Sau khi tôi đã được đưa lên khỏi vách đá , nhìn rõ khuôn mặt thì đây chính là Minh Quân , cậu hốt hoảng lo lắng cho tôi : - Cậu có sao không ? Sao cậu lại ngã xuống đấy . Để tớ dưa cậu về lều .
- Mình không đi được , người mình ê ẳm hết rồi . - tôi nói rồi nhăn nhó đau đớn
- không sao , mình sẽ cõng câu về .
- Vậy làm phiền bạn nhé .
Dù là được Nhật Kinh cõng nhưng cơ thể tôi luôn đau nhói sau từng cử động bước đi của Nhật Minh . Người tôi lúc này cứ như đã bị liệt , đau nhói khắp nơi. Và cuối cùng tôi cũng đã đến được bìa rừng- nơi gần chỗ cắm trại của trường tôi . Lúc này thì Nhật Minh cũng đã thấy tôi đang được Minh Quân cõng trên lưng liền bực bội chạy đến :
- Cậu tìm được cô ấy à , đưa cô ấy cho tôi . Tôi đưa cô ấy vào trong - Nhật Minh nói với giọng lo lắng pha chút tức giận .
- Cô ấy có lẽ đã bị gãy chân , không nên để cô ấy động đậy nhiều . Tôi sẽ đưa cô ấy vào trong .
- Không được . Cậu đưa cô ấy đây
- Tôi nói không được là không được - Minh Quân tức giận trước thái độ của Nhật Minh
Mọi người ở đấy thấy 2 người họ nói chuyện lớn tiếng liếnl chú ý đến . Lúc này Nhật Minh không chịu nổi nữa liền đi đến Minh Quân xốc tôi ra khỏi người của Minh Quân
- Á ...
.
. đau . - tôi la lớn rồi ngất lịm .
Nhật Minh đã vô tình động vào vết thương ở bên hông người tôi khiến tôi đau không chịu nổi , máu khẽ nhỏ ra chỗ vết thương . Mọi người bu quanh 3 đứa tôi rồi Nhật Minh đưa tôi vào trong kiểm tra . Thấy tôi có vẻ không ổn liền gọi cho anh Thanh :
- Cậu cho người lái xe đến khu rừng gần thị trấn ngay lập tức
- Dạ , thưa cậu chủ .
Rồi Nhật Minh ngồi đó nhìn tôi đang mê man mà đau lòng . Một người vốn phong lưu như cậu ta mà có lúc cũng biết nhói đau khi thấy con gái đau . Quả thật khó tin . Chỉ sao một tiếng đồng hồ , một chiếc xe hơi đã đến nơi và cậu ta bế tôi ra ngoài lều nói với cô phụ trách đoàn du lich :
- Có lẽ em cùng với Tuyết Ngân sẽ về trước , cô với mọi người ở lại chơi vui vẻ . Tuyết Ngân cứ để em lo
- Ừ , vây em lo em ấy nhé .
- dạ , em đi đây
Nói rồi Nhật Minh bế tôi lên xe rồi nhanh chóng đi đến bệnh viện rồi tôi được đưa vào phòng cấp cứu . Một lúc sau , bác sĩ ra và Nhật Minh lo lắng hỏi:
- Cô ấy có sao không bác sĩ ?
- Không sao, chỉ là bị xây xát ở ngoài da và có một số vết thương lớn ở vùng hông và chân . Chân cô ta bị gãy và đã được băng bó lại . Chỉ cần ở đây vài ngày rồi xuất viện .
- Cám ơn bác sĩ . Tôi có thể thăm cô ấy ?
- Được .
Nhật Minh đi vào bên trong , tôi đang mê man trong phòng cấp cứu và đã được sơ cứu vết thương . Nhật Minh làm giấy tờ cho tôi xuống phòng víp của bệnh viện chỉ có một giường trong phòng và đầy đủ tiện nghi . Nhật Minh ở trong bệnh viện với tôi suốt ngày , lo lắng cho tôi như một đứa con nít lên ba:
- này , cái này là gì vậy - tôi chỉ vào li nước cùng với vài viên nhỏ trắng tinh .
- Thuốc bổ, anh kêu anh Thanh mua đấy . Em uống đi .
- Không , em không uống . Uống thuốc trong bệnh viện là đủ rồi . Uống không theo đơn thuốc bác sĩ lở phản tác dụng sao ?
- Em khỏi lo , anh hỏi bác sĩ rồi , thuốc này tốt lắm .
- Không uống mà- tôi ngang bướng cãi lại .
- giờ có uống không - Nhật Minh nghiêm nghị nhìn tôi .
- Uống -nhìn gương mặt này mà tôi phát sợ . Chọn cách hòa bình là tôg nhất.
Sao bao nhiêu ngày bị " chăm sóc " cuối cùng tôi cũng được xuất viện .
Nhật Mịnh đưa tôi về nhà cậu ấy và bế tôi vào phòng . Hiện giờ tôi không đi được và phải di chuyển bằng xe lăn nhưng lên lầu hơi bất tiện nên Nhật Minh bế tôi lên . Cậu ta đặt tôi lên giường rồi bảo tôi ngủ sau đó đi ra ngoài . Lúc này tôi có nghe cuộc nói chuyện giữa Nhật Minh và anh Thanh nhưng nghe không rõ :
- Cậu đã yêu ?
- Tôi không biết , có lẽ tôi không dừng lại được nữa .
- cậu nghỉ ba cậu sẽ đồng ý sao . Nếu cô ấy biết chuyện thì ra sao . Ba cậu đang làm quen một tập đoàn lớn và ngỏ ý làm thông gia với nhau đó . Cậu nên quyết định dứt khoác đi .
- Tôi biết cách giải quyết .
Nói rồi 2 người đó đi ra ngoài và tôi chìm sâu vào trong giấc ngủ và Nhật Minh cũng đã xin nghỉ học cho tôi . Nhưng cậu ta cũng xin nghỉ vì phải bắt đầu quản lí công ti từ tay ba của cậu . Từ đó , chỉ có ở nhà tôi mới được gặp cậu ,
, trong trường tôi luôn có Lộc Nhiên ở bên cạnh nhưng cô ấy không tự nhiên như trước mà có chút gì đó khó chịu với tôi nhưng tôi không để tâm đến điều đó