Ngự Thủy sơn trang là nơi ở chuyên dụng của hoàng gia ,
ở ngoại ô kinh thành là nơi nghỉ ngơi tốt nhất ,
sơn trang nằm ở trên mặt nước ,
bởi vì hoàn cảnh địa thế đó mà giữa nắng hè chói chang vẫn đặc biệt mát mẻ .
Cách hầm băng cung cấp cho kinh thành cũng gần ,
muốn dùng băng cũng tiện hơn .
Nếu không phải nơi này cách kinh thành có chút xa mà trên vai Liễu Thanh Đường còn gánh vác chuyện quốc gia đại sự ,
cùng quan tâm hoàng đế cháu ngoại trai ,
cảm thấy chính mình cần ở kinh thành trấn thủ bằng không hàng năm đều tới đây hưởng thụ một phen .
Mặc dù vậy kiếp trước Liễu Thanh Đường vẫn cố ý rút thời gian tới vài lần ,
chính là lần gần nhất đã cách mấy năm rồi ,
nàng đối với Ngự Thủy sơn trang ấn tượng đều đã mơ hồ không rõ .
chỉ nhớ mang máng nơi này có những đóa sen trải dài liên tiếp ,
có những hành lang quanh co uốn khúc điêu khắc hàng trăm hình ảnh tinh mỹ ,
có chồng chất những bức họa trên cung điện ,
có hoa viên được chăm sóc uốn tỉa độc đáo ,
còn có vô số thuyền hoa lớn nhỏ...
.
.
.
Quả thật là địa phương rất đẹp .
Liễu Thanh Đường một mình ở trên lầu Lâm Thủy Trúc , tùy ý nghiêng người một tay chống cằm một tay cho quả nho vào miệng ,
có chút nhàm chán nhìn chằm chằm một mảnh rừng trúc ào ào lay động .
Ngự Thủy sơn trang là ở ven hồ ,
hơn phân nữa những tòa lầu đều ở trên nước , mà tòa lầu này ở một chỗ ba mặt đều là rừng ,
chung quanh đều là mảnh lục trúc , phản chiếu xuống mặt hồ là một màu xanh mướt .
Cảnh sắc quả thật rất đẹp ,
nàng cũng thực thích nhưng là , ước nguyện ban đầu của nàng khi tới đây là có thể cùng với Tần Thúc nha , nhưng vì sao Tần Thúc đến nơi này cũng không được yên tĩnh , cả ngày đều vội vàng nàng không thấy mặt mũi hắn đâu thế là sao .
Liễu Thanh Đường đem ánh mắt từ rừng trúc chuyển về tấm mành trúc trên lầu ,
khi có gió thổi qua tấm màn hơi hơi di động phát ra tiếng kêu thanh thúy .
Trọng sinh một thời gian , nàng sao lại cảm thấy chính mình đột nhiên lại nhàn hạ đây ? Liễu Thanh Đường cẩn thận nghĩ phát hiện kiếp trước là do chính mình tự tìm mệt .
Ban đầu không nói , về sau mặc dù có Tần Thúc hỗ trợ nàng vẫn bề bộn nhiều việc , bởi vì nàng không tín nhiệm Tần Thúc , hoặc là nói ở trong cung trừ bỏ chính mình cùng hai người lớn lên từ nhỏ mama Đào Hiệp cùng với hoàng đế cháu ngoại trai nàng coi trọng , chưa từng chân chính tín nhiệm ai .
Nàng khi đó luôn hoài nghi Tần Thúc tận tâm tẫn trách như vậy là có ý đồ , hắn làm việc xong nàng luôn sẽ kiểm tra lại một phen .
Mà hiện tại nàng căn bản so sánh với kiếp trước chính là khác hoàn toàn , chuyện gì nếu đã để Tần Thúc đi làm đều sẽ phủi thẳng tay một chút cũng không hoài nghi .
Với tính tình kia của Tần Thúc , nàng ủy toàn quyền cho hắn ,
hắn liền nhất định phải làm mọi chuyện đến mức tốt nhất , nàng không rảnh rỗi mới là lạ .
