Lão Và Em

Lão Và Em

Cập nhật: 24/06/2024
Tác giả: YuuNg
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 158
Đánh giá:                      
Đô thị
Ngôn Tình
Dị Giới
Truyện Teen
Tiểu thuyết
Truyện Cười
Hiện Đại
Bách Hợp
Phương Tây
Việt Nam
Hài Hước
     
     

Trường cấp ba tôi cùng Lão theo học là một trường cũng khá có tiếng ở thành phố, đương nhiên là chẳng bao giờ bì được với trường Chuyên nguyện vọng của Lão. Tôi không biết vì sao Lão lại thay đổi nguyện vọng ở phút cuối, nhưng dù vì lí do gì đi nữa, nó cũng đã giúp tôi tiến gần Lão thêm một bước.

Lão giỏi tự nhiên, tôi chuyên xã hội. Thế nhưng, ngày đăng kí chia lớp, tôi lại chủ động đăng kí ban tự nhiên. Rồi tiếp theo những ngày sau đó, tôi ở nhà cầu nguyện mong cho được chung lớp với Lão.

Ngày có thông báo, tôi thiếu điều nhảy cẫng lên vì sung sướng, tên tôi xếp ngay dưới tên Lão, cùng chung một lớp.

Nhớ lại quãng thời gian đó, quả thật rất ngốc nghếch. Tôi như đứa trẻ lớn xác tin vào chuyện cổ tích, ngày ngày mong chờ điều kì diệu sẽ đến với mình. Tôi cũng luôn nghĩ định mệnh chắc hẳn chỉ xảy ra trong các bộ phim thần tượng, nhưng ngày nhận được thông báo xếp lớp, tôi lại có suy nghĩ rằng, phải chăng định mệnh của tôi và Lão đã bắt đầu từ cái ngày trễ học đó.

Ngày đến lớp mới, Lão thấy tôi cũng làm như không thấy, rõ ràng là cái thái độ không quen biết. Lão ngồi gần cuối lớp, tôi cũng xách cặp xuống ngồi cùng Lão.

Tôi mặt dày bắt chuyện trước:

- Này, nhớ tôi chứ?

- Ừ.

- Tôi học chung lớp luyện thi Toán với cậu đó.

- Ừ.

- Năm nay, chúng ta học chung lớp rồi. Chắc mong cậu chỉ giáo nhiều hơn rồi, "ông chú đầu to" ạ!

- Ừ.

- Cậu là robot hả? Còn câu nào khác không?

- Ờ.

Lão có biết đây là câu chuyện cười nhạt nhất thế giới không?

Trong lớp, chẳng có ai hứng thú với Lão ngoài tôi. Tôi đã bảo rồi, Lão vốn mang hình dáng của một ông cụ, mà mấy đứa ngang tuổi tôi, có đứa nào muốn chơi với một ông cụ đâu. Lão lại càng không muốn quan tâm đến cái bọn ấy, thế nên ai nhìn vào đều nghĩ rằng lớp tôi tẩy chay Lão. Thật ra là Lão tẩy chay cả thế giới này mới đúng.

Trong lớp tôi chả ai siêng bằng Lão, cũng không có ai có thành tích học tập tốt hơn Lão. Trong giờ học, Lão sẽ không nói một lời nào, nghiêm túc nghe giảng cùng chép bài. Dù đó có là môn vô bổ, có là môn chán nhất, dù cho lũ bạn bên cạnh hết nói chuyện rồi lại ngủ, Lão vẫn sẽ thẳng lưng, mắt hướng về phía bảng đen. Tôi đôi lúc nhìn Lão như quái vật, Lão có thể làm điều gì đó trông giống học sinh chúng tôi một tí không?

Giờ ra chơi, thường tất cả bạn học đều sẽ ra ngoài chơi, nói chuyện hay làm điều gì đó để thư giãn, chỉ có mỗi Lão là tiếp tục lấy sách vở ra làm bài tập. Trên tinh thần của một đứa lười nhác, tôi quá hổ thẹn khi ngồi bên cạnh Lão. Lão học như thể hôm nay là ngày cuối cùng Lão có thể học vậy, có cảm giác như nếu một giây không học, Lão sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất vô nghĩa.

Có hôm học tiết Tiếng Anh, giáo viên hỏi rằng, chúng tôi thích làm gì vào thời gian rảnh. Mọi người đều bảo đi chơi, ngủ, đọc truyện, xem phim, nghe nhạc các thứ. Khi chỉ đến Lão, Lão chỉ đáp một chữ vỏn vẹn "học".

Giáo viên lúc đó tấm tắc khen Lão hiếu học. Điều đó cũng đâu phải chờ Lão trả lời mới biết, nhìn mặt Lão là thấy ngay dòng chữ mọt sách to tướng rồi.

Một ngày nọ, để ngăn chặn cái sự học của Lão, tôi quyết định giấu hết sách vở của Lão trước giờ ra chơi. Lão tìm không thấy, Lão nhìn tôi, tôi nhìn Lão cười. Lão biết là tôi giấu nhưng Lão không thèm nói một lời.

- Đi căn-tin không? Tôi mời.

Lão không thèm đáp. Tiếp theo, Lão lấy ở đâu đó trong hộc bàn ra một tờ giấy trắng đã bị viết phân nửa, cộng thêm cây bút ở xó xỉnh nào đó. Tin được không, Lão viết lại đề rồi ngồi giải ngon lành. Tôi có nên chặt luôn cái đầu Lão đem đi giấu?

Nhân lúc Lão đang suy nghĩ cách làm bài, tôi giật lấy tờ giấy của Lão, vò nát rồi nhìn Lão khiêu khích. Tôi chưa từng nhìn thấy Lão tức giận, tôi cũng muốn xem xem Lão tức giận sẽ trông ra sao. Lúc nào cũng nhìn thấy Lão với cái vẻ mặt đơ đơ bình thản, ghét lắm.

