Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan

Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 221,323
Đánh giá:                        
Xuyên Không
     
     

Sau khi Tiêu Hoài Húc tỉnh lại nghe thấy Phúc công công nơm nớp lo sợ bẩm báo chuyện Huyên Phi cùng tiểu công chúa mất tích , liền trầm mặc ngồi ở trên giường nói một câu .

" Nô tài hầu hạ ở bên trong điện Thanh Huyền đều xử lý hết đi .

"

Sau đó trong cung truyền ra tin tức sủng phi Huyên Phi vì tiểu công chúa mắc bệnh không qua khỏi thương tâm quá độ mà qua đời .

Tang lễ cũng không thể long trọng bởi vì Tiêu Hoài Húc ốm nặng nằm trên giường , bộ dáng đau lòng cực kì hỏi cũng không trả lời , nghe nói còn nôn ra máu . Người không biết gì còn nghĩ Hoàng Đế vì sủng phi qua đời mà thân thể bị tổn thương , vì không để hắn khó chịu , tang lễ làm đến mức đơn giản nhất , đương nhiên chuyện đó không tránh khỏi liên quan đến Phúc công công .

Là một hoàng đế Tiêu Hoài Húc làm sao có thể để lộ ra tin tức nữ nhân của mình đi theo người khác , bởi vậy hắn chỉ có thể nói Huyên Ca đã chết , một phần cũng vì hắn không biết nàng ta đi theo nam nhân nào . Nhớ tới bản thân mình ngất xỉu trước khi nhìn thấy nam nhân kia , trong lòng Tiêu Hoài Húc nhanh chóng nổi lên sát ý , cho dù hắn không thích Huyên Ca , nhưng đã là nữ nhân của hắn thì chỉ có thể là của hắn .

Tiêu Hoài Húc vốn định sai người tìm Huyên Ca cùng nam nhân chết tiệt kia trong im lặng , nhưng nam nhân kia trước lúc hắn hôn mê ngay cả liếc mắt để nhìn một chút cũng không nhìn được diện mạo hắn , không thể tìm kiếm . Về phần Huyên Ca nàng ta cùng Liễu Thanh Đường có diện mạo gần giống nhau , Tiêu Hoài Húc đem nàng dấu ở điện Thanh Huyền lâu như vậy cũng chưa từng cho ra ngoài , ngay cả nô tài cũng chả có mấy người nhìn thấy diện mạo . Lúc này bất luận như nào cũng không thể gióng trống khua chiêng đi tìm người , cho dù trong lòng cực hận cũng đành chịu không có cách nào .

Lần này bởi vì chuyện của Liễu Thanh Đường cùng Huyên Ca , hơn nữa trong cơ thể lại có sẵn độc tố Tiêu Hoài Húc liền ngã bệnh trầm trọng . Lần này hắn không may mắn được như lần trước nữa khi thái y được triệu đến bắt mạch xong sắc mặt liền thay đổi ấp a ấp úng nửa ngày mới nói qua loa vì giận giữ công tâm nên làm thân thể tổn thương , nếu không điều dưỡng tốt có thể mất mạng .

Sắc mặt Tiêu Hoài Húc liền thay đổi , hắn cũng không nghĩ tới bệnh tình sẽ nghiêm trọng đến như vậy , thái y cũng không biết nên nói gì . Không biết Liễu Thanh Đường hạ bí dược gì trên người Huyên Ca , không chỉ nói 1 mình thái y mà toàn bộ thái y ở Thái y viện cũng không có ai nhìn ra được điều gì . Không chẩn đoán được nguyên nhân chỉ có thể nói là do tâm bệnh khiến cho thân thể suy sụp , thái y chỉ dám bốc cho Hoàng Thượng một chút thuốc bổ cầm cự .

Đương nhiên những thứ này đối mới bệnh tình của Tiêu Hoài Húc là vô dụng , vài năm gần đây thân thể Tiêu Hoài Húc càng ngày càng suy nhược , tuy rằng bề ngoài không nhìn ra , nhưng vừa tức giận liền phát tác . Nếu là một nam nhân khỏe mạnh trẻ tuổi bình thường dù có tức giận cũng không thể hộc máu . Một vài lão thái y lâu năm có thể nhìn ra một vài manh mối không thích hợp nhưng ai dám nói .

Loại sự tình này trước giờ đều liên lụy đến bí ẩn hoàng gia , bọn họ chỉ là thái y nho nhỏ , làm bộ như cái gì cũng không biết mới là phương pháp ổn thỏa . Thật sự không dám chọc giận người ở ngoài kia không chỉ bản thân mình , mà ngay cả già trẻ lớn bé trong nhà đều không có cách nào sống xót , từ trước đên nay có bao nhiêu thái y bị chuyện dơ bẩn của hoàng gia liên lụy , huống hồ chỉ là cảm thấy có điều không thích hợp , nhưng không biết nguyên nhân gây bệnh , lại không có biện pháp chưa trị , cho dù gan có to bằng trời cũng không dám nói .

