Sáng hôm sau , cô dậy sớm . Nghĩ lại chuyện hôm qua , lại cảm thấy vừa giận vừa đau lòng . Sáng nay , cũng chẳng còn những cái ôm nào cả . Cô đi thẳng vào làm VSCN rồi chuẩn bị làm bữa sáng .
Anh thức dậy , thấy không có cô bên cạnh liền đi xuống nhà .
Cô nhìn thấy anh , ngay lập tức ngoảnh mặt ra chỗ khác , miệng chỉ nhàn nhạt vài câu :
" Anh ngồi đi , chuẩn bị ăn sáng ! "
Nghe khẩu ngữ của cô , anh đoán chắc là cô đang giận , liền nhẹ giọng nói
" Sao hôm nay em dậy sớm vậy ?"
Cô không nhìn anh , khoé miệng cong lên một đường
" Không ngủ được "
Vừa nói cô vừa đặt đĩa bánh mì xuống bàn .
Định xoay lưng bước đi thì bị anh kéo tay lại , nhìn cô trân trân .
" Bỏ ra đi ! Hôm nay em đi sớm !
"
Nghe vậy anh lại càng siết chặt tay hơn khiến cô nhăn mặt . Đôi mắt tựa hồ kiên định nhìn cô
" Em giận anh sao ? "
Cô giật tay ra , lạnh lùng nói :
" Không ! Em đi đây !
"
Thiên Tâm quay gót bước đi . Sau 5s , bất ngờ lại cảm nhận được một thứ gì đó mềm mềm , ẩm ướt lại vô cùng ngọt ngào đang vờn trên môi mình . Nụ hôn ...
. địch thị là của tên Nhị Vương đáng ghét.
Cô vùng vẫy đẩy anh ra , càng đẩy anh càng ôm cô chặt hơn . Bất quá , cô đành nhắm mắt đáp trả .
Khi môi anh rời khỏi môi cô , khuôn mặt cô có chút phớt hồng .
" Anh xin lỗi ! "
Anh áp sát má mình vào má cô , lời nói ôn nhu khiến cô siêu lòng .
" Anh sai rồi !
"
Câu nói như một tia nắng ấm chiếu thẳng vào trái tim đang thổn thức của cô
Anh ôm chặt cô hơn , rồi lại tiếp lời
" Tha lỗi cho anh nhé ! "
Cô ngẩng đầu lên , nhìn thẳng vào mắt anh , trái tim rung lên từng hồi thánh thót
" Vâng ! Em không giận anh nữa !
"
Anh xoa đầu cô , cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô
" Mèo nhỏ ! Em ngoan lắm ! "
" Đáng ghét !
"
Cô đập nhẹ vào vai anh làm anh giả vờ nhăn mặt
" Á , đau anh !
"
" Cho anh chết nè , ai là mèo hả ??"
Anh cùng cô nô đùa rồi ăn sáng . Tiết trời tháng 7 oi ả , nhưng trong căn nhà nhỏ vẫn vang lên tiếng cười hạnh phúc , làm xoa dịu đi cái thời tiết khó chịu này .
.
.
Khi ăn sáng xong , Vương Nguyên liền đến công ty , còn Thiên Tâm hôm nay muốn về thăm bố mẹ mình và cả bố mẹ anh . Ban đầu , anh đòi đưa cô đi nhưng cô nhất quyết từ chối , sự ngang bướng của con mèo nhỏ này làm anh bất lực , đành để cô đi một mình .
.
.
.
.
TFEntertaiment.
.
.
.
" Nguyên Nguyên ! Em mua đồ ăn sáng cho anh nè ! "
Y Vân từ đâu chạy vào phòng nghỉ của TFBOYS , tay xách theo túi đồ to oạch . Anh khó chịu ngước lên nhìn , lạnh lùng nói :
" Anh ăn sáng rồi ! Với lại bây giờ cả nhóm phải tập hát , phiền em ra ngoài !
"
Anh vừa dứt lời , khuôn mặt cô ta liền ỉu xìu , méo xèo xẹo như bánh bao nhúng nước .
" Nhưng .
.
. Em đã mua đồ ăn cho anh mà .
.
.
!
"
Tuấn Khải và Thiên Tỉ lắc đầu bó tay nhìn Vương Nguyên , cuối cùng lại là Thiên Tỉ lên tiếng :
" Y Vân ! Phiền cô ra ngoài , đã đến giờ tập luyện của nhóm !
"
Cô ta nghe vậy đành ngậm ngùi đi ra ,
trước khi đi còn không quên ném cho Thiên Ca một cái nhìn sắc lẻm .
TFBOYS thở dài lắc đầu nhìn Y Vân , sau đó liền bắt tay vào tập luyện . Sắp đến ngày debut kỉ niệm 11 năm thành lập nhóm nên công việc vô cùng bận rộn .