Lão tiếp tục dùng bộ mặt đơ nhìn tôi. Rồi Lão đột nhiên nắm lấy tay tôi, tôi giật mình như bị điện giật. Cảm giác ấm nóng ngay chỗ hai bàn tay tiếp xúc chân thật đến lạ. Lão tiến lại gần, con ngươi đen láy phản chiếu hình ảnh của tôi. Lão, Lão định làm gì vậy chứ?

- Tiện thể vứt hộ tôi cái bút!

Lão đặt cây bút bi vào trong lòng bàn tay tôi, rồi nằm rạp xuống bàn. Tôi đến cả một chữ cũng không thể thốt ra được.

Là ai, là ai bảo Lão rất nghiêm túc? Là ai bảo Lão không biết đùa? Xảo trá, Lão là tên hài hước nhạt nhẽo nhất trên thế giới.

Hai tiết còn lại của hôm đó, tôi ngây người nghĩ về Lão, quên mất cả chuyện phải trả lại cặp. Lão cũng không thèm đòi, Lão ngủ suốt hai tiết học. Giáo viên vốn có ấn tượng tốt về Lão, chỉ nghĩ Lão học hành đôi lúc sẽ mệt mỏi, nên cũng chẳng có ai nhắc nhở. Lão dưới sự bảo hộ của giáo viên, đánh một giấc ngon lành đến tận giờ ra về.

Tôi nhìn Lão. Lão vì tránh ánh sáng mà nằm quay mặt về hướng của tôi. Tôi lấy bút chọt chọt má Lão, mềm mềm lại còn đàn hồi rất tốt. Chưa được bao lâu thì Lão mở mắt, trừng mắt nhìn tôi.

Tôi không có xấu hổ khi bị bắt gặp, còn cười hì hì với Lão.

- Má cậu mềm thế? Cho tôi sờ tí nhé!

Nghe là biết lời trêu ghẹo, tôi lại còn rất lưu manh giả vờ đưa tay về phía Lão. Lão lập tức hất tay tôi ra, làm như thiếu nữ thẹn thùng xoay người về bên kia.

Lão của tôi, có cần đáng yêu đến vậy không?

Một ngày nọ.

Hộc bàn của chúng tôi không có ngăn làm hai, chỉ duy nhất một ngăn bàn dùng chung. Lão là tên ưa sạch sẽ, thích ngăn nắp. Đương nhiên là phần bàn phía bên Lão sẽ vô cùng sạch sẽ, vô cùng ngăn nắp, thứ gì ra thứ nấy rõ ràng. Lại nhắc đến một đứa lâu nay sống bừa bộn thành quen như tôi, hộc bàn trông chả khác gì cái thùng rác thứ hai.

Giấy nháp dùng xong, vứt vào hộc bàn.

Bút hết mực, vứt vào hộc bàn.

Vỏ kẹo, vứt vào hộc bàn.

Lão đến lớp, ngạc nhiên vì hộc bàn lại trở về đúng chính nó. Tôi cười, háo hức chờ Lão sẽ nói với tôi câu gì. Kết quả là Lão nhìn xong, ngồi vào bàn và lấy bài ra học.

Chuông reng, vào học. Tôi buồn bực Lão không thôi, Lão nói chuyện với tôi thì Lão sẽ chết ngay à?!

Lão thò tay xuống hộc bàn, mò mẫm cái gì đấy. Tôi cũng cho tay xuống hộc bàn, vờ như đang tìm đồ. Tay tôi lấn dần sang phần bàn của Lão. Ngay khi vừa chạm vào cục thịt mềm mềm, tôi lập tức nắm chặt tay Lão không buông.

Lão đang chép bài, lập tức trừng mắt nhìn tôi. Tôi giương mắt nhìn lại Lão đầy thách thức. Lão cố vùng ra, tôi lại càng nắm chặt hơn. Tôi đan từng ngón tay vào với tay Lão, lúc này chỉ hận không thể lấy keo kết dính hai bàn tay lại.

Lão không nói gì, cũng chả thèm vật tay với tôi nữa. Lão quay lại với bài giảng trên lớp, mặc kệ tôi muốn cầm nắm ra sao thì tùy.

- Bộ cậu ghét tôi lắm hả?

Lão không ừ hử gì, để mặc tôi tự độc thoại một mình.

- Tôi xả rác, cậu có thể nhắc để tôi dọn. Tôi mượn đồ cậu không trả, cậu có thể đòi tôi. Tôi cố ý giở trò với cậu, cậu cũng có thể làm như thế với tôi.

- Chẳng lẽ cậu ghét tôi đến nỗi mở miệng nói chuyện với tôi cũng thấy không xứng?

Lão quay sang tôi, nhàn nhạt nhả ra một chữ:

- Ừ.

Liệu tôi có thể tự an ủi mình rằng, đây vốn chỉ là câu cửa miệng của Lão. Lão hoàn toàn không có ý ghét tôi.

Hộc bàn một ngăn, hai người cùng ngồi, tôi đan chặt tay Lão.

---

#mess1:

"Nghe bảo hôm nay em lại trốn học?"

"Chỉ là hôm nay em đến ngày, đau bụng quá nên...

.

.

"

"Bà dì em không phải đến vào đầu tháng sao?"

"Hahahha.

.

. Lão biết sao!

?"

"Bữa sau có kiểm tra, mai anh giảng lại bài.

"

".

.

.

thế thôi sao?"

"Còn lần nữa thì đừng có nói chuyện với anh.

"

Lão đã offline.