Còn lại là những người không hiểu biết , bọn họ mang tiếng là những thái y hàng đầu nhưng không ai nhìn ra vì sao hoàng đế bị thương , bằng không sau này hoặc là thân thể hư nhược , không thì đoản mệnh . Tình huống như này bệnh tình của hoàng đế đã không thể cứu vãn , vả lại cũng không ai muốn đi tìm phiền toái .

Một ít thái y nhìn ra được tình huống không thích hợp , những lão thái y lâu năm lại chỉ cầu yên ổn , không ai bảo ai tất cả đều làm bộ như không biết , một vài thái y tuổi trẻ chưa có kinh nghiệm lại không nhìn ra được điều gì , bởi vậy tất cả đều một lời nói hoàng đế bởi vì trong lòng buồn phiền , lại thường xuyên phẫn nộ thương tâm , nên thân thể suy nhược .

Chỉ là không biết tại sao tự chủ của Tiêu Hoài Húc vốn rất tốt nhưng càng ngày càng không thể khống chế tính tình của mình , luôn cảm thấy buồn bực phiền toái trong lòng , đối với nhóm nô tài hầu hạ nếu không thuận theo liền thẳng tay đánh đập . Từ sau khi hắn bị bệnh toàn bộ triều đình hắn vất vả mới nắm được trong tay , toàn bộ đều bị Liễu Thanh Đường cầm lại để xử lý chính vụ , cố tình trong khoảng thời gian này tấu chương trình lên đều là tin tức có lợi đối với Liễu gia , sắc mặt Tiêu Hoài Húc càng ngày càng không tốt .

Còn một sự việc khác làm cho Tiêu Hoài Húc không thể tĩnh tâm liên quan đến đại tổng quản Từ An Cung Tần Thúc , nói là phụng mệnh Thái Hậu nương nương đưa thuốc đến cho hắn , bát thuốc này tất nhiên Tiêu Hoài Húc cảnh giác không uống , nhưng nhìn thấy Tần Thúc hắn sẽ nhớ đến cảnh tượng ngày ấy , nữ nhân mình yêu cười dịu dàng với hắn ta bởi vậy mỗi lần nhìn thấy Tần Thúc , Tiêu Hoài Húc phải cố gắng kìm chế sát ý của bản thân , so với Huyên Ca cùng tên gian phu không biết tên kia , Tiêu Hoài Húc càng muốn Tần Thúc chết nhiều hơn .

Ở trong mắt hắn thân phận Tần Thúc như vậy , thân thể không trọn vẹn ngay cả xách dép cho hắn cũng không xứng , càng không nói đến chuyện có thể cùng Liễu Thanh Đường ở chung một chỗ , quả thực chính là vấy bẩn nàng . Đối với Liễu Thanh Đường tâm tình Tiêu Hoài Húc càng phức tạo , hắn không thể tin được nữ nhân kiêu ngạo như vậy lại thích một tên hoạn quan , thất cọng , kinh sợ đồng thời còn có cảm giác ủy khuất nói không lên lời , hắn có điểm nào thua kém so với tên nô tài dơ bẩn đê tiện đó. Đủ loại tâm tình phức tạp cùng một chỗ , nguyên bản Tiêu Hoài Húc đang hỗn loạn về chuyện tình cảm , dần dần lại biến thành tính cách âm u tàn ác . Nếu hắn muốn một người mà người này lại bị người khác vấy bẩn , không bằng hoàn toàn phá hủy . Ngọc đẹp mà có vết cho dù là vật hắn yêu thích cũng chỉ có thể bị đập vỡ . Mà đối với Tần Thúc là người vấy bẩn khối ngọc kia , trừ bỏ hận ý Tiêu Hoài Húc còn có thêm một phần sát ý . Nhưng bây giờ hắn không thể động vào hắn ta được , hiện giờ hắn ta đang là đại tổng quản Từ An Cung , đồng thời quản lý cung ngục và phủ nội vụ . Tiêu Hoài Húc xem như là thấy Liễu Thanh Đường đối với Tần Thúc là cực kì để ý , lúc trước Tiêu Hoài Húc không hiểu vì sao Liễu Thanh Đường lại tín nhiệm Tần Thúc như vậy , nay đã có thể hiểu được .

Lúc này hắn chưa chuẩn bị tốt để đối kháng cùng Liễu Thanh Đường , nếu hắn đụng đến Tần Thúc bây giờ khẳng định Liễu Thanh Đường sẽ điên cuồng phản kháng , hắn tạm thời chưa thể đụng đến Tần Thúc chỉ có thể tạm thời chịu đựng . Nhưng vì hiểu được điểm này trong lòng Tiêu Hoài Húc càng như bị lửa đốt , ngày đêm không thể tĩnh tâm .

