Bệnh của Thái Hậu nương nương tới nhanh mà khỏi cũng nhanh , nằm trên giường mấy ngày liền hoàn toàn tốt lắm ,
chẳng qua trong lòng nàng đang tính toán một việc , liền mượn cớ ốm ở Từ An Cung tĩnh dưỡng cho thật tốt .
Hoàng đế mỗi ngày đều đến vấn an ,
biểu hiện hắn một phen hiếu thuận . Nhưng trừ vài câu mẫu hậu tịnh dưỡng bồi bổ thân thể cho tốt , nhi thần tuyệt không làm cho mẫu hậu lo lắng , hắn tuyệt nhiên không nói một câu về chuyện trên triều .
Nghe tiểu hoàng đế nói này nọ Liễu Thanh Đường liền nhịn không được gợi lên một nụ cười ,
cười tiểu hoàng đế thật sự nóng vội thu đoạt quyền lợi , giả vờ giả vịt càng ngày càng không giống .
những người đó nghĩ muốn thừa cơ lúc nàng ốm làm giảm đi quyền lực của nàng ,
nhưng làm cũng quá lộ liễu .
hắn cũng không biết vài vị lão thần nóng lòng ,
muốn ngay lập tức nắm tiểu hoàng đế trong tay ,
bộ dáng thật khó coi .
Trong lòng hiểu rõ ,
Liễu Thanh Đường liền ngày ngày giả bệnh ở Từ Ân Cũng nhàn nhã vẽ tranh ,
luyện chữ ,
thời gian còn lại đi hoa viên của Từ An Cung ngắm hoa , mắt lạnh nhìn tiểu hoàng đế ngày càng đắc ý , vài vị đại thần cũng bắt đầu xao động nghĩ dọn dẹp tiểu hoàng đế mở rộng thế lực của mình .
Liễu Thanh Đường không vội ,
nhưng Đào Hiệp tâm tư đơn thuần thì bắt đầu nóng nảy .
Đào Hiệp là người quản lý mua bán bên ngoài ,
cùng với mama quản lý trong cung là khác nhau ,
nên không thường xuất hiện trước mặt nàng .
Hơn nữa Đào Hiệp so với mama lại càng thêm tùy tiện ,
tính tình nóng nảy , thấy chủ tử sinh bênh bị những người kia đoạt quyền ,
nàng liền không nhịn được chạy đến nội điện đi tới đi lui trước mặt Liễu Thanh Đường .
Đào Hiệp cùng với mama đều là theo hầu hạ Liễu Thánh Đường từ nhỏ đến giờ ,
Liễu Thành Đường tự nhiên cũng hiểu biết nàng , thấy nàng như vậy hơi nghĩ một chút liền biết nàng vì chuyện gì mà đến .
Vừa vặn vẽ xong bức Ngạo Tuyết Đông Mai Đồ , Liễu Thanh Đường buông bút , Đào hiệp vẻ mặt ân cần chào đón khen nói .
" Chủ tử người vẽ càng ngày càng tốt , đông mai so với ở ngoài còn muốn thanh lệ ngạo nghễ hơn ba phần đấy!
"
" Được rồi ,
chủ tử ngươi còn không biết tâm tư ngươi sao , an tâm nhìn đi ,
chủ tử ngươi cũng không phải người chỉ biết chờ người khác đến khi dễ.
"
Thời điểm nói lời này trên mặt Liễu Thanh Đường thần sắc tự tin dị thường chói mắt ,
thân hình gầy yến hiện lên một cỗ khí sắc bén.
Đào Hiệp cười hắc hắc , nháy mắt với mama đang đứng hầu hạ một bên ,
miệng nịnh hót nói .
" Nhóm nô tỳ đều tin tưởng hủ tử ,
lần này nô tỳ đến là để báo lại với chủ tử , bên ngoài đưa tin tức đến ,
nói là tất cả đã chuẩn bị tốt rồi.
"
Liễu Thanh Đường nghe vậy cười nhẹ nói
" Ngày mai lâm triều Đào Hiệp ngươi lên chuẩn bị phượng liễn cho tốt , ai gia cũng không thể lười nhác mãi đúng không.
