Mấy ngày hôm trước tuyết đọng còn chưa hòa tan ,
sắc trời âm trầm tựa hồ như muốn có một hồi tuyết lớn .
Thái Phi đi ra Từ An Cung khuôn mặt liền mờ mịt .
Nàng ngẩng đầu nhìn góc mái hiên nhếch lên xa xa ,
bỗng nhiên sắc mặt tái nhợt bưng kín ngực .
Lục y cung nữ vốn trầm mặc đi phía sau ,
thấy thế vội vàng tiến lên đỡ nàng ,
lo lắng hỏi.
" Thái phi ,
ngài lại đau ngực sao ? Có phải Thái Hậu vừa rồi nói gì hay...
.
.
"
Thái Phi lập tức cản lời nói của nàng ,
nhắm mắt mệt mỏi nói
" Đừng nói nữa ,
đi về trước đi ,
ta sợ nô tài vô tâm không chiếu cố tốt nhị hoàng tử.
"
Lục y cung nữ không dám nói gì thêm ,
nhưng trên mặt vẫn là thập phần lo lắng .
Ngay cả giúp đỡ Thái Phi trở về thần sắc cũng hoảng hốt .
Từ khi biết được bệnh tình của mình không tốt không còn nhiều thời gian nữa ,
nàng liền bị vây quanh bởi tâm tình lo lắng .
Mấy ngày trước biết được Thái Hậu trước mặt bá quan xửa trí con của Phùng thủ phụ ,
hơn nữa còn không để ý mặt mũi Hoàng Thượng ,
nàng liền cảm thấy lo lắng ,
bởi vì nàng cảm thấy có một loại áp lực đang bắt đầu nổi lên .
Tiền triều cùng hậu cung vốn là chẳng liên quan gì ,
nhưng nàng năm nay ba mươi năm tuổi ,
mười năm tuổi đã vào cung ,
ở đây đã được hai mươi năm .
Thanh xuân quý giá của nữ nhân cơ hồ bị những bức tường vây quanh hao phí hầu như không còn ,
có thể nói cả đời này thới gian của nàng đều là trong cung điện làm bạn ,
cho nên đối với thế cục biến hóa nàng có chút mẫn cảm .
Thái Hậu nương nương đột nhiên làm khó dễ ,
rất nhiều người đếu không nghĩ đến , quan viên trên triều buồn rầu vì đường công danh của mình ,
còn Thái Phi nàng buồn rầu vì chính con mình .
Tiên đế từng có năm hoàng tử ,
con của nàng Tiêu Hoài Dư là nhị hoàng tử , hoàng thượng hiện tại là ngũ hoàng tử ,
đại hoàng tử ,
tam ,
tứ hoàng tử đều đã chết sớm .
Hậu cung tranh đấu không ngớt ,
đứa nhỏ rốt cuộc chết trên tay ai cũng không biết được .
So sánh với những đứa nhỏ đã chết con của nàng Tiêu Hoài Dư có chút may mắn ,
tuy rằng trong thời gian mang thai ăn phải chút dược ,
làm cho đứa nhỏ trở nên si ngốc ,
nhưng cũng bởi vậy bảo vệ cho hắn một mạng .
Phát hiện đứa nhỏ si ngốc cùng với chính mình sau này không thể có con ,
nàng hối hận cùng với tự trách ,
không muốn tranh giành gì nữa ,
liền mang theo con tiến vào điện Thanh Hòe .
Nếu như có thể nàng thật muốn chiếu cố đứa nhỏ ,
nhưng đáng tiếc nàng đã không còn thời gian .
Hơn nữa tình thế hiện nay ,
Thái Hậu nương nương tựa hồ không như trước kia một lòng bảo vệ hoàng thượng ,
nếu Thái Hậu nương nương thật sự muốn làm chuyện gì ,
có thể hay không sẽ liên lụy đứa nhỏ?
