Khương Ly lúc này nghĩ tới lời Tiết Mãn, sau này nàng đúng là thật sự cần chú ý, gia tộc thời cổ đại đặt nặng đoàn kết, nàng đánh một người thì không sao, nhưng cả một gia tộc, chẳng lẽ nàng đánh chết hết toàn bộ sao.
Hơn nữa, đánh chết phải đền mạng, cũng quả thật không đáng giá.
Nàng vừa suy nghĩ, vừa thu dọn chỗ đồ mua về, cất toàn bộ dưới đống rơm rạ.
Vừa dọn xong, liền nghe thấy tiếng gọi của Tiết Mãn.
Nàng đi ra ngoài, chỉ nhìn thấy lão thái thái và Triệu Gia Hà cùng tới, đứng ở trong viện.
Nàng không rõ ý tứ, cũng không vội mở lời trước.
Chỉ nghe thấy lão thái thái chậm rãi nói: "Ngươi là Khương Ly đúng không? Ta là nương của Triệu Đại Xuân, nó ăn nói làm việc không suy nghĩ, mạo phạm ngươi, ta đặc biệt đến đây để tạ lỗi.
"
Khương Ly vội xua tay: "Đại nương, hắn ta ăn nói khó nghe, ta cũng nhất thời nóng nảy mà ra tay, có lẽ cũng hơi nặng tay một chút. Ân oán giữa chúng ta coi như chấm dứt ở đây.
"
"Thật sự không dám nhận lễ của ngươi.
"
Lão thái thái nghe lời Khương Ly nói, bèn chăm chú quan sát nàng.
Triệu Đại Xuân vốn là người gây chuyện khắp nơi, mỗi lần như vậy bà ấy đều phải đứng ra tạ lỗi, mặc dù nhi tử có bị người khác đánh lại, bà ấy cũng chẳng trách ai, vì vốn là nhà mình tự chuốc lấy, khiến người người ngứa mắt.
Nhưng đây là lần đầu tiên bà ấy nghe người ta nói "ân oán chấm dứt".
"Ân oán chấm dứt, đó là vì nương tử ngươi rộng lượng.
"
Khương Ly vốn là người mới đến thôn, lại không quen biết nhiều, mặc dù Triệu Đại Xuân là kẻ đáng ghét, nhưng lão thái thái và hài tử này xem chừng cũng không phải người xấu, bèn nói: "Đại nương, mời vào nhà ngồi.
"
Nhưng trong nhà cũng chẳng có gì để ngồi, chỉ toàn đá và rơm rạ.
Vào đến nhà, lão thái thái lấy mấy quả trứng gà từ trong giỏ trúc ra, đặt lên đống rơm.
Khương Ly vội từ chối: "Đại nương, thật sự không cần như vậy.
"
Lão thái thái nói: "Người như nó miệng lưỡi đáng ghét, bị đánh là đáng đời. Nhưng mấy quả trứng này, ngươi nhất định phải nhận. Nếu không, ta thật sự chẳng còn mặt mũi nào.
"
Trứng gà dễ vỡ, không chịu nổi xô đẩy. Nếu từ chối mãi khiến vỡ mất một quả, thật khiến người ta đau lòng.
Khương Ly đành không từ chối nữa.
Sau khi để lại mấy quả trứng, lão thái bà cũng không nấn ná lâu, dẫn Triệu Gia Hà đi về.
Khương Ly không giỏi ứng phó những mối quan hệ qua lại thế này, nhìn mấy quả trứng trên đống rơm mà lòng không khỏi phiền muộn.