Trong điện Tần Thúc đang giúp Thái Hậu nương nương cởi giầy .
hắn đem đôi chân kia đặt ở trên đùi mình ,
đem giầy dọn sang một bên vừa ngẩng đầu liền thấy Thái Hậu nương nương xoa xoa chán bộ dáng mệt mỏi liền hỏi .
" Nô tài giúp nương nương bóp chân được không ?"
" không cần .
"
" Nương nương có muốn ăn chút gì ? nô tài đi thu xếp .
"
" không cần ,
ngươi cũng lên đây nằm nghỉ chút đi .
"
Liễu Thanh Đường đem bàn nhỏ trên tháp đẩy ra ,
đem chân duỗi thẳng tay duỗi duỗi .
" Nô tài...
.
.
.
"
" không có thương lượng ,
ngươi nhìn xem mắt ngươi quầng thâm rõ ràng ,
có ý để ta nhìn thấy khó chịu sao .
"
Liễu Thanh Đường nhíu mi ,
Tần Thúc liền im lặng ngồi xuống trên tháp .
" Cởi giày ,
giống ta đem chân lên ,
ngươi ngồi chỗ đó làm gì ?"
Tần Thúc nghe lời đem hài thoát ra đem chân đặt lên trên tháp .
Chẳng qua động tác kia làm cho Liễu Thanh Đường cảm thấy chỉ cần dùng sức đẩy hắn sẽ ngã .
Nhìn nhìn hắn là ở trên tháp nhưng cơ hồ chỉ dùng có nửa thân mình , để cho nàng phần lớn chỗ .
Liễu Thanh Đường chống cằm tựa vào bên cạnh bàn nhỏ ,
chớp cũng không chớp nhìn Tần thúc .
Tần Thúc bị nhìn cực kì không tự nhiên sau đó phản ứng lại , chính động tác của mình khiến Thái Hậu nương nương cảm thấy bất mãn ,
nhanh chóng di chuyển thân mình đến bên cạnh nàng .
Thái Hậu nương nương nhìn hắn không nói lời nào ,
Tần Thúc lại gần thêm một chút ,
cơ hồ dựa sát vào nàng ,
Liễu Thanh Đường lúc này mới trừng mắt nhìn hắn sâu kín thở dài .
" Nếu ngươi không chủ động nằm xuống ,
chúng ta hôm nay đừng hòng nghỉ ngơi.
"
nói xong liền đẩy Tần Thúc để hắn gối đầu trên đùi nàng .
Lại lấy một tấm chăn , đắp cho hắn cũng đắp cho chân nàng thật tốt .
Hết thảy đều trong chớp mắt phát sinh ,
đến khi Tần Thúc phục hồi tinh thần liền cảm giác chính mình gối lên đùi Thái Hậu nương nương .
Ngay cả chăn cũng được đắp trên người thật ấm áp ,
mềm mại .
Tần Thúc túm một góc chăn ngây người ngẩn ngơ , thử kéo xuống một chút hỏi .
" Nương nương người không nghỉ một lát sao ? Ngồi như vậy nghỉ ngơi không ổn ,
không bằng nô tài đứng dậy cho người.
.
.
.
"
" không sao ngủ ngon đi , ta tạm thời không muốn ngủ .
"
Liễu Thanh Đường trực tiếp đem chăn kéo trở về ,
sau đó bàn tay đem cửa sổ bên cạnh đẩy ra một chút khe hở ,
làm cho gió đêm thôi vào phất qua mặt .
Màng theo chút gió lạnh làm cho tinh thần nàng rung lên ,
ý nghĩ nhất thời thanh mình rất nhiều .
Nàng quả thật cảm thấy mệt chết đi ,
những suy nghĩ rắc rối ,
nhắm mắt lại liền cảm thấy khó chịu ,
còn không bằng ngồi chốc lát cho thoải mái .