Đứa nhỏ tuy rằng si ngốc ,
nhưng còn có danh hiệu hoàng tử ,
hắn có thể hay không bị trở thành con rối ,
hoặc bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu ? Thái Hậu , hai vị thủ phụ có thể hay không có loại tâm tư này .
Hôm này hướng Thái Hậu nương nương thỉnh cầu rời đi ,
cùng tồn tại một chút tâm tư muốn thử ,
ai ngờ kết quả làm cho nàng kinh hồn táng đảm .
Nếu Thái Hậu nương nương đối với bọn họ không có ý đồ ,
vì cái gì phải giữ bọn họ ở lại kinh thành .
Thái Phi không dám tưởng tượng nếu đó là sự thật , chính mình chết đi đứa nhỏ của nàng nên làm cái gì bây giờ . Đứa nhỏ ngây thơ không biết thế giới đen tối ,
trong mắt chỉ có ánh ánh ,
không có người chiếu cố hắn ,
hắn làm sao có thể sống xót được .
Càng nghĩ càng cảm thấy không có hy vọng ,
liền muốn rơi lệ chỉ có thể lấy khăn tay che lại khóe mắt phiếm hồng .
Vừa ngẩng lên đã thấy điện Thanh Hòe ở trước mặt ,
Thái Phi lau đi khóe mắt ngấn lệ ,
bày ra tươi cười đi vào .
Sân nhìn thật tiêu điều ,
tuyết bao trùm đại bộ phận hoa quả ,
không có người dọn dẹp .
Giữa sân có một thanh niên gầy yếu đứng dưới tàng cây , ánh mắt hắn theo lá câu bay xuống di động ,
bộ dáng giống như toàn bộ thế giới chỉ có 1 mảnh lả cây kia.
Hắn năm này mười tám tuổi ,
đã là một đại nam nhân ,
nếu thần trí bình thường nói không chừng đã là phụ thân .
Nhưng vẻ mặt của hắn làm cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy hắn vẫn là đứa nhỏ ,
ngây thơ mang theo tính cách trẻ con .
Ánh mắt đen bóng thanh thuần ,
không phải ở một người trưởng thành sẽ có.
Nhìn các nàng tiến vào , đứa nhỏ ngầm liếc mắt nhìn .
Miệng hắn mấp máy lại một chút âm thanh đều không phát ra ,
bởi vì cổ họng hắn cũng có vấn đề .
Hắn aaa một lúc liền an tĩnh lại ,
quay đầu chăm chú dưới tàng cây nhìn là rụng .
Thái phi đi lên trước nhẹ nhàng vuốt ve tóc Tiêu Hoài Dư ,
trong mắt tràn đầy trìu mến .
Tiêu Hoài Dư không có nửa điểm phản ứng ,
đắm chìm trong thế giới chính mình .
Đứng lặng dưới tàng cây thật lâu ,
ánh mắt Thái Phi từ mờ mịt biến thành kiên định .
Nàng buông tay đang nắm tay Tiêu Hoài Dư nhìn về lục y đứng bên cạnh có chút gian nan nói .
" A Kiều ,
ngươi theo ta vài năm những năm này vẫn là ngươi chiếu cố mẫu tử chúng ta ,
ta thực cảm kích ngươi .
"
" Vừa rồi ở Từ An Cung thỉnh cầu Thái Hậu nương nương thả mẫu tử chúng ta rời đi ,
nàng thế nhưng không đồng ý ,
nhưng là ta còn một ý tưởng .
Nghe nói Thái Hậu nương nương gần đây rất coi trọng một thái giám ,
nếu có thể tìm tới hắn ,
làm cho hắn cùng Thái Hậu nương nương nói vài lời ,
có lẽ chúng ta còn có thể có cơ hội.
"
A Kiều làm sao có thể không biết ý tứ Thái Phi ,
nàng là cung nữ nghe lời người khác làm việc ,
không có gì trọng yếu ,
trừ bỏ thân thể cũng không có gì trả giá .
Trong cung không thiếu loại sự tình này ,
A Kiều cũng đã từng gặp qua ,
nhưng là nàng không nghĩ tới chính bản thân mình một ngày cũng thế .
