Ngày thứ hai Thái Hậu cùng đoàn người Hoàng Đế về tới kinh thành ,
cùng ngày truyền ra tin tức Thái Hậu tứ hôn Thuần Vương Tiêu Hoài Cùng với tiểu thư Dương gia .
Rất nhiều rất nhiều vật phẩm ban tặng nối đuôi nhau vào Dương phủ ,
mọi người càng thêm khẳng định Thái Hậu muốn lợi dụng hôn sự này khống chế Thuần Vương .
Những người đó nghĩ như thế nào ,
Liễu Thanh Đường một mực không để ý , chính là tìm cơ hội mang theo Tần Thúc ra cung gặp Dương Tố Thư một lần .
Có người nói nữ nhi của một gia đình thái y có thể gả cho Vương gia là trèo cao , cũng có người nảy sinh thương tiếc nói một cô nương gả cho một ngốc tử thật đáng tiếc , mặc kệ người khác nói như thế nào ,
loại sự tình này ấm lạnh chỉ người trong cuộc mới biết .
Dương Tố Thư cùng Tiêu Hoài Cùng tựa như Liễu Thanh Đường cùng Tần Thúc , trong mắt người đời không xứng thì sao , cuộc sống chung quy vẫn là chính mình cảm thấy tốt mới là tốt .
một ngày kia Liễu Thanh Đường cùng Dương Tố Thư ở dưới tàng cây đương quy trong viện lão hòe sảng khoái đào ra mấy bình nữ nhi hồng chôn xuống lúc Dương Tố Thư mười năm tuổi . Dương gia nguyên quán ở Lư Dương ở đó có tập tục nữ nhi mười năm tuổi sẽ chôn rượu dưới gốc cây .
Rượu này chính là dùng để đãi khách lại bị các nàng đào ra uống không say không về .
Từ sau khi Liễu Thanh Đường trở thành Thái Hậu nương nương lần đầu tiên tùy ý như vậy ,
Dương Tố Thư cũng là người từ sau khi một mình chống đỡ Dương gia lần đầu tiên tùy tâm sở dục .
Hai nữ nhân ở ý nghĩa nào đó đều là người thập phần khắc chế bản thân , tại một ngày này uống rượu say khướt thành hai cái đồ ngốc .
Ghé vào nơi đó thì thầm mọi chuyện trước đây , trong chốc lát lại tán gẫu những chuyện phiền lòng hiện tại ,
chốc lát lại trêu nghẹo nhau , chủ đề đông tây nam bắc đều lôi ra nói hết ,
có khi lại kéo bả vai nhau cười ha ha ha .
Nhân sinh khó có được người bạn tri kỷ ,
chuyện vui của bằng hữu cũng chính là chuyện vui của mình , bằng hữu khó xử chính mình cũng khó xử ,
cho dù ngoài miệng không nói nhưng trong long vẫn sẽ ghi nhớ .
Nay hai người cơ hồ đã nhận định cả đời một mình gánh vác ,
nay liền có một người khác cùng đối phương cả đời , bất luận vui buồn cái người đầu tiên nghĩ đến chia sẻ không còn là bạn tốt mà là người bên gối .
Cảm giác vui mừng này bên trong lại có vài phần phiền muộn ,
quả nhiên một lời khó nói hết chỉ có thể nhìn nhau cười nâng chén cộng ẩm .
Hôm nay uống rượu , ngày mai buông tha .
Hai con ma men một ly lại một ly rượu ,
thời điểm các hàng kề vai sát cánh vui vẻ làm loạn nam nhân các nàng -----Tần Thúc cùng Tiêu Hoài Cùng an vị một bên nhìn ,
Tần Thúc nhìn Liễu Thanh Đường ,
Tiêu Hoài Cùng nhìn Dương Tố Thư .
Tiêu Hoài Cùng vẫn thực bình tĩnh , ánh mắt biểu tình đều không có thay đổi qua thẳng tắp nhìn Dương Tố Thư bây giờ cùng lúc trước không giống nhau đang cười haha ,
giống như sắp biến thành một bức tượng ,
về phần Tần Thúc lúc Thái Hậu nương nương bắt đầu có chút men say chống gốc cây cười to còn kinh ngạc một chút ,
lập tức liền bình tĩnh trở lại ,
tiếp tục ngồi tại chỗ rất có cảm giác biến thành một Tiêu Hoài Cùng nữa .
Hai nam nhân thực im lặng , hai nữ nhân thực điên cuồng , liếc mắt một cái nhìn qua liền phân biệt rõ ràng thật thú vị .