Nhưng nàng một người nhàn có ích lợi gì ,
Tần Thúc hắn như thế nào lại không hiểu được ,
chẳng lẽ phải bổ đầu hắn để xem trong đó có gì sao ,
đoán rằng nếu nàng không nói rõ mọi chuyện cùng hắn ,
hắn sẽ không hiểu rõ ràng ý tứ của nàng .
Nghĩ đến đây Liễu Thanh Đường cảm thấy không thể cứ như vậy đi xuống ,
liền ngồi xuống nàng nghĩ tới sự việc những lần trước Tần Thúc giám sát nàng .
Có một số việc giống như cho dù có cùng hắn nói , hắn cũng có bản lĩnh đi ngược lại với ý tưởng của nàng , mà ngược lại còn có thể làm cho nàng không thể tức giận nổi , ai kêu hắn là người mà nàng lo lắng coi trọng nhất đây .
haizzzz
Vì thế Liễu Thanh Đường nản lòng đùa đùa lọn tóc trong tay ,
chậm chậm ngồi trở lại .
Ở trong âm thanh linh đinh đang đang buồn rầu lăn qua lộn lại ,
cuối cùng rốt cuộc không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm một câu .
" Ngày mai tên kia còn không xong trước sinh nhật của ta ,
xem ta thu thập hắn như thế nào .
"
Nghĩ nghĩ vẫn còn thấy trong lòng buồn bực ,
Liễu Thanh Đường hướng tới mặt hồ lớn tiếng hô một câu .
" Ngu ngốc !
"
Từ trong rừng vẳng lại hai chữ ngu ngốc quanh quẩn ở bên tai .
Liễu Thanh Đường nghe xong liền thư thái rất nhiều lại nằm nhoài ra bàn ngọc ,
toàn tâm toàn ý ăn nho .
Cung nữ canh giữ bên ngoài nơm nớp lo sợ tiến vào hỏi nàng có chuyện gì ,
Liễu Thanh Đường lạnh nhạt phẩy nhẹ tay không thấy một chút nào ảo ão phiền toái nói .
" Ai gia không sao ,
lui ra đi ta không gọi thì không cần tiến vào .
"
" Dạ .
.
.
.
dạ .
"
Tiểu cung nữ đầu cũng không dám nâng liền lui ra bên ngoài , giống như sợ Thái Hậu nương nương hỉ nộ vô thường giận chó đánh mèo .
đang ở cách đó không xa một lầu các Tần Thúc đang ngồi cùng nghe được âm thanh ngu ngốc ,
hắn cẩn thận nghiêng tai lắng nghe xong nói .
" Hình như .
.
.
.
.
là âm thanh của chủ tử , ai chọc giận nàng ? không bằng ta đi qua nhìn xem một chút ?"
đang cao thấp đánh giá mảnh vải màu đỏ mama không ngẩng đầu lên cự tuyệt hắn .
" không có gì ,
đoán chừng chủ tử nhàm chán chính mình hô đùa ,
bởi vì cho dù có người chọc giận nàng ,
nàng cũng sẽ không lớn tiếng như vậy .
"
Đào Hiệp đang cầm một góc mảnh vải còn ngẩng đầu như có như không nhìn Tần Thúc đang đứng ngồi không yên , miệng châm biếm nói .
" Ta đoán chừng ' ngu ngốc ' trong miệng chủ tử chính là để chỉ ngươi đó Tần Thúc .
"
" Ta? .
" Tần Thúc sửng sốt ,
lập tức nghĩ đến cái gì vội đứng lên nói .
" Ta hôm này còn chưa đi thỉnh an chủ tử , hiện tại.
.
.
.
.
"
" Chủ tử giận ngươi không có khả năng vì nguyên nhân này , ngươi vẫn là ngoan ngoãn ở trong này ,
đợi buổi tối ngươi có thể mặc quần áo mới đi gặp chủ tử .
"
Mama so với Liễu Thanh Đường còn lớn tuổi hơn , bình thường nhìn ổn trọng , hiện tại không chút lưu tình trấn an Tần Thúc .
nói đến cũng lạ , tỷ muội các nàng lúc bắt đầu cũng cảm thấy Tần Thúc âm trầm ở chung sẽ không hòa hợp lắm , nhưng về sau chính mắt nhìn thấy hắn vì chủ tử làm nhiều chuyện như vậy ,
cũng dần dần cảm thấy người này cũng được , liền thực lòng vì chuyện của hắn cùng chủ tử suy nghĩ.
