạo kỹ năng dịch chuyển tức thời thì rất khó để trốn thoát, nên trong khi bay Phương Nho rất để ý xung quanh, cẩn thận từng chút một.

Bởi vì phải né tránh lá cây và cành cây vươn ra nên tốc độ di chuyển của Phương Nho chậm đi rất nhiều, nhưng hiện giờ cậu đã quen cách điều khiển quả bồ công anh. Cậu tăng sức mạnh của mình lên một chút, cánh tay bám chặt lấy cuống của quả bồ công anh, đến khi mệt mỏi thì ăn một chút, sau đó lại phát lực từ tay khác, hai cánh tay cứ như vậy thay đổi liên tục để duy trì hướng bay.

Sau khi dạo chơi trong rừng khoảng nửa ngày thì Phương Nho cũng không còn sức để tiếp tục bay nữa, cậu đành phải tìm một chỗ nào đó để đáp xuống nghỉ ngơi.

Vừa mới đáp xuống cậu đã nhanh chóng dò xét xung quanh xem có loại thực vật nào có thể ăn được hay không.

Mặc dù Phương Nho không tìm thấy đồ ăn nhưng cậu lại tìm được một loại cây có lá khá đặc biệt, lá cây dựng thẳng đứng giống như một thanh kiếm, các cạnh của lá cũng rất sắc bén. Nhìn từ xa loại thực vật này có hình dáng giống như cây dứa, nhưng lá lại thẳng và cứng hơn dứa rất nhiều.

Những lá non của nó có màu xanh thẫm, một số khác đã già thì chuyển sang màu đậm hơn, cũng có vài lá đã chuyển thành màu đen rồi rơi xuống dưới đất, và theo thời gian những lá non kia cũng sẽ chuyển màu dần rồi rơi xuống dưới đất.

Phương Nho quan sát đống lá đen rụng đầy trên mặt đất kia, mặc dù chúng đã rời khỏi thân cây nhưng không bị héo đi mà vẫn rất đầy đặn không khác lá non còn ở trên cây là mấy ngược lài còn dài và cứng hơn.

Cậu nhìn mặt đất xung quanh mấy cái cây này, không có vết máu, cũng không ngửi được mùi phân của động vật trong không khí, có lẽ loài thực vật này sẽ không tấn công động vật.