Cảnh tượng như vậy đại khái giống như là hai chú chó trung thành im lặng ngồi ở một bên , ánh mắt còn thật sự nhìn chằm chằm vào chủ nhân ,
an phận chờ nàng đến đưa chính mình về nhà .
Mãi cho đến lúc mặt trời lặn về phía Tây ,
hai nữ nhân lúc này mới uống không sai biệt lắm ,
một người đá lăn vò rượu chống tay vào gốc cây một bên nôn một bên la hét muốn uống tiếp , một người khác ngồi dưới đất ông vò rượu cười to .
Liễu Thanh Đường là người ngồi dưới đất kia ,
có vô số lần Tần Thúc muốn tiên lên nâng nàng đứng dậy , nhưng nhớ tới lời nàng nói lúc trước khi uống rượu ,
nàng dùng biểu tình nghiêm túc nói với hắn , hôm nay nàng muốn uống một bữa thật tốt bất luận phát sinh chuyện gì cũng không được cản nàng ,
Tần Thúc lại đành phải ngồi yên lặng trở lại .
Tiêu Hoài Cùng không hề động đậy qua ,
nhưng là có chút chần chờ .
hắn chậm chạp suy nghĩ ,
Dương Tố Thư đã một ngày lâu như vậy không có gọi tên hắn ,
tuy rằng lúc trước nàng đều nắm tay hắn đi dùng cơm , nhưng hôm nay nàng lại không gọi hắn ,
Tiêu Hoài Cùng không biết nên làm cái gì bây giờ đành ngồi ở đó nhìn chằm chằm Dương Tố Thư .
Chờ quản gia Dương phủ Liêu bá đưa canh tỉnh rượu tới , Tần Thúc đứng dậy trước tiên bưng một chén đi về phía Liễu Thanh Đường .
" Thanh Đường ? Tỉnh ,
uống canh tỉnh rượu .
"
Liễu Thanh Đường nhìn hắn hồi lâu mới cười nói .
" Tần Thúc?"
" Phải là ta Tần Thúc , uống chút canh tỉnh rượu được không? Uống xong chúng ta nên trở về cùng .
"
Tần Thúc cầm chén đưa lên miệng Liễu Thanh Đường nhẹ giọng dỗ .
" không cần ! Ai muốn hồi cung , ta là họ Liễu...
.
.
.
Đúng ,
về Liễu gia ,
chúng ta về Liễu gia!
"
" Được , chúng ta không về cung , đi Liễu gia .
"
" không nên không nên , ai nha! Ta đã quên ta là Thái Hậu nha ,
Thái Hậu phải về cung ! Chúng ta hồi cung .
"
" Được ,
chúng ta hồi cung .
"
" Tần Thúc , ta muốn ăn mứt quả , chỉ ăn lớp đường bên ngoài , bên trong không cần .
"
" Được , lập tức liền mua cho ngươi .
"
Liễu Thanh Đường bên này ngồi dưới đất không thuận theo đòi đông đòi tây ,
Tần Thúc đều kiên nhẫn đáp lời .
Dương Tố Thư bên kia ,
Liêu bá đem một chén canh tỉnh rượu đặ vào trong tay Tiêu Hoài Cùng , bảo hắn đưa cho Dương Tố Thư ,
sau đó đứng một bên nhìn .
Dương Tố Thư đã sớm nói qua ,
Tiêu Hoài Cùng không phải không nghe hiểu người khác nói ,
cũng không phải hắn không biết làm chuyện này nọ ,
chỉ là có nhiều lí lẽ hắn không hiểu rõ lắm cần nói vài lần , mặc kệ làm mội chuyện đều rất chậm , nhưng chuyện gì nàng cũng để cho chính hắn tự mình làm Liêu bá tự nhiên cái gì cũng đều nghe Dương Tố Thư .
Tiêu Hoài Cùng nghe một lúc rốt cục cũng hiểu , bưng bát chầm chậm đi đến cọ cọ bên người Dương Tố Thư .
Dương Tố Thư so với bạn tốt lúc uống rượu khá là khó chơi thì quả nhiên là nhu thuận hơn hiều ,
lúc này nhìn thấy Tiêu Hoài Cùng bưng bát canh tỉnh rượu lại đây ,
không nói hai lời liền nhận lấy uống .
Nàng cũng đã say rượu đến thần trí có chút không rõ ,
nhưng đại khái làm đại phu đã lâu ,
ngửi vị