Nhìn thấy Tần Thúc bởi vì chuyện buổi tối mà khẩn trương ,
bộ dáng dễ khiến cho người ta nhìn thấy rõ ràng ,
Đào Hiệp thiện tâm an ủi hắn một câu .
" Chờ buổi tối chúng ta hầu hạ người xong , ngươi sẽ mặc bộ quần áo mới ở đó chờ chủ tử .
Ngươi cứ việc yên tâm , tin tưởng chúng ta là chuyện đúng , cho dù chủ tử thật tức giận ,
đến lúc đó nhìn ngươi mặc thân quần áo đó giận dữ sẽ biến mất , cái gì nổi nóng cũng chưa từng .
"
Có đôi khi Đào Hiệp cảm thấy chủ tử nhà mình cùng Tần Thúc là trời sinh một đôi ,
bởi vì chủ tử thuộc dạng người ở trước mặt người thân vô lại , trước mặt người ngoài bộ dáng đoan trang ,
cùng với Tần Thúc ở trước mặt chủ tử đơn thuần , ở trước mặt người khác bộ dáng âm trầm lạnh lùng , thật là bổ sung cho nhau .
Từ ngày Tần Thúc chưởng quản Từ An Cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió , còn có ngục trống cũng dần dần trở thành nỗi ác mộng của nhóm cung nô ,
trong cung càng ngày càng nhiều người sợ hãi vị Tần đại tổng quản tuy rằng tuổi trẻ nhưng thủ đoạn mạnh mẽ tàn nhẫn vang dội khắp nơi .
Nhưng Đào Hiệp các nàng đi theo bên người chủ tử nhìn thấy Tần Thúc đối xử với chủ tử hoàn toàn bất đồng khác một trời một vực ,
cũng sẽ không cảm thấy người này có bao nhiêu đáng sợ , chỉ thấy những điểm buồn cười , cũng có thể lý giải vì sao chủ tử chỉ coi trọng hắn .
Sắc trời dần dần hạ xuống ,
Đào Hiệp , mama hai người ngừng tay , đưa bộ quần áo màu đỏ lên nhìn nhìn , thấy vừa lòng liền đặt trên khay .
" Chúng ta đi trước chuẩn bị bữa tối cho chủ tử , chờ chủ tử dung xong bữa tối chúng ta sẽ phụ trách đuổi những hạ nhân hầu hạ tránh đi ,
đem nàng đưa đến nơi đó , ngươi ở chỗ này chờ , đến lúc đó hết thảy đều dựa vào chính ngươi .
"
Mama đem quần áo đưa cho Tần Thúc , lại nhắc hắn một lần nữa .
Đào Hiệp thấy hắn bình thường chỉ cần không có chủ tử trước mặt liền tuyệt đối giống như tảng đá lạnh lẽo , hiện tại lại khẩn trương vuốt vuốt bộ quần áo , hít sâu một hơi mới tiếp nhận bộ quần áo màu đỏ các nàng mới sửa lại thật tốt , nhìn không được phì cười thành tiếng .
" Chủ tử nhất định sẽ cao hứng , đây là nguyện vọng của nàng không phải sao ? Tần Thúc ngươi liền đem hồi hộp giấu vào trong bụng đi , xuất ra khí thế của Tần đại tổng quản khi không có chủ tử ra đây đi .
"
nói là nói như vậy nhưng Đào Hiệp vẻ mặt tràn đầy vẻ xem kịch vui không chút che lấp , cuối cùng còn bỏ thêm một câu .
" Thời điểm ngươi ở đây chờ cũng ăn vài thứ đi , bằng không đến lúc đó .
.
.
.
.
Phải làm một việc lại không có khí lực để làm .
"
trên mặt coi như trấn định , nội tâm đã hoảng hốt không biết nên làm như thế nào mới tốt Tần Thúc gật gật đàu , kỳ thật hắn căn bản không có nghe thấy người ta nói cái gì .
