Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Chương 2
Chương 3 - Chương 3
Chương 4 - Chương 4
Chương 5 - Chương 5
Chương 6 - Chương 6
Chương 7 - Chương 7
Chương 8 - Chương 8
Chương 9 - Chương 9
Chương 10 - Chương 10
Chương 11 - Chương 11
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Chương 13
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Chương 15
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Chương 18
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Chương 20
Chương 21 - Chương 21
Chương 22 - Chương 22
Chương 23 - Chương 23
Chương 24 - Chương 24
Chương 25 - Chương 25
Chương 26 - Chương 26
Chương 27 - Chương 27
Chương 28 - Chương 28
Chương 29 - Chương 29
Chương 30 - Chương 30
Chương 31 - Chương 31
Chương 34 - Chương 34
Chương 35 - Chương 35
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Chương 37
Chương 38 - Chương 38
Chương 39 - Chương 39
Chương 40 - Chương 40
Chương 41 - Chương 41
Chương 42 - Chương 42
Chương 43 - Chương 43
Chương 44 - Chương 44
Chương 45 - Chương 45
Chương 46 - Chương 46
Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Chương 2
Chương 3 - Chương 3
Chương 4 - Chương 4
Chương 5 - Chương 5
Chương 6 - Chương 6
Chương 7 - Chương 7
Chương 8 - Chương 8
Chương 9 - Chương 9
Chương 10 - Chương 10
Chương 11 - Chương 11
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Chương 13
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Chương 15
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Chương 18
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Chương 20
Chương 21 - Chương 21
Chương 22 - Chương 22
Chương 23 - Chương 23
Chương 24 - Chương 24
Chương 25 - Chương 25
Chương 26 - Chương 26
Chương 27 - Chương 27
Chương 28 - Chương 28
Chương 29 - Chương 29
Chương 30 - Chương 30
Chương 31 - Chương 31
Chương 34 - Chương 34
Chương 35 - Chương 35
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Chương 37
Chương 38 - Chương 38
Chương 39 - Chương 39
Chương 40 - Chương 40
Chương 41 - Chương 41
Chương 42 - Chương 42
Chương 43 - Chương 43
Chương 44 - Chương 44
Chương 45 - Chương 45
Chương 46 - Chương 46
Dám chơi tôi ư? Cẩn thận đó.
" Kít...
.
.
.
"
Lâm về tới nhà quay đầu lại nhìn thì trông thấy mảnh giấy được viết với nét chữ uyển chuyển, rõ ràng, mềm mại, nắn nót, dòng chữ thì rất lớn, mảnh giấy được dán ở phía sau xe. Lâm đọc xong thì tối tăm mặt mũi. Cùng lúc đó, 2 người chuyên đánh đàn và sáng tác nhạc cho Lâm bước ra, đọc xong mảnh giấy trước mặt thì bò lăn ra mà cười.
Nội dung mảnh giấy.
" Xe này có chở bệnh nhân tâm thần, vừa trốn viện, giờ được chúng tôi đưa về lại Trung tâm thần kinh. Mong mọi người né ra, đề phòng bệnh nhân phát bệnh dại gây tổn hại cho mọi người"
" Haha. Chiếc xe hàng hiệu của mày giờ thành xe chở bệnh nhân rồi"
" 2 người im đi. Đi chuẩn bị thôi. Lát nữa có cuộc họp báo của ca sĩ Vi Nhã đó"
" Vậy sao? Vậy thì mình phải ăn mặc đẹp vào nha Bảo"
" Sao vậy?"- Lâm hỏi
" Vi Nhã đẹp lắm. Hiện giờ đang là người mẫu nổi tiếng đấy"
" Ủa chứ không phải ca sĩ sao?"
" À. Vừa là ca sĩ, diễn viên và người mẫu luôn. Người gì đâu mà vừa đẹp lại vừa đa tài nữa chứ.
"
" Gì? Tao cũng đẹp, cũng đa tài nè"
" Mày làm gì?"- Huy hỏi
" Ca sĩ với người mẫu"
" Nhưng người đẹp của thằng Bảo còn làm diễn viên nữa cơ. Với lại, mày không phải con trai, mày thuộc.
.
.
.
.
.
"
" Thuộc gì hả?"- Lâm gắt lên.
" Thế giới thứ 4"- Bảo nói.
" Là.
.
.
.
là sao?"- Lâm ngây thơ hỏi lại .
" Là không xác định đó"- cả Vũ và Huy đều đồng thanh nói rồi chạy vụt đi ngay
" 2 thằng khốn"