Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Chương 2
Chương 3 - Chương 3
Chương 4 - Chương 4
Chương 5 - Chương 5
Chương 6 - Chương 6
Chương 7 - Chương 7
Chương 8 - Chương 8
Chương 9 - Chương 9
Chương 10 - Chương 10
Chương 11 - Chương 11
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Chương 13
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Chương 15
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Chương 18
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Chương 20
Chương 21 - Chương 21
Chương 22 - Chương 22
Chương 23 - Chương 23
Chương 24 - Chương 24
Chương 25 - Chương 25
Chương 26 - Chương 26
Chương 27 - Chương 27
Chương 28 - Chương 28
Chương 29 - Chương 29
Chương 30 - Chương 30
Chương 31 - Chương 31
Chương 34 - Chương 34
Chương 35 - Chương 35
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Chương 37
Chương 38 - Chương 38
Chương 39 - Chương 39
Chương 40 - Chương 40
Chương 41 - Chương 41
Chương 42 - Chương 42
Chương 43 - Chương 43
Chương 44 - Chương 44
Chương 45 - Chương 45
Chương 46 - Chương 46
Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Chương 2
Chương 3 - Chương 3
Chương 4 - Chương 4
Chương 5 - Chương 5
Chương 6 - Chương 6
Chương 7 - Chương 7
Chương 8 - Chương 8
Chương 9 - Chương 9
Chương 10 - Chương 10
Chương 11 - Chương 11
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Chương 13
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Chương 15
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Chương 18
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Chương 20
Chương 21 - Chương 21
Chương 22 - Chương 22
Chương 23 - Chương 23
Chương 24 - Chương 24
Chương 25 - Chương 25
Chương 26 - Chương 26
Chương 27 - Chương 27
Chương 28 - Chương 28
Chương 29 - Chương 29
Chương 30 - Chương 30
Chương 31 - Chương 31
Chương 34 - Chương 34
Chương 35 - Chương 35
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Chương 37
Chương 38 - Chương 38
Chương 39 - Chương 39
Chương 40 - Chương 40
Chương 41 - Chương 41
Chương 42 - Chương 42
Chương 43 - Chương 43
Chương 44 - Chương 44
Chương 45 - Chương 45
Chương 46 - Chương 46
Chuẩn bị.
Vi Nhã và vợ chồng Chủ tịch nói chuyện với nhau mãi cho tới khi có điện thoại
" Con xin lỗi. Con có việc gấp phải đi. Chào các vị, hẹn một lần khác gặp nhau"- Vi Nhã cười nhẹ nhàng.
" Cô con gái nuôi của Bà đâu rồi?"
" Tôi bảo nói đi rồi, tôi sợ nó gặp cô, rồi sau này có chuyện phiền toái, con nhỏ đó tinh ranh lắm"
" Bà biết chắc cô bé đó tinh ranh sao?"
" Tôi nuôi nó 14 năm rồi, không biết sao được chứ"
" Vậy thì tốt. Tôi phải đi rồi. Ngày mai, tôi sẽ gặp Bà ở Công ty đó, có thể tôi sẽ là Thư kí của Bà đấy"
" Cô...
.
.
.
.
.
.
"
" .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"- Vi Nhã không nói gì chỉ mỉm cười cộng với cái nháy mắt.
.
.
. . . . . . . . . . . . . . .
" Darling.
.
.
.
.
.
.
.
darling.
.
.
.
.
.
.
.
"
" Alô"
" Mẹ ơi? Con không tìm thấy sữa chua"
" Thôi. Ta không cần nữa, con lên đây đi"
" Dạ??? Vậy mẹ.
.
.
.
thì sao? Mẹ mệt mà?"
" Kệ ta. Ta không mệt nữa"
" Dạ"
5phút sau.
" Con chào mẹ"
" Được rồi. Đi xa ta ra, con thật gớm ghiếc"
" . . . . . . . .
"
Tử Uyên lững thững đi, giữa chốn đông người này, cô chẳng biết đi đâu, đứng đâu nữa, cô là người xấu nhất ở đây, cô bơ vơ một mình ở đây.
" Á"
. . . . . .