Đào Hiệp , mama hai người bọn họ đi rồi ,
Tần Thúc liền mặc một thân áo đỏ ,
trong tay còn nâng chiếc quần màu đỏ ,
chân tay hơi có chút luống cuống ,
hơn nửa ngày mới nắm được cái gì đó để trên bàn , ngồi ở ghế bên cạnh ,
nhìn xem sắc trời bên ngoài , hai bàn tay có chút khẩn trương nắm chặt .
Lại nói sau khi Liễu Thanh Đường dùng bữa tối còn không nhìn thấy thân ảnh Tần Thúc , nghĩ đến ngày mai chính là sinh nhật của mình cũng không thấy hắn hỏi một câu , lúc này ngay cả bóng dáng cũng không có , vẫn là không nhịn được mở miệng dò hỏi .
" Mama , Tần Thúc vẫn còn bận rộn sao?"
Mama so với Đào Hiệp chính là không biết nói dối ,
Liễu Thanh Đường biết rõ cho nên mới hỏi nàng .
Nhưng một lát sau mới thấy mama gật gật đầu nói dạ , Đào Hiệp liền lập tức tiến lên cười hì hì nói tiếp câu chuyện ,
Liễu Thanh Đường ngay lập tức người được mùi vị âm mưu , các nàng nhất định có việc gạt nàng .
Đào Hiệp còn nói giống như chuyện lẽ đương nhiên .
" Chủ tử một số quan viên đại nhân cùng các vị phu nhân ở phụ cận biết tin chủ tử về đây nghỉ ngơi ở sơn trang , liền sai người nhà mình tặng rất nhiều trái cây cùng rau dưa , Tần tổng quản tự mình đón tiếp ,
nhân tiện kiểm kê một vài thứ nữa. "
Những lời Đạo Hiệp nói nghe xong Liễu Thanh Đường không lộ ra ngoài chút biểu tình hoài nghi nào , trong lòng lại đoán không biết các nàng đến tột cùng là muốn gạt nàng làm những gì .
Kỳ thật việc này cũng dễ đoán ,
ngày mai là sinh nhật nàng , mặc kệ các nàng tính toán làm chuyện gì đoán chừng đều không thoát khỏi liên quan .
Như vậy cũng dễ dàng đoán biết mấy ngày nay Tần Thúc bận rộn vì cái gì , chỉ là không biết Tần Thúc bị hai người này xoay thành cái dạng gì rồi.
Trong lòng đã có đáp án , Liễu Thanh Đường nhất thời bình tĩnh lại , phối hợp với các nàng làm bộ như không biết , chỉ cần chờ xem các nàng rốt cuộc chuẩn bị lễ vật ngoài dự đoán gì cho nàng .
Lại nói tiếp cứ thần thần bí bí như vậy thật đúng là làm cho nàng có chút mong đợi .
Bữa tối qua đi , hai người lại đề nghị đi ngắm trăng .
Liễu Thanh Đường vốn tưởng rằng kinh hỉ sẽ ở sinh nhật ngày mai , nay lại nhìn đến các nàng cố tình cường điệu chuyện đi ngắm trăng , lập tức liền hiểu được đại khái đêm nay các nàng cũng đã chuẩn bị tốt , vì thế liền mang theo biểu tình thập phần chờ mong phối hợp các nàng , hỏi cũng không hỏi đáp ứng đi ngắm trăng , sau đó bị các nàng dẫn đến một đạo hành lang dài .
Nơi đó đã có một người đang đứng .
" Chủ tử thứ tội , nhóm nô tỳ xin lui xuống .
"
Chung quanh đã sớm không có người hầu hạ , Đào Hiệp mama lui xuống ,
nơi này liền chỉ còn lại Liễu Thanh ĐƯờng , còn có Tần Thúc đứng chờ cách đó không xa .
Liễu Thanh Đường đứng đó nhìn Tần Thúc trong chốc lát , đột nhiên đi qua tựa trên vai hắn nói .
" Tần Thúc , đóa hoa đỏ thẫm trên người ngươi thoạt nhìn thật sự là .
.
.
.
.
rất choáng váng đó ~"