Thẩm Tư Tư một đầu hắc tuyến , kỳ thực rau dại này ăn cũng tạm được , nhưng mà tước cái vỏ ngoài của nó thì phi thường vất vả ,
còn ba ca ca của nàng căn bản phải cố hết sức mà làm . Hơn nữa nàng sợ nhất là tước mấy cái này , mỗi lần tước xong , trên tay đều bị nhiễm đen , thật sự là rất khổ sở .
Nàng thở dài một hơi , hiện tại cuộc sống gian khổ , trừ bỏ ăn cái này thì còn gì đâu mà ăn . Khoai sọ thì sản lượng rất cao , rau dại này có thì trong khả năng có thể ăn được , ruộng thì hạn hán thiếu nước , chỉ có thể trồng những thứ này .
Nhưng mà rau này không có dầu , làm gì cũng ăn không ngon a ! Nói đến đây , lại nhớ đến thời điểm ở hiện đại có mỡ heo , dầu vừng , dầu mè , dầu oliu ,
...
. Còn nơi này nói đến dầu mỡ đều trân quý , đắt tiền đến thương tâm .
Muối cũng vậy , hiện tại triều đình thu thuế của muối là cao nhất , tự nhiên nó sẽ biến thành giá cao ngất ngưởng . Những gia đình bình thường phải dùng ba mươi cái trứng gà mới đổi được một cân muối , có thể thấy muối quý bao nhiêu .
Hiện tại ở đây muối hai khối một cân , mà nếu tính theo hiện đại đồng nhân dân tệ thì có thể mua đến hai mươi khối một cân . Đương nhiên là trứng gà ở hiện đại sẽ không trân quý như nơi này , thôn dân muốn đổi chút tiền liền luyến tiếc ăn .
Không giống như ở hiện đại , nông thôn giàu có , nuôi gà lấy trứng cũng không bán , lưu trữ ở nhà ăn . Nhiều quá không còn biện pháp mới bán đi , bởi vì điều kiện sống tốt quá , cũng không thèm để ý đến tiền của vài cái trứng gà .
Nàng một mặt rửa tay , một mặt nhìn mấy cây rau dại xem xét , nếu mà có chút hạt tiêu thì tốt rồi .
Nghĩ đến đây , trong lòng nàng khẽ động , nhớ tới trong tháp thực thần giống như là có gia vị này . Ở đây , thời đại này trên thị trường hạt tiêu là không tồn tại . Nàng nhớ đến điều đó đột nhiên vui mừng hẳn lên .
Nếu mà như vậy , nàng trồng ra khác người ta , hạt tiêu .
.
.
.
. là thứ tốt a !
Trong nhà chỉ có ba mẫu ruộng , còn không phải là ruộng tốt , chỉ có thể trồng chút ít khoai sọ cùng tiểu mạch , nàng ăn thật sự đã đủ , có trời mới biết nàng muốn ăn gạo bao nhiêu . Ở hiện đại , gạo là lương thực bình thường nhất , nhưng mà ở đây đã thành vật phẩm xa xỉ .
Nàng nghĩ đến trong không gian có đất ruộng đen màu mỡ , liền tính phải quy hoạch như thế nào , trong lòng có việc , lại còn cao hứng , nên trên mặt cũng không tránh khỏi vui vẻ , ngay cả ăn cháo loãng cùng bánh lúa mạch đen cũng không còn thấy khó nuốt như thường ngày .
Chung Căn Sinh đánh giá nàng vài lần , rốt cục vẫn không hỏi đến .
Hắn biết nữ nhi rất là kén chọn , không thích ăn những thứ này , nhưng hắn chỉ làm ra được bao nhiêu đó . Nếu mà hỏi đến , hắn cũng không làm gì được , đành phải ngồi im trầm mặc .
Nhưng Hà A Tú lại thở dài , nói : " Trong nhà ba mẫu ruộng trồng trọt hết cũng không dễ dàng , hơn nữa chúng ta còn thuê thêm vài mẫu , chúng ta hai người càng ngày càng cố hết sức .
.
.
.
"
Nàng nhìn qua hướng Đại Bảo nói : " Đại Bảo đã mười một , qua tiếp một hai năm là có thể giúp đỡ chúng ta .
.
"
Hai vợ chồng chính là thương mấy đứa con, kỳ thực mấy gia đình khác lúc ngày mùa mấy đứa nhỏ cũng chính là lao động trong nhà . Hai vợ chồng luyến tiếc con , thấy mấy đứa con đều ăn uống đã không tốt , nếu mà làm mệt , sợ là không lớn nổi.
Thẩm Tư Tư nhìn về phía hai vợ chồng , thời gian chỉ mới tám năm , trên đầu hai người đều đã có tóc bạc , kỳ thực bọn họ còn chưa đến ba mươi tuổi , cổ nhân kết hôn sớm , sinh con cũng sớm , nhưng cũng lao lực thật , già cũng mau.
.
.
.
Thẩm Tư Tư trong lòng đau xót , mặc kệ như thế nào , nàng nhất định phải làm cho người nhà này có cuộc sống tốt nhất .
Nhất là ba ca ca , tổng không thể nào cho bọn họ cả đời mặt hướng xuống đất lưng hướng lên trời mà sống , dù sao cũng phải có kiến thức , biết đâu còn gặp kỳ ngộ , cuộc sống sẽ tốt hơn .