***
" Thiên Tâm ! Nhà của hai đứa có mát không ? Thời tiết này nóng lắm đấy"
Cô Châu vừa gọt táo vừa nói .
" Dạ , mát lắm ạ ! Có nhiều cửa sổ nên thoáng lắm ạ !
"
Thiên Tâm phụ cô Châu gọt hoa quả , lễ phép đáp lời .
Cô Châu cười nhún vai nhìn Tâm Tâm , đứa con gái này ngay từ đầu bà đã rất yêu quý và ưng thuận rồi , vừa ngoan ngoãn , vừa lễ phép lại vô cùng tài giỏi .
" Cháu ở đây ăn cơm trưa đi , để cô gọi Tiểu Nguyên về ăn cơm cùng "
Cô Châu vỗ nhẹ vai cô , không quên kèm theo một nụ cười phúc hậu .
Thiên Tâm cười mỉm , nhẹ nhàng xua tay :
" Dạ thôi ạ ! Lát cháu về thăm bố mẹ mình nữa ! Còn Vương Nguyên , anh ấy nói trưa nay không về!
"
" Ừ ! Không sao ! "
Cô Châu cười giòn , vui vẻ cùng cô ăn trái cây .
Một lúc lâu sau , Thiên Tâm xin phép về nhà bố mẹ mình .
.
.
.
Nhà bố mẹ.
.
.
.
Cũng đã gần một tuần nay cô chưa về nhà , cảm giác rất nhớ nhà và mọi người . Vừa về đến nhà , cô đã sà vào lòng mẹ như một đứa trẻ khiến bà bật cười
" Con nhóc này ! Tưởng cô quên ta rồi !
"
Cô chun mũi , cười vui vẻ nói
" Làm sao quên được chứ ! Nhớ mẹ sắp chết luôn rồi !
"
Tiểu Mễ âu yếm nhìn con gái mình , cũng đã mấy ngày liền không nhìn thấy cô, cảm giác gầy hơn trước a~
" Thiên Tâm ! "
Chất giọng ấm áp mà khàn khàn này không phải của bố sao .
Cô quay ngoắt lại , khoé miệng nhoẻn nụ cười vui mừng
" Bố !
"
Ông Lưu đi từ trên tầng xuống , tay cầm theo một chiếc hộp nhỏ màu vàng được trang trí rất tinh xảo mặc dù cũng đã cũ
" Vương Nguyên đâu ?"
Ông ngó ngang ngó dọc sau đó hỏi cô .
" Anh ấy bận nên không về được ạ ! Mà bố này , sao chưa gì đã hỏi anh ấy rồi ! Con nữa mà !
"
Cô phụng phịu nói .
Ông bà Lưu nhìn nhau bật cười
" Con là con gái của ta , đương nhiên sẽ khác rồi !
"
Bố cô vừa nói , vừa đưa tách trà lên miệng nhấp một ngụm .
" Con biết mà !
"
" À Thiên Tâm ! Ta có thứ này muốn đưa cho con rể!
"
Bỗng Lưu Điểm đặt tách trà xuống bàn , tay với lấy chiếc hộp vừa nãy để trên kệ trà .
" Con rể ?? Bố à , chưa đến ngày đó đâu !
"
Cô cười cười e ngại , nhưng hai từ " con rể " mà bố cô thốt ra thật sự khiến cô rất vui , điều này chứng minh rằng từ lâu , hai người đã xem Vương Nguyên là một phần trong gia đình mình rồi .
" Ầy , gọi trước thì có sao đâu ! Con cầm lấy !
"
Ông chép miệng một cái , sau đó đưa chiếc hộp cho cô .
" Cái này là gì vậy ạ ?"
Cô tò mò cầm chiếc hộp lên ngắm nghía .
" Đây là chiếc đồng hồ bố rất thích , nó đã gắn liền cùng với tuổi thanh xuân của ta . Có thể nói , chiếc đồng hồ chính là báu vật trong lòng ta . Lần này ta muốn tặng nó cho con rể , nghĩa là ta rất tin tưởng cậu ấy ! Chiếc đồng hồ này .
.
.
. là tuổi thanh xuân oanh liệt của ta !
"
Ông chậm rãi nói , thuận tay mở hộp lấy chiếc đồng hồ ra ngắm nhìn một lượt .
" Bố à ! Chiếc đồng hồ này quý lắm ! Bố cứ giữ đi ! Con sợ.
.
. "
Cô ngập ngừng nói
" Bố con chắc đã phải suy nghĩ rất nhiều mới quyết định đó chứ ! Con cứ cầm lấy ! Ta nghĩ Vương Nguyên sẽ rất thích !
"
Tiểu Mễ ôn tồn , gật đầu nhìn Thiên Tâm .
Cuối cùng , sau một hồi đùn đẩy , cô cũng đành nhận .
.
.
.