" A Kiều ,
hiện tại bên người ta chỉ có ngươi ,
ta cũng chỉ tin tưởng ngươi .
Ta biết như vậy ta thực xin lỗi ngươi ,
nhưng là ta không có cách nào , ta thực sự rất sợ ở lại chỗ này rồi sẽ đến một ngày bị cuốn vào âm mưu của những người đó .
"
Thái Phi cầu khẩn chờ mong nhìn nàng .
A Kiều đem ánh mắt nhìn Tiêu Hoài Dư vẫn đang đắm chìm trong thế giới của chính mình ,
nàng trong mắt có một chút gì đó thoáng qua ,
cuối cùng vẫn là chua sót cười ,
nhẹ giọng hồi đáp .
" Nô tỳ .
.
.
.
.
.
hiểu được.
"
Cùng lúc đó Từ An Cung
" Tần Thúc ngươi nói một chút , từ nãy đến giờ ngươi luôn không được tự nhiên vì cái gì?"
" Nô tài không có.
.
.
.
"
" Ngươi vừa rồi ngay cả mắt đều không nhìn Dương Tố Thư ,
ngươi đối với nàng có cái gì bất mãn?"
Nghe Liễu Thanh Đường nhướng mày hỏi ,
Tần Thúc trong lòng căng thẳng ,
lập tức một loại sợ hãi tràn ngập lòng hắn .
Hắn đúng là không thể khống chế hoàn toàn cảm xúc của mình ,
cho nên bị Thái Hậu nương nương phát hiện .
Bởi vì phát hiện hắn đối với người kia có địch ý ,
cho nên Thái Hậu nương nương đối với hắn bất mãn sao?
Bị người mình thương chất vấn vì người khác ,
mà người kia so với hắn vĩ đại hơn ,
so với hắn cho nàng nhiều niềm vui hơn ,
Tần Thuc chỉ cảm thấy trong lòng mình tràn ngập cảm xúc ghen tị , làm thế nào cũng không có biện pháp ngăn lại .
Tần Thúc phi thường sợ hãi Thái Hậu nương nương biết được hắn đối với Dương thái y ghen tị tràn ngập khí quản .
Hắn còn nhớ rõ một năm trước Dương thái y cũng giống hôm này bị Thái Hậu nương nương triệu đến .
Ngày đó các nàng an vị ở hoa viên Từ An Cung thảo luận không cho cung nữ và người khác tới gần.
Thật lâu không thấy Thái Hậu nương nương ,
hắn cũng không biết bị cái gì , trốn ở sau gốc cây tùng ,
xa xa nhìn các nàng.
Khi đó ở trong mắt Tần Thúc ,
Thái Hậu nương nương vĩnh viễn cao quý uy nghiêm ,
hắn chưa bao giờ nhìn thấy Thái Hậu nương nương dỡ bỏ vẻ mặt nghiêm túc .
Nhưng lần đó đối với Dương thái y ,
hắn mơ hồ thấy tay nàng cầm một đóa hoa ,
sát lại gần Dương thái y cài ở bên tai hắn .
Dương thái y vẻ mặt bất đắc dĩ sờ sờ đóa hoa ,
nhưng không hái xuống ,
Thái Hậu nương nương tựa hồ thực vui vẻ ,
tươi cười càng sáng lạn ,
làm cho hắn tránh ở xa cũng có thể thấy rõ ràng .
Hắn lần đầu tiên thấy vẻ mặt Thái Hậu nương nương giảo hoạt vùng thả lỏng tươi cười , đó là thời điểm nàng gặp Dương thái y .
hắn thực ghen tị ,
nhưng hắn càng ghen tị Dương thái lại càng có nhiều tự ti hắn .
Ngày đó nhìn Thái Hậu đối với Dương thái y tươi cười hắn cơ hồ là chạy trối chết.