Liễu Thanh Đường nhìn xuyên qua khe hở lẳng lặng nhìn đèn đuốc huy hoàng phía xa ,
tay vô thức cách chăn vỗ nhẹ cánh tay Tần Thúc .
Tần Thúc gối lên đùi nàng căn bản không thể trầm tĩnh lại ,
nhìn chăm chú vào sườn mặt nàng dưới ánh đèn có vẻ mông lung không nhịn được suy nghĩ ,
nếu Thái Hậu nương nương không muốn ngủ ,
vì sao nàng lại đáp ứng đến nơi này nghỉ tạm ? Chẳng lẽ bởi vì .
.
.
.
hắn? Trong đầu vừa xuất hiện suy nghĩ này ,
Tần Thúc rất nhanh liền xua tan nó .
" Sao thế ? không ngủ được sao?"
Liễu Thanh Đường chú ý đến ánh mắt Tần Thúc ,
quay đầu lại một tay sờ sờ má hắn .
" đã sớm nhìn đến ngươi cảm giác mệt mỏi đứng ở nơi đó ,
là bộ dáng không có tinh thần ,
không phải muốn nghỉ ngơi sao?"
" Tốt lắm cho ngươi ngủ không cần cậy mạnh chống đỡ ,
ngủ đi .
"
Liễu Thanh Đường nói xong đưa tay nhẹ nhàng che đi ánh mắt hắn .
Tần Thúc nhắm mắt lại chìm vào một mảng bóng tối mềm mại , cảm nhận được trên mí mắt được bao trùm bởi độ ấm ,
bỗng nhiên cảm thấy thế giới thật im lặng .
Tại đây yên tĩnh hăn chỉ nghe được âm thanh của Thái Hậu nương nương mềm nhẹ còn mang theo chút ý cười ở bên tai .
" Ta đếm đến ba mươi ,
ngươi liền ngủ có biết không.
"
Nàng không buông tha cự tuyệt sao đó bắt đầu đếm .
" Nhất .
.
.
.
.
Nhị .
.
.
.
.
Tam.
.
.
.
.
" Nàng đếm rất chậm ,
thanh âm mềm mại ,
âm cuối kéo dài giống như sợi tơ quấn lòng hắn ê ẩm ngưa ngứa rất kỳ quái .
Tần Thúc cảm thấy âm thanh Thái Hậu nương nương giống như mang theo cỗ lực lượng kì lạ làm cho hắn dần dần thả lỏng .
Im lặng lắng nghe âm thanh bên tai cùng với âm thanh trái tim đạp dần dần hòa vào nhau ,
từ kịch liệt dần dần chậm rãi bình thản ,
dần dần trở nên xa xôi mơ hồ .
" Hai mươi chín.
.
.
.
.
ba mươi.
.
.
.
"
Liễu Thanh Đường đếm xong ,
im lặng trong chốc lát mới bắt đầu buông tay ra ,
Sau khi buông tay nàng phát hiện Tần Thúc nhắm mắt ,
hô hấp nhẹ nhàng đang ngủ .
Liễu Thanh Đường nhìn hắn ngủ không nhìn được lườm yêu hắn ,
ngón tay chạm vào hai má cúi đầu cười nói .
" thật đúng là đang ngủ , như thế nào có thể ngủ dễ dàng như vậy đây ~"
Nàng nâng mắt nhìn mặt hắn ,
phát hiện thời điểm hắn ngủ rất quy củ ,
hồi lâu đều không có động đậy .
Chính cùng nàng không giống nhau , thời điểm ngủ có thể xoay người khắp hướng ,
cách chốc lát hướng bên trái chốc lại hương bên phải ,
trong lúc ngủ mơ đều vô thức lẩm bẩm .
Liễu Thanh Đường nhìn cảnh sắc bên ngoài lại nhìn khuôn mặt Tần Thúc đang ngủ ,
thường xuyên nhịn không được cọ nhẹ mũi hắn , chạm lông mi hắn hoặc nhéo nhéo hai má .
