Đại ca , đại tẩu của hắn hiệu suất thật là kinh người , nghĩ đến cùng thì chính là cực kỳ muốn đuổi bọn hắn trở về . Qua ngày hôm sau liền tìm được một chiếc xe lừa đưa đến trước cửa nhà .
Bọn họ khi đến cũng không mang theo gì nhiều , tức thời dọn dẹp một chút , liền ngồi trên xe lừa chuẩn bị rời đi .
Đi ra ngoài đưa tiễn chỉ có phụ thân của hắn , còn đại ca đại tẩu thì ngay cả mặt mũi cũng không thèm lộ , nương của hắn cũng không ra , trong lòng Chung Căn Sinh không rõ là tư vị gì , tâm tình thật là phức tạp .
Phụ thân hắn giận dữ nói : " Ngươi cũng đừng có khó chịu , ta cùng nương của ngươi theo đại ca sống qua ngày , ngươi về sau cũng thông cảm ...
.
.
. thông cảm cho chúng ta .
"
" Cha , ta không trách các ngươi .
.
.
.
" Chung Căn Sinh vẻ mặt đau khổ nói " Theo lý thuyết ta con phải nuôi cha mẹ cho đến cuối đời , chính là hiện tại ta không đủ năng lực , về sau .
.
.
.
.
Cha cùng nương hảo hảo sống cùng đại ca đi , ít hôm nữa tốt hơn chút ta sẽ đến gặp mọi người .
Còn có cho các người tiền dưỡng lão , ta sẽ cho người mang đi lại , tuy là không nhiều lắm , cha cùng nương hãy tha thứ cho ta một chút .
.
.
.
"
Phụ thân của hắn nghẹn ở yết hầu , cho dù là thôn phu lỗ mãng , cũng là có chút áy náy thật , đến cùng vẫn là che lấp đi , không nói thêm gì nữa .
Chung Căn Sinh cũng không chần chờ ở lại , mang theo thê tử ngồi lên xe lừa , hướng cửa thành mà chạy đi .
Thẩm Tư Tư nghe mà thở dài , nghèo a .
.
.
.
. bởi vì nghèo a , mặc dù đã nghe nói qua người nghèo làm ruộng một mẫu được ba phần thì cũng bị người ta đánh giá , nhưng mà.
. .
.
. nếu điều kiện tốt hơn một chút , cũng không đến mức chịu khinh thị như thế này , nhất là ngay cả cha mẹ ruột cũng đối xử như vậy.
.
.
.
.
Trên xe lừa không khí có chút trầm trọng , Hà A Tú thấy Chung Căn Sinh tâm tình không tốt , liền miễn cưỡng cười cười , nói : " Căn Sinh , nha đầu còn chưa có tên đâu .
.
.
.
"
Thẩm Tư Tư trong lòng lộp bộp một tiếng , kêu rên liên tục , không cần a , ngàn lần không muốn mang một cái tên quê mùa hay tàn bạo đâu a a a !
Đáng tiếc Chung Căn Sinh không nghe được nội tâm của nàng đang độc thoại , trầm ngâm một chút rồi nói : " Đã vậy thì kêu là Thổ Nữu đi , chúng ta là nông dân cả đời ở trên ruộng kiếm ăn , hi vọng sau này không còn có thiên tai , thổ địa cũng không cần bạc đãi tấm lòng của chúng ta , có thể sống an ổn là được.
.
.
.
.
"
Thổ .
.
.
. Thổ Nữu ?!
" Oa.
.
.
.
.
" Thẩm Tư Tư nắm chặt nắm tay , oa một tiếng khóc lớn lên , tên này .
.
.
. rất .
.
. rất quá mức làm người ta tuyệt vọng . Ta giết a !
!
!
* * * * * * *
Tám năm sau
Thổ Nữu đã được tám tuổi . Thật đó , ngàn vạn lần đừng có đề cập đến cái tên này , nhắc tới nó là tâm của Thẩm Tư Tư đều muốn chết đi .
Nếu ngươi bị người ta kêu cái tên này đến tám năm , ngươi sẽ biết được cảm giác nó ra sao , đó là .
.
.
. vừa nghe đến tên liền run rẩy , hốt hoảng , hận không thể trừng mắt mà làm cho người nào kêu tên này đều chết đi .
Cho nên lúc nàng bắt đầu có thể nói chuyện , liền mãnh liệt yêu cầu cải danh là Tư Tư , đáng tiếc là kháng nghị không hiệu quả , đến bây giờ nàng vẫn như cũ kêu là Thổ Nữu .
Tám năm này , chịu đựng thêm được mấy ngày đây? Thẩm Tư Tư lệ rơi đầy mặt.
Chung gia thật sự rất là nghèo , trong tám năm này luôn luôn thuê đất của địa chủ mà làm , thu hoạch thì phải đóng địa tô hết sáu phần , còn lại đều phải nuôi trong nhà sáu cái miệng ăn , thật sự là rất khổ cực.
.
.
.
.
Về phần thịt .
.
.
. vậy thì càng không nói đến nữa , Chung Căn Sinh ngẫu nhiên đánh được con mồi thì chính là đem đi đổi dầu muối . Lúc nào đến mừng năm mới thì mới ăn được một chút thịt vụn , thế nên Thẩm Tư Tư đã lâu rồi không ăn được miếng thịt béo nào , hiện tại nhìn đến thịt béo là nước miếng lại ứa ra .
.
.
Quần áo thì thôi thôi , khỏi cần bàn . Nàng tám tuổi ,
quần áo mặc trên người toàn là quần áo cũ của ba ca ca. Cho nên hiện tại trống hay mái cũng đừng có mà phân tích. Mấy đứa nhỏ ở thôn trên cùng nàng vui đùa , tất cả đều không biết , chỉ cho rằng nàng là nam hài tử . Chỉ lúc nào kêu tên Thổ Nữu ra thì mới giác ngộ nàng là nữ hài tử , nhưng mà tính giác ngộ lại không cao .
Nghèo , thật nghèo , rất nghèo. .
.
.
.
Thẩm Tư Tư thở dài , tám tuổi , nàng nhìn cánh tay thật nhỏ của mình , nói không nên lời . Tuy rằng nàng có linh hồn của người hiện đại , nhưng không có trí tuệ về cuộc sống ở cổ đại , nhất là tại đây điều kiện cuộc sống quá bần cùng .