"
Làm cho bọn họ náo loạn một tháng ,
thời điểm này nàng cũng nên thay bọn họ giãn gân cốt ,
nếu không bọn họ đều đã quên , năm đó nàng như thế nào định hoàng đế vào vị trí này .
Liếc mắt thấy Tần Thúc đứng im lặng ở một góc sáng sủa ,
lại nhìn bức vẽ Đông Mai Đồ ,
Liễu Thanh Đường mở miệng nói với mama cùng Đào Hiệp .
" Hai ngươi lâu lắm cũng không nói chuyện với nhau rồi ,
thừa dịp hôm nay , đi ra ngoài nói chuyện một chút đi .
"
Bởi vì nàng nói cố ý vô tình nhìn Tần Thúc ,
mama cùng Đào Hiệp cũng theo bản năng lặng lẽ nhìn thoáng qua người mặc quần áo sắc tím ở góc sáng sủa .
Cực kì thức thời mama lập tức cười kéo Đào Hiệp cáo lui.
Đào Hiệp nhìn không chớp mắt tiêu sái đi ra nội điện ,
vừa đi vào phòng liền lập tức thay đổi nét mặt nhỏ giọng kích động hỏi .
" Tỷ tỷ thái giám bên người chủ tử là chuyện gì xảy ra ! Ta giống như phát hiện ra cái gì ! Có phải như ta nghĩ hay không ,
có phải hay không ,
có phải hay không , ân mau nói cho ta biết!
"
" Ngươi đã nhìn thấy ,
còn hỏi ta làm gì?"
Mama cười liền đưa nàng chén trà
" Mấy ngày nay ta ở bên nhìn ,
cảm thấy chủ tử đối với Tần Thúc này là thật tình , thường xuyên triệu hắn làm bạn không nói ,
lại dị thường quan tâm hắn .
Lại lo nghĩ hắn văn chương không đủ , lo lắng hắn tổn thường do giá rét chân tay ,
còn tự mình viết quyển sách mẫu dạy hắn biết chữ .
Ngươi ngẫm lại chủ tử từ nhỏ đến lớn trừ bỏ lão gia cùng đại tiểu thư có bao giờ quan tâm ai quá như vậy?"
Đào Hiệp ngồi xuống , sắc mặt vẫn còn kích động nói
" Chủ tử là người có người thương là tốt nhất ,
nhưng thật ra tỷ tỷ có cảm thấy Tần Thúc đột nhiên thành người thương của chủ tử ,
có cảm thấy ủy khuất ?"
Thấy nàng vẻ mặt trêu tức , mama như cũ cười nhìn nàng ,
nhìn xem nàng thu hồi nụ cười ho khan vài tiếng ôm chăn uống cha ,
mama lúc này mới thở dài nói .
" Đừng nói đến tỷ tỷ ngươi ,
chủ tử đối với chúng ta trước nay đều vô cùng tốt ,
khi đó gian nan như vậy cũng đều che chở cho chúng ta , ta cả đời này đều nhớ kỹ chủ tử tốt với chúng ta như nào .
Ta chỉ lo lắng Tần Thúc hắn không đáng tin cậy ,
nếu như hắn chỉ lợi dụng để tiếp cận ,
chủ tử đối với hắn để ý như vậy ,
nếu thực sự vạn nhất có chuyện ,
chủ tử có bao nhiêu khó chịu.
"
" Ai ,
tỷ tỷ luôn như vậy thích quan tâm ,
chủ tử nếu đã thích hắn vậy chứng tỏ chủ tử tin hắn .
Chủ tử chúng ta thông minh như vậy , làm sao sẽ có chuyện ,
tỷ tỷ ngươi mau buông tâm đi .
Hơn nữa ta xem Tần Thúc kia nhìn hắn không thấy hắn cười ,
nhưng ánh mắt nhìn chủ tử chúng ta cũng không bình thường.
" Đào Hiệp chép chép miệng bày ra thần sắc ý vị thâm trường .
" Ta thấy ngươi đi ra ngoài một thời gian ,
cũng không thấy ngươi có thêm chút nào thận trọng , đối với loại sự tình này cũng cảm thấy hứng thú ,
cũng không sợ xấu hổ.