Chờ đến khi hắn cảm thấy hơi khó chịu sẽ thu hồi tay vụng trộm che miệng cười .
Thời điểm Tần Thúc mơ mơ màng màng tỉnh lại còn không kịp mở mắt chợt nghe bên tai âm thanh của Thái Hậu nương nương ,
nàng nói .
" Há mồm .
"
Sau đó hắn theo bản năng liền làm theo ,
kết quả hé miệng ra đã bị nhét cái gì đó vào mồm .
Theo quán tính nhai nhai ,
Tần Thúc lúc này mới phát hiện tình huống hiện tại .
hắn còn gối đầu trên đùi Thái Hậu ,
trên người còn tấm chăn ,
mà Thái Hậu nương nương cầm một miếng điểm tâm cười tủm tỉm nhìn hắn .
Tần Thúc miệng còn nhai điểm tâm nuốt cũng không được mà không nuốt cũng không được .
hắn thế nhưng thật sự gối lên đùi Thái Hậu nương nương ngủ ,
nhưng lại không biết ngủ trong bao lâu .
" Tốt lắm đừng ngẩn ngơ ,
đứng lên cho ta duỗi chân chút , bị ngươi đè đã tê rần .
"
Liễu Thanh Đường vỗ vỗ hai má hắn nói .
Tần Thúc nghe vậy lập tức ngồi dậy liền giúp nàng bóp chân .
Liễu Thanh Đường chân vốn bị tê bị chạm vào liền hô đau một tiếng ,
Tần Thúc trong nháy mắt liền xuất hiện tự trách ,
không hề nghĩ ngợi đã nói .
" Nô tài đáng chết ,
nô.
.
.
.
"
không đợi hắn nói xong ,
Liễu Thanh Đường nhanh tay đưa miếng điểm tâm vào miệng hắn nói .
" Đói bụng không ở đây có điểm tâm có thể ăn chút cho đỡ đói .
"
Tần Thúc bị một câu ngăn chặn không nói được nữa ,
chỉ có thể yên lặng bóp chân cho nàng ,
yên lặng ăn điểm tâm .
Liễu Thanh Đường thấy hắn không đưa lấy miếng điểm tâm ra liền tốt bụng đút cho hắn liên tục đưa đến bên miệng hắn , liên tục ba khối mới dừng tay .
" Chủ tử người dậy rồi sao ? Yến tiệc đã chuẩn bị khai yến .
"
Mama ở ngoài cửa hỏi .
" Xong ngay bây giờ đây .
"
Liễu Thanh Đường đáp một câu bảo Tần Thúc không cần xoa bóp nữa ,
kéo kéo chân xuống tháp .
Tần Thúc nhanh chóng đi giầy liền ngồi xổm xuống cúi đầu giúp nàng đi hài . Giúp nàng xong đang định đứng lên hai bả vai liền bị đè lại ,
tuy răng không biết Thái Hậu nương nương muốn làm gì ,
nhưng hắn vẫn theo ý tứ của nàng tiếp tục ngồi .
Liễu Thanh Đường cúi sát vào hắn ống tay áo rộng thùng thình nhẹ nhàng phất qua vai hắn ,
tiếp theo giúp đỡ hắn đội lại mũ trên đầu .
Tần thúc lúc này mới biết mũ của chính mình bị sai lệch ,
hơn nữa vừa rồi cứ như vậy mũ nghiêng lệch giúp Thái Hậu nương nương bóp chân .
hắn rõ ràng muốn chính mình bộ dáng ổn thỏa mới đến trước mặt Thái Hậu nương nương ,
nhưng là không biết vì cái gì mỗi lần đều biến thành như vậy .
Thời điểm đi theo Thái Hậu nương nương trở lại yến tiệc Tần Thúc vẫn cảm thấy uể oải ,
tuy rằng vẻ mặt hắn hoàn toàn không nhìn ra .