Làm sao về đến phong Tần Thúc không nhớ rõ ,
chỉ nhớ rõ ngẩng đầu nhìn đến gương đồng mơ hồ bị chính hình ảnh trong gương dọa sợ ,
bởi vì dung nhan người trong đó vặn vẹo ,
quả thực so với ma quỷ còn đáng sợ hơn.
" nô tài đáng chết.
"
Tần Thúc gương mặt nghiêm nghị liền bùm một tiếng quỳ xuống ,
cúi mặt thật sâu .
Bởi vì không muốn gương mặt ghen tị mà vặn vẹo của mình bị người khác thấy .
Hắn chưa từng có hy vọng xa vời Thái Hậu nương nương thích hắn ,
hắn nhiều nhất chính là một nô tài đắc lực thôi ,
mà vị Dương thái y kia là người mà Thái Hậu nương nương yêu thích ,
hai người căn bản là không cần so sánh .
Tần Thúc đem vị trí của bản thân hạ xuống thật thấp ,
không cho chính bản thân mình hy vọng ,
cũng không muốn thất vọng .
Liễu Thanh Đường không hiểu rõ tình hình trước mặt ,
không hiểu vì sao Tần Thúc lại quỳ xuống nhận tội ,
nàng bất quá chỉ có chút tò mò Tần Thúc vì sao không thích Dương Tố Thư ,
cho nên hỏi một câu mà hôi ,
hắn như thế nào liền quỳ xuống rồi?.
" Tần Thúc ,
ngươi đang làm cái gì?"
Liễu Thanh Đường khống chế không được liếc nhìn đầu gối hắn , hắn vừa rồi dùng sức quỳ xuống như vậy khẳng định là xanh tím .
" Nô tài đối với Dương thái y bất kính ,
thỉnh cầu Thái Hậu nương nương giáng tội.
"
Mỗi lần thời điểm Tần Thúc bắt đầu tự ý quyết định ,
Liễu Thanh Đường liền cảm thấy đau đầu .
Hắn cả ngày đều suy nghĩ cái gì ,
vừa rồi nói câu " Đối với Dương thái y bất kính" hắn đối với mọi người đều là khuôn mặt lạnh tanh ,
vừa rồi nhìn Dương Tố Thư cũng không có cái gì biến hóa ,
như thế nào đối với Dương Tố Thư bất kính ? còn thỉnh tội?.
" Người như thế nào đối với Dương Tố Thư bất kính ,
vừa rồi ngươi vụng trộm trừng nàng sao?"
" Nô tài.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
. không có"
Hắn không có ý nghĩ muốn nhìn người nọ ,
hẳn là không có trừng ,
Tần Thúc có chút không xác định nói .
" Vậy ngươi làm cái gì đối với nàng bất kính?"
".
.
.
"
Chẳng lẽ muốn hắn nói cho Thái Hậu nương nương bởi vì hắn ghen tị Dương thái ý ,
hơn nữa ghen tị đã rất lâu ? Tần Thúc nói không lên lời .
" không nghĩ được ,
vậy ngươi trước đứng lên đi .
"
Liễu Thanh Đường bỗng nhiên vẫy tay cười tủm tỉm nói
Tần Thúc lặng lẽ thở nhẹ nhõm một hơi đứng lên ,
đứng dậy đến một nửa chợt nghe Thái Hậu nương nương nói .
" không nghĩ trả lời vấn đề này ta cũng biết ,
vậy ta đổi câu hỏi khác.
"
" Ngươi vì cái gì đối với Dương Tố Thư bất mãn?"
Hai vấn đề hắn đều không có biện pháp trả lời ,
Tần Thúc nghĩ nghĩ cắn răng vừa muốn quỳ xuống .
Liễu Thanh Đường đã sớm dự đoán được ,
không đợi hắn quỳ xuống liền nói.
" Ngươi lại quỳ xuống một chút thử xem ,
không muốn hầu hạ ta nữa phải không?"
Tần Thúc quỳ cũng không được ,
không quỳ cũng không được cả người cương cứng ở nơi đó lại có chút chật vật đáng thương .