"
Mama cười nhìn nàng , vẫn có chút ko lắng nói
" Còn có chính là Tần Thúc hắn không biết bắt đầu như nào hầu hạ chủ tử , ta cũng đã chỉ điểm cho hắn , nhưng hiện tại vẫn không thấy hắn hầu hạ chủ tử thật tốt ,
ta lo lắng có phải hắn căn bản là đầu gỗ , cũng không thấy hắn với chủ tử có bao nhiêu thân thiện ,
thật sự không rõ vì sao chủ tử lại coi trọng hắn ,
nếu không với thân phận chủ tử ,
Ngụy tướng quân cùng Dương...
.
.
.
quên đi , không nói chuyện này nữa .
"
Nhận thấy chính mình vượt quá phận sự , mama dừng lại câu chuyện thở dài.
" Thôi đi ,
ta thấy chủ tử cùng với hai vị kia cho tới bây giờ không có cảm giác , nhưng Tần Thúc ta cảm thấy cùng chủ tử xứng đôi chút , nói không chừng chủ tử lại yêu thích tính cách này của hắn.
"
Đạo Hiệp thập phần lạc quan ,
kéo mama liền càng thêm nhỏ giọng dò hỏi
" Ôi chao tỷ tỷ tốt của ta ,
ngươi nói chủ tử có phải hay không thường cùng vị kia một mình ở chung? Bọn họ có phải hay không lúc này liền .
.
.
.
.
Ân khụ khụ , nói cho muội nghe một chút.
"
" Càng nói càng không ra thể thống gì ,
tốt lắm chuyện dừng lại ở đây .
"
mama tự giác hôm nay nói hơi nhiều ,
vội vàng cầm điểm tâm trên bàn ngăn chặn Đào Hiệp mở miệng .
Nuốt xuống điểm tâm Đào Hiệp cũng không hỏi ,
bất quá nàng nhướng nhướng lông mày ,
hiển nhiên là trong lòng có suy nghĩ không hay ho ,
mama nhịn không được đành xoay mặt đi không nhịn nổi vị muội muội quá hào phóng này nữa .
Đào Hiệp tưởng tượng Liễu Thanh Đường cùng Tần Thúc ở chung sẽ phát sinh chuyện , thật sự chuyện gì cũng không phát sinh.
Cho dù Liễu Thanh Đường mấy ngày nay động chân động tay với Tần Thúc , cầm tay sờ mặt ,
nhưng chỉ là muốn nhìn biểu tình của hắn mà thôi ,
cái loại sự tình này nàng thật đúng là không có nghĩ nhiều như vậy .
Về phần Tần Thúc , có thể đã hơi có chút thích ứng thân cận như vậy , đối với hắn mà nói cũng đã là thực giỏi ,
chủ động dựa theo xuân cung đồ hầu hạ nương nương ? không chỉ cần ngẫm lại hắn liền cảm thấy chính mình càng dơ bẩn ,
ở trước mặt Thái Hậu nương nương không dám nâng đầu đứng dậy .
Liễu Thanh Đường kiếp trước tâm tư đều dồn hết trên triều , đối loại sự tình này không hiểu ,
huống chi đối phương là thái giám ,
nàng thậm chí cho tới bây giờ sẽ không nghĩ tới có một ngày cùng hắn làm sự tình kia , Tần Thúc còn bị Thái Hậu nương nương vây trong trạng thái đùa giỡn nội tâm đấu tranh mâu thuẫn .
Theo căn bản loại sự tình này hai người đều mê mê ,
tỉnh tỉnh ,
thập phần thuần khiết ,
chính là nắm tay ,
ngẫu nhiên hôn nhẹ vẫn là khi Liễu Thanh Đường bị hắn chọc mới cố ý dọa hắn.
Tỷ như giờ phút này , hai người ở trong phòng thập phần thuần khiết
" Mau lại đây một chút !
"
" Nô tài không dám mạo phạm nương.
.
.
.
"
" Đều đã chuẩn bị lâu như vậy vẫn không dám?"
" Này ,
nô tài còn chưa rửa tay .
"
" Chính là thử xem ,
cho dù làm không tốt , có dấu vết bị dơ ta cũng không trách ngươi ,
mau tới.
"
" Nô.
.
.
.
"
" Ngươi còn muốn ta cầm bao lấy ? Nhất định phải ai gia tự mình cần tay ngươi động ? Mau tới đây dựa theo lời ai gia nói mà động thủ.