Yến tiệc lần này so với hai yến tiệc kia yên lặng hơn rất nhiều .
Mai Yến lúc sau còn có nữ tiên sinh đến đọc truyện ,
kể mất chuyện thú vị xưa kia . Yến tiệc bách quan còn có nhạc phường khiêu vũ ,
cho dù ít người xem nhưng ít ra còn có chút náo nhiệt .
Nhưng là gia yến thì không có ,
hơn nữa chỉ có vài người ngồi quanh một bàn ,
người nói chuyện cũng ít , có một chút lạnh lẽo .
Ba vị công chúa kia có thời điểm còn hỏi nàng một vài câu .
Thái Phi thì từ đầu đến cuối đều khẩn trương nhìn con ,
sợ hắn làm ra chuyện gì kỳ quái , Tiêu Hoài Dư một mình nhìn thằng hư không biểu tình ngẩn người ,
ngay cả Thái Phi gọi đều không có động tĩnh .
Sau đó chỉ còn lại Liễu Thanh Đường cùng tiểu hoàng đế Tiêu Hoài Húc , các nàng ngẫu nhiên trò chuyện ,
chính là không có khả năng nói liên tục nên chỉ chốc lát liền cũng an tĩnh .
Liễu Thanh Đường nghĩ nghĩ rõ ràng năm vừa rồi có kêu nhạc phường đến diễn mấy vở kịch .
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào dân gian lưu truyền rồi nhạc phường trong cung cũng học theo bắt đầu biểu diễn .
Ban đầu cảm thấy thú vị nhưng là nhiều năm như thế liền cảm thấy không có chút mới mẻ .
Thứ gì nhìn nhiều năm cũng sẽ phiền chán ,
Liễu Thanh Đường cảm thấy chính mình hiện tại có chút buồn ngủ , nhưng là cho dù nàng không thích , tốt xấu gì trường hợp gặp nhau cũng không có nhiều .
Tùng tùng tùng tùng tiếng xướng mõ vang lên xóa tan cảnh ảm đạm , rốt cuộc cũng đã đến đêm khuya .
Lúc người gõ mõ vang lên tiếng canh đồng thời xung quanh cũng có tiếng xôn xao vang lên ,
trên trời nở rộ một đóa hoa ánh sáng trong khói lửa , đó là bọn thái giám ở đã chuẩn bị tốt phóng , ước chừng có chín mươi chín quả pháo cùng với chín mươi chín ống lửa nhỏ liên tiếp được bắn lên trời nổ tung .
Còn có một quả tạo thành chữ Phúc Thọ , các loại hoa đua sắc , trong lúc nhất thời trên trời một mảng ánh sang rực rỡ .
Liễu Thanh Đường cùng tiểu hoàng đế đứng cùng ở trên tầng cao nhất bên cửa sổ giống như vô số pháo hoa nở tung bên cạnh người ,
làm cho mấy người nhìn thấy rõ ràng .
không riêng gì hoàng cung ,
ngoài cung các phủ đệ cùng người trên phố đồng loạt đều phóng pháo hoa ,
không giống pháo hoa ở trong cung đa dạng ,
nhưng tiếng nổ đùng đùng liên tiếp vang lên rất là náo nhiệt .
Cơ hồ mỗi gia đình đều đốt pháo động tĩnh ngày càng lớn .
.
Hoàng cung cách phố bên kia cơ hồ là nửa cung mà còn có thể nghe thấy thanh âm pháo đoàng đoàng rất rành mạch .
Tiếng pháo vang lên rất lâu không có ngừng lại ,
tại nơi này thời điểm náo nhiệt các nàng nghên đón nguyên ninh năm năm .
Nghênh đón lần này cùng kiếp trước không giống nhau , đối với nàng cùng Tần Thúc mà nói là nguyên ninh năm năm đặc biệt .