Người mình hận không uống máu ăn thịt ngày ngày ở trước mặt , Tiêu Hoài Húc bị cảm cảm giác ghen tị nhấn chìm , làm sao có thể dưỡng bệnh thật tốt ngược lại còn thường bị áp lực quá nặng bệnh càng ngày càng nghiêm trọng .

Ngày ngày Tần Thúc cứ theo thông lệ lại đây đưa thuốc cho Tiêu Hoài Húc , ở dưới tầm mắt lạnh lùng tràn đầy hận ý của hắn nói một tràng sau đó liền dời đi . Khi bước chân ra khỏi cửa liền nghe thấy tiếng chén thuốc bị đập vỡ bên trong khóe miệng Tần Thúc nhếch lên lộ ra ba phần châm chọc .

Rời khỏi Trường An Cung , Tần Thúc không lập tức về Từ An Cung , ngược lại đi về phía cung ngục . Sau khi cung ngục vào tay hắn càng ngày càng lớn mạnh những người ở trong cung nhìn thấy đều tránh qua đi đường vòng , bởi vì bên trong rất nhiều người chết bầu không khí có chút âm trầm , cho dù là ở bên ngoài cũng có thể ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt . Những cung nhân bình thường một chút cũng không muốn đến gần chỗ này , nhóm nó tài đảm nhiệm chức vụ ở đây cũng không mấy vui vẻ gi . Đối với người cai quản nhà tù là Tần Thúc chín phần e ngại kính sợ , một phần chán ghét căm hận .

Khi không có Liễu Thanh Đường ở trước mặt , Tần Thúc luôn có vẻ mặt âm ngoan hờ hững không thân cận với bất kì người nào , ở nơi này không có việc đồng tình với ng khác người nào người đấy tâm còn cứng rắn hơn diêm vương . Chỉ là tâm địa có cứng rắn đến đâu nhưng nhìn những trường hợp hành hình ở đây đều cảm thấy khó khăn , chỉ có hắn bất luận là nhìn thấy cái gì , làm cái gì cho tới bây giờ mắt chưa từng chớp một cái . Nhìn thấy hắn đi đến đám cai ngục đầu tiên là giật mình , sau đó rất nhanh cúi đầu hành lễ , sau khi hắn đi qua mới lặng lẽ thở phào .

Tần Thúc một đường đi thẳng đến nơi sâu nhất , đối với mùi máu tươi càng lúc càng nồng đậm không chút quan tâm , đi theo hắn là hai tiểu thái giám một tay hắn tuyển chọn , dạy dỗ kĩ càng vào trong nhà ngục nhìn thấy vết máu dính đầy các loại dụng vụ tra tấn , cùng với tội nô bị đánh đập dữ tợn , sắc mặt cũng giống như Tần Thúc không có một chút biểu tình dư thừa , thần sắc đều là bộ dạng hờ hững .

Sâu bên trong là phòng của Tần Thúc ở cung ngục , lúc này hắn ngồi một mình bên trong ở trước mặt là một chồng giấy tờ cao ngất , hắn rút một quyển lật xem . Một lát sau có một tiểu thái giám đi đến , đó là một tiểu thái giám hầu hạ Trường An Cung rất biết nghe lời .

Tiểu thái giám kia lúc trước còn vì Tiêu Hoài Húc tức giận ném một chén trà mà run rẩy đứng sang một bên , có vẻ vô dụng nhát gan , hiện tại ở trước mặt Tần Thúc là vẻ mặt lanh lợi thông minh , làm gì còn bộ dáng nhát gan nữa . Đầu tiên hắn thi lễ sau đó cung kính nói .

" Tư giám , những đồ dùng kia đã dùng hết rồi .

"

" Ừ .

"

Tần Thúc đáp , ở bên trong một quyển hồ sơ lấy ra một túi giấy .

" Như cũ mà làm .

"

" Nô tài đã biết , tư giám yên tâm .

"

Nói xong tiểu thái giam giấu đồ vào ống tay áo nhấc chân nhẹ nhàng đi ra ngoài . Túi giấy kia cũng không phải độc dược , mà chỉ là chút dược vật khiến người ta sinh ra ảo giác , từ khi Tần Thúc phát hiện được tình cảm của Tiêu Hoài Húc đã bắt đầu bày mưu đến giờ đã được mấy năm . Liên tục mấy năm ngày nào cũng tiếp xúc với dược vật này , Tiêu Hoài Húc nóng giận , thần trí thường xuyên mơ hồ , thậm chí là độc trong cơ thể càng ngày càng nghiêm trọng hơn , đều có một phần nguyên nhân là do Tần Thúc .