"
Theo " Ta" lại biến thành " Ai gia" đã nói lên việc này không có đùa.
Tần Thúc tiến lên tiếp nhận mực bút trong tay Thái Hậu nương nương , đối với bức họa Đông Mai Đồ thật lâu không dám hạ tay .
Thái Hậu nương nương ở kinh nổi danh là tài nữ ,
không chỉ có thân phận cao quý , mà còn thi họa đều tuyệt .
Ngày thường nàng thích luyện chữ ,
khó khăn lắm mới vẽ một bức ,
ở ngoài cung là vạn kim khó cầu ,
nghe nói chỉ có những gia tộc vài trăm năm mới được Thái Hậu nương nương ban thưởng bản vẽ đẹp ,
những người khác trong triều địa vị hơi thấp hoặc một ít đại thần cũng cực ít người có thể nhìn thấy .
Mà nay , bức họa khó ó được lại ở trước mặt hắn ,
Thái Hậu nương nương lại muốn hắn đề chữ ở trên đó . hắn luyện chữ mới được một tháng ,
nhìn qua mặc dù có chút được ,
nhưng còn xa mới có thể sánh với Thái Hậu nương nương viết ,
nếu thật sự viết lên bức họa này sẽ bị phá hủy.
Thái Hậu nương nương vẽ mãi đến giờ ngọ mới xong ,
hắn như thế nào có thể ngoan tuyệt đi hủy hoại bức tranh , tựa như hắn không nghĩ thân thể bị tàn phá hèn mọn của mình đi đụng chạm thân thể nương nương ,
loại tự ti cùng với tình yêu đã muốn khắc sâu vào lòng hắn nhiều năm , không dễ dàng thay đổi được.
" Ta cảm thấy có chút đói bụng ,
nếu người không viết , ta chỉ có thể ở nơi này chờ ngươi chừng nào viết xong mới đi dùng bữa.
"
Liễu Thanh Đường sớm biết được cách làm như nào để có thể trấn trụ hắn ,
nhìn lên không sai biệt lắm ,
chậm rãi hướng vai hắn tựa ,
ghé vào lỗ tai hắn nói .
Tần Thúc quả nhiên không hề do dự hạ bút , bất quá hắn không có đề ở chính bức tranh mà tìm chỗ bên cạnh viết
Tần Thúc ngoài ý muốn nghe lời .
Liễu Thanh Đường tựa vào bờ vai cứng ngắt của hắn ,
nhìn hắn đối với bức họa kia bộ dáng cẩn thận , bỗng nhiễn nghĩ muốn quấy rối .
Vì thế sau khi trọng sinh nàng càng ngày càng tùy tâm sở dục ,
làm theo ý mình , đột nhiên tiến lên cắn nhẹ lỗ tay Tần Thúc .
Tần Thúc chính mình thật cẩn thận sợ hủy đi bức họa , bị Thái Hậu nương nương đột nhiên trêu chọc ,
ngay tại trên giấy để lại một nét mực chói mắt .
Nhìn bức Đông Mai Đồ không hợp với nét mực ,
trong lòng hắn tràn đầy bất đắc dĩ .
Bất luận hắn cẩn thận như nào đều ở trên giấy lưu lại vết mực .
Đúng vậy ,
bất luận hắn cẩn thận như nào ,
đều đã mang đến Thái Hậu nương nương một vết đen ,
trong lòng tràn đầy chua xót ,
lại có một cỗ không cam lòng ,
hắn vì sao đều không thể làm tốt mọi chuyện?
Liễu Thanh Đường từ lúc nhìn nét mực kia xuất hiện liền dựa vào vai hắn nở nụ cười ,
hoàn toàn không có cảm giác áy náy khi chính mình tạo thành cục diện như vậy . Nàng ôm Tần Thúc cười ,
cười không ngừng khiến Tần Thúc hoảng hốt
Nhưng hoảng hốt hơn còn ở phía sau , bởi vì nàng cười đủ liền ghé tai hắn nói
" Ta nói đây không phải vết mực ,
nó sẽ không phải vết mực .
"
Còn thật sự nhấn mạnh lời nói
" Nếu ngươi không tin ,
ngày mai ta sẽ cho ngươi nhìn xem.
"