Song, sau khi cậu bé bị người tin tưởng nhất làm bị thương thì cậu đã thay đổi, có thời gian cậu sẽ đi sau núi tìm cây thương truật, luôn đi một mình, không còn giống như trước đi đâu cũng kéo theo một đám đồng bọn hò hét ầm ĩ.
Nếu không lên núi thì cậu sẽ ở cạnh Đường Thanh Thanh, không nhìn cô bào chế dược liệu thì nhìn cô chăm đất riêng.
Hơn nửa tháng trôi qua, mầm dưa hấu ở sân sau nhà Đường Thanh Thanh đã mọc lên một sợi dài xanh tươi, nhìn rất phấn khởi.
Lúc Hắc Oa nghe dáng vẻ của dưa hấu khi trưởng thành thì nước bọt muốn kiềm không được, chỉ hận không thể cắm rễ trong nhà Đường Thanh Thanh không rời, mỗi khi trời tối phải bị chị Hai Tần kéo lỗ tai mới chịu rời đi.
Lại một ngày nắng đẹp, Hắc Oa đã đến nhà Đường Thanh Thanh từ sớm, đi theo cô loanh quanh vài vòng sau đó đi đến sân sau.
"Chị Thanh Thanh, khi nào dưa hấu này nở hoa!
" Hắc Oa nhìn lá cây dưa hấu không khác gì hôm qua, hơi ủ rũ.
Đường Thanh Thanh đang nhổ cỏ? Nhổ cỏ có thể khiến linh khí tiêu tán, cỏ ở mảnh đất này mọc tốt hơn nơi khác, cách một hai ngày phải đến nhổ một lần. Cô nghe Hắc Oa hỏi như thế mỗi ngày, đã thành thói quen liếc nhìn mầm dưa hấu: "Chờ đi, có lẽ khoảng hai mươi ngày nữa.
"
Hắc Oa nghe nói như thế, thở dài một hơi: "Cây này lớn chậm quá, em thấy mẹ trồng rau xanh mới hơn hai mươi ngày đã có thể ăn rồi.
"
Nghĩ đến hương vị nước luộc rau buổi sáng, gương mặt nhỏ nhăn lại như cụ già.
Đường Thanh Thanh nhìn vẻ mặt cậu bé, thông cảm nói một câu: "Có lẽ dưa hấu ngon hơn rau xanh nên chậm lớn hơn.
"
"Thế à...
.
" Hắc Oa nghe xong cảm thấy cũng đúng, vội gật đầu rồi cầm muôi nhỏ tưới nước cho mầm dưa hấu của mình.
"Chị Thanh Thanh, có cần em tưới nước cho mầm dưa hấu của chị không?"
"Không cần, để một lát chị tự làm.
"
Từ khi Hắc Oa đến chỗ của Đường Thanh Thanh thấy mầm dưa hấu thì đã cảm thấy thứ này ngon, cho dù cậu bé chưa từng nếm thử dưa hấu.
Đường Thanh Thanh cảm thấy thú vị, đào một gốc mầm dưa ở góc cho Hắc Oa để cậu bé trồng, như thế mầm dưa hấu ở đó mọc ra đều của cậu bé.
Hắc Oa nghe xong rất vui vẻ, cậu bé trồng dưa ở khu đất của cô. Có được mầm dưa thú vị lại không thể chia sẻ với nhóm bạn, mỗi ngày cậu bé chỉ có thể nói chuyện với mầm dưa, tưới nước cho nó.
Đường Thanh Thanh không phản đối.
Ở một mình đã lâu, Đường Thanh Thanh vui lòng khi ở chung với Hắc Oa, chậm rãi tạo thành thói quen.
Sáng sớm, Hắc Oa sẽ đi đến chỗ Đường Thanh Thanh, cùng nhổ cỏ, tưới nước cho vườn rau. Sau đó hai người cùng lên núi chăn trâu, dê, chờ khi mười giờ sẽ dắt dê, trâu về, nhốt vào chuồng.
Tiếp theo Đường Thanh Thanh về nhà nghỉ ngơi, Hắc Oa sẽ lên núi tìm dược liệu. Nếu như tìm được nhiều thì buổi chiều Đường Thanh Thanh sẽ đi hái cùng cậu bé, nếu như tìm được ít thì buổi chiều Đường Thanh Thanh sẽ ở nhà tu luyện hoặc bào chế dược liệu. Đến khi chạng vạng tối hai người lại cùng nhau đi chăn trâu dê.
Mỗi ngày sắp xếp thời gian bận rộn, đã lâu rồi Hắc Oa không đi chơi với bọn trẻ trong làng.
Buổi sáng hôm nay, Hắc Oa giúp Đường Thanh Thanh nhốt trâu vào chuồng, sau đó đột nhiên hỏi: "Chị Thanh Thanh, chiều nay chị có bận việc không?"
"Có lẽ chỉ ở nhà bào chế dược liệu, không phải hôm qua em mang một ít đến cho chị sao, chị con chưa nhặt lại nữa.
" Cô khó hiểu hỏi: "Buổi chiều có việc gì sao?"
Hắc Oa ngượng ngùng gãi đầu: "Hôm nay anh Đại Hỉ về, nhóm Tam Dương hỏi buổi chiều chúng ta có muốn đi chơi cùng nhau không.
"
Đại Hỉ là em của đại đội trưởng, cũng là người duy nhất học cấp hai trong trấn, là người bọn Hắc Oa chơi rất thân.
Trước đó, một thời gian dài Đại Hỉ đều ở nhà cô trong trấn, hôm nay hiếm khi được trở về nên hẹn nhóm bạn cùng đi chơi.
"Đi chứ, chúng ta đi đâu chơi?" Đường Thanh Thanh vui vẻ đồng ý.
Lúc trước mảnh đất chia ra để trồng Khí Toàn Thảo đã có chút linh khí, cô trồng vài loại rau trên đó, bây giờ mỗi ngày sẽ hái mấy cây để ăn, làm cháo rau hoặc mì sợi.
Bây giờ thời gian tu luyện của cô vẫn giống lúc trước, nhưng mỗi ngày ăn chút thức ăn có linh khí nên thể chất của cô dần cải thiện. Sau khi ở trong nhà một thời gian dài cô mong chờ được đi ra ngoài một phen, nên mong chờ nhìn Hắc Oa.