Trong cung đã từng kiểm tra loại dược vật này nhưng không tra được cái gì , ở trong quần áo Tiêu Hoài Húc , thậm chí mùa đông dùng than hoa , mùa hè dùng băng bên trong tất cả đều có . Quyền lợi trong tay Tần Thúc càng lớn , thời điểm muốn sắp xếp người vào Trường An Cung càng dễ , loại phương thức này cũng không thể sốt ruột , chỉ có dùng cách này mới có thể tạo thương tổn cho cơ thể Tiêu Hoài Húc , cơ thể hắn mới nhanh chóng suy nhược .

Tiêu Hoài Húc tự cho là mình có thể nhẫn nại chờ đợi , lại không biết Tần Thúc so với hắn càng có thể chịu đựng chờ đợi . Người hắn yêu thương sao có thể chấp nhận có người mơ ước . Tần Thúc tiếp tục ngồi lật xem giấy tờ , đến tận khi bên cạnh có ánh nến sáng ngời hắn mới xếp gọn giấy tờ lại , một lần nữa im lặng đi ra ngoài . Hai tiểu thái giám ở cửa chờ hắn thấy hắn đi ra lại im lặng đi theo sau hắn rời khỏi cung ngục . Mỗi nơi Tần Thúc đi đến đều vắng lặng như tờ , có vẻ rất áp lực chính hắn cũng phảng phất cảm thấy cô quạnh , nhưng vẫn từng bước một đi tiếp .

Đến vườn hoa nhỏ ở Từ An Cung chợt nghe thấy Thái Hậu nương nương hô quát .

" Đem con vẹt béo phì này xuống dưới cho ai gia , hôm này ai gia không đem hầm nó là không được mà ! "

" Ai nha Thái Hậu nương nương hôm nay xinh đẹp như hoa không nên tức giận nha !

"

Vẹt béo cạc cạc xin tha thứ . Liễu Thanh Đường liền cười mắng .

" Ngươi ở đó mà chờ đi , chờ Tần Thúc trở về ta xem hắn thu thập ngươi như nào !

"

Nghe được giọng nói của nàng , áp lực xung quanh Tần Thúc lập tức tản mát cả người nhìn qua ấm áp hơn rất nhiều .

" Tần Thúc , ngươi đã trở lại !

"

Liễu Thanh Đường trong chớp mắt đã nhìn thấy Tần Thúc đang đi vào , lập tức cáo trạng nói .

" Con vẹt béo này hôm nay lại chọc tức ta !

"

Tần Thúc nghe vậy thản nhiên liếc mắt nhìn con vẹt béo như con gà đang đi tới đi lui trên mặt đất nói .

" Nương nương muốn có cây trâm lông vũ màu lam sao?" .

Ngữ khí của hắn bình thường nhưng lại bắt đầu vén tay áo , đó là động tác hắn muốn vặt lông vũ của con vẹt . Nhìn thấy động tác này của hắn con vẹt béo lập tức kêu ai ai một tiếng hoảng hốt chui thẳng vào bụi hoa , làm một bông hoa rơi xuống đất . Thời điểm bụi hoa lay động còn có âm thanh kích động của con vẹt .

" Không tìm thấy ta , không tìm thấy ta !

"

Liễu Thanh Đường thấy nó sợ đến mức như vậy không có ý tốt nở nụ cười , dùng cái mũi hừ một tiếng . Ánh mắt Tần Thúc ôn nhu , lôi kéo nàng ngồi xuống tháp nhuyễn dưới tàng cây , lấy khăn tay lau một tầng mồ hôi trên trán nàng , lại đưa nàng một tách trà . Thấy mama cười tủm tỉm bưng lại đây một đĩa điểm tâm , liền rửa tay sạch sẽ cho nàng rồi lau khô .

Liễu Thanh Đường nhìn hắn thuần thục cẩn thận làm xong một loạt động tác , liền cầm một miếng điểm tâm trước đưa đến miệng Tần Thúc chờ hắn cắn một miếng nhỏ , liền nhoài người hôn hắn một cái lúc này mới tự mình ăn điểm tâm , một chuỗi động tác lưu loát như mây bay nước chảy . Ăn xong một khối điểm tâm , Liễu Thanh Đường bỗng nhiên thở dài , lấy tay xoa xoa thắt lưng .

" Tần Thúc , ta gần đây hình như lại béo lên rồi , ngươi xem cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm , thắt lưng đều to lên một vòng rồi .

"

" Hay là , chúng ta ra khỏi cung du ngoạn đi ?"

Liễu Thanh Đường sờ sờ cằm .

" Chờ ta nghĩ chút đã cũng sắp đến ngày lễ phật , hay là chúng ta thừa dịp này đi đến Dục Phật Tự dâng hương , tiện thể ở lại đó ngắm cảnh mấy ngày .

"