Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Cập nhật: 30/11/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 313
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Điền Văn
Cổ Đại
     
     

Đêm khuya tĩnh mịch, vẫn có những kẻ nhàn rỗi không chuyện làm, mò đến lão Tiết gia, chỉ để kể rằng: "Hai hài tử của Tiết Thành Cử thật đáng thương, e rằng Khương Ly thực sự đã bỏ đi.

"

Trong viện lão Tiết gia, đèn vẫn chưa tắt, Tiết Đại Ngưu đang nói chuyện với nương mình, Lưu Xuân Hoa: "Tiết Mãn còn khăng khăng nói rằng kế nương nó hứa trước khi trời tối sẽ về, mà đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, con thấy nó với Tiết Ninh ngồi trước cửa, giống như hai con chó nhỏ, khóc lóc đến rối bời.

"

Triệu Gia Tú nghe vậy, liền trợn mắt nhìn sang Tiết Lão Tứ bên cạnh:

"Hay là chàng đi xem thử một chút?"

Tiết Thành Văn đang bận đan rổ tre, tay không ngừng động tác, mãi lâu sau mới lạnh lùng đáp: "Xem rồi thì sao? Nếu Khương Ly thật sự bỏ đi, nàng có bằng lòng nuôi Tiết Mãn và Tiết Ninh không?"

Triệu Gia Tú cứng họng, không nói thêm lời nào.

Hai hài tử Tiết Mãn và Tiết Ninh thật đáng thương, nhưng ngay cả thân tử của mình, nàng ấy còn không đủ sức nuôi nổi. Nhà cũng không có lấy đủ cơm ăn, nói gì đến nuôi thêm người khác.

Trong đêm đen, ngoài tiếng mắng chửi của Lưu Xuân Hoa và lời cằn nhằn của Tiết Đại Ngưu, phần còn lại chìm trong sự im lặng vô tận.

Hai huynh muội Tiết Mãn và Tiết Ninh, tựa vào nhau khóc nức nở suốt cả đêm, khóc đến lúc mệt mỏi rồi thiếp đi.

Ở tận sâu trong núi thẳm, Khương Ly đang đeo cung, ngồi xổm trên một thân cây.

Suốt quãng đường, nàng hái được chút rau dại, đào được nửa gùi khoai hoang, còn bắt được hai con gà rừng, nhưng chúng gầy trơ xương, chẳng được bao nhiêu thịt. Chỉ đến khi vào sâu trong rừng, nàng mới phát hiện dấu chân và phân lợn rừng.

Khương Ly lần theo dấu vết suốt hai canh giờ, cuối cùng tìm đến một khu vực dấu chân dày đặc, thì trời đã tối đen.

Nàng treo giỏ lên một nhánh cây, tay mang cung, tay cầm dao, lặng lẽ phục sẵn trên thân cây chờ đợi.

Trong rừng sâu, đêm tĩnh lặng đến mức chỉ cần gió thổi nhẹ qua cũng vang lên tiếng xào xạc khiến người ta rợn tóc gáy.

Tâm trí nàng thoáng hiện lên hình ảnh Tiết Mãn và Tiết Ninh. Sáng nay để chúng yên tâm, nàng đã hứa sẽ về trước khi trời tối. Giờ không biết nàng chưa về, hai hài tử đó có phải đang khóc hay không.

Nhưng đã vào rừng, đi xa như vậy, nàng mới tìm được tung tích của lợn rừng. Dù sao lần này cũng phải săn được một con đem về.

Nàng lặng lẽ nằm phục, không ngủ suốt đêm.

Đến khi trời tờ mờ sáng, ánh sáng đầu tiên vừa ló dạng nơi chân trời.

Lợn rừng thường ra kiếm ăn vào lúc hoàng hôn hoặc khi trời mờ sáng. Khương Ly duỗi người, vận động nhẹ gân cốt, rồi lại tiếp tục nằm rình.

Chẳng mấy chốc, nàng nghe tiếng động xào xạc trong bụi rậm.

Ánh mắt nàng lia tới nguồn âm thanh, phát hiện một con lợn rừng lông đen.

Nhìn dáng vẻ, ước chừng con này nặng chừng hai trăm cân.

Khương Ly chờ đợi suốt một đêm, cuối cùng cũng đợi được nó, tim nàng đập thình thịch vì kích động.

Nàng từ từ trượt xuống từ thân cây, mắt dõi theo con lợn, nó đang mải mê ăn những củ khoai dại mà nàng rải sẵn dưới gốc cây.

Đợi khi nó tiến gần, nàng nín thở, chầm chậm trườn xuống thân cây.

Con lợn đang tập trung ăn, hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của nàng.

Khương Ly nhanh chóng quan sát xung quanh, không có dấu hiệu của dã thú khác, chỉ có con lợn này.

Nàng nắm chặt con dao trên tay, lập tức hành động.

Điểm yếu của lợn rừng nằm ở giữa hai mắt, Khương Ly lao xuống, vung dao bổ thẳng vào đầu nó.

Nhưng lợn rừng phản ứng cực nhanh, né được nhát dao, khiến lưỡi dao chỉ sượt qua mõm nó, máu tươi tức thì tuôn ra.

Một đòn không thành, nàng đã làm nó hoảng sợ.

Con lợn nhìn nàng, trong mắt ánh lên vẻ hung ác.