Chương 1 - Long Vương Ra Tù
Chương 2 - Cha Mẹ Bán Nhà!
Chương 3 - Tự Trách
Chương 4 - Lễ Đính Hôn
Chương 5 - Không Cần!
Chương 6 - Ông Ta Là Người Giàu Nhất Thiên Ngân?
Chương 7 - Em Không Cam Tâm!
Chương 8 - Về Nhà!
Chương 9 - Như Vậy Cũng Không Được!
Chương 10 - Tôi Là Ai À?
Chương 11 - Cậu Có Kẻ Thù?
Chương 12 - Thẩm Thu Thủy Của Nhà Họ Thẩm
Chương 13 - Ngồi Ở Ghế Phụ
Chương 14 - Thật Sự Có Người Như Vậy Sao!
Chương 15 - Sếp Thẩm
Chương 16 - Mắt Không Tròng?
Chương 17 - Lại Đây Cho Ông Ngay!
Chương 18 - Dừng Tay Hết Đi!
Chương 19 - Đúng Rồi
Chương 20 - Câm Miệng!
Chương 21 - Vậy Bảy Giờ
Chương 22 - Ai Quan Tâm Anh Có Chuyện Gì Hay Không
Chương 23 - Tê Thiên
Chương 24 - Là Anh?
Chương 25 - Cô Kiều
Chương 26 - Anh Có Thể Buông Ra Được Rồi
Chương 27 - Nhưng Cố Tình Người Này Lại Là Tê Thiên!
Chương 28 - Cậu Đúng Là Giỏi Làm Người Khác Vui Vẻ
Chương 29 - Cậu Nhóc Đẹp Trai
Chương 30 - Làm Gì?
Chương 31 - Thình Thịch!
Chương 32 - Cậu Nói Thật?
Chương 33 - Các Người Đang Ức Hiếp Người Quá Đáng!
Chương 34 - Kiều Lăng Bảo Ông Tới?
Chương 35 - Làm Theo Lời Tôi Nói!
Chương 36 - Mau Chóng Cho Tôi Một Kết Quả Cuối Cùng
Chương 37 - Tê Thiên Cười Mỉm
Chương 38 - Không Phải Là 14% Sao?
Chương 39 - Cậu Thẩm!
Chương 40 - Anh Muốn Ăn Sao?
Chương 41 - Tập Đoàn Văn Tôn Là Thứ Gì Vậy?
Chương 42 - Có Vấn Đề Sao?
Chương 43 - Vô Học?
Chương 44 - Sếp Thẩm
Chương 45 - Thẩm Thu Thủy
Chương 46 - Không Đúng!
Chương 47 - Xong Rồi!
Chương 48 - Tôi Không Tin
Chương 49 - Cố Văn Nhận Được Điện Thoại
Chương 50 - Tê Đông Thịnh Đã Hạ Lệnh Đuổi Khách Rồi
Chương 51 - Đúng Vậy
Chương 52 - Con Đi Mở Cửa
Chương 53 - Đều Là Hư Danh Cả
Chương 54 - Cái Này Không Được
Chương 55 - Tối Nay Lại Không Thể Ngủ Sớm
Chương 56 - Cậu Muốn Cái Gì?
Chương 57 - Cậu Có Biết Mình Đang Nói Lời Ngu Xuẩn Gì Không?
Chương 58 - Cút Hết Đi!
Chương 59 - Đã Hiểu
Chương 60 - Đã Giải Quyết Xong
Chương 61 - Anh Rất Nhớ Em
Chương 62 - Kẻ Tung Người Hứng
Chương 63 - Anh Có Quyền Lên Tiếng Ở Đây Sao
Chương 64 - Nói Cho Tôi Nghe Lý Do Của Các Người
Chương 65 - Tự Tát Vào Mặt Mình
Chương 66 - Ông Câm Miệng Cho Tôi
Chương 67 - Về Sau Sẽ Có Ích Lợi
Chương 68 - Nhìn Bộ Dạng Đanh Đá Của Bà, Tôi Thấy Buồn Nôn Quá
Chương 69 - Con Vừa Xong Việc Ở Bên Ngoài
Chương 70 - Tề Thiên Mở Bệnh Án Ra Xem Thử
Chương 71 - Cắt Chỉ!
Chương 72 - Độc
Chương 73 - Cháu Muốn Nói Chuyện Riêng Với Chú
Chương 74 - Đúng Là Suy Nghĩ Lạ Đời
Chương 75 - Thật Sự Là Cảm Thấy Các Vị
Chương 76 - Chuyện Này Bây Giờ Đã Sáng Tỏ
Chương 77 - Tê Thiên Cởi Găng Tay Trẳng Trên Tay Ra
Chương 78 - Tập Đoàn Văn Tôn!
Chương 79 - Thật Sự Không Dám
Chương 80 - Anh Đang Đợi Em
Chương 81 - Đường Tử Tấn Tỏ Tình
Chương 82 - Anh Đang Tìm Đường Chết À
Chương 83 - Anh Không Phải Là Một Người Bạo Lực
Chương 84 - Có Thể Cùng Nhau Đi Thưởng Thức
Chương 85 - Ký Hiệu Của Mật Mã Này Hay Đấy
Chương 86 - Có Khách Tới
Chương 87 - Là Thứ Rác Rưởi
Chương 88 - Chỉ Có Hai Người Thôi Sao
Chương 89 - Người Nhà Họ Kiều
Chương 90 - Quấy Rầy Mọi Người Một Chút
Chương 91 - Xem Ra Các Người Không Hợp Tác Cho Lắm
Chương 92 - Cô Dẫn Đường Đi, Tìm Một Nơi An Toàn
Chương 93 - Ngứa Tay Vẽ Mấy Nét
Chương 94 - Không Còn Cách Nào Khác
Chương 95 - Cho Tôi Một Cơ Hội
Chương 96 - Thân Phận Bị Lộ
Chương 97 - Tôi Đi Mở Cửa
Chương 98 - Cũng Coi Như Không Tệ
Chương 99 - Thẩm Thu Thủy Đâu
Chương 100 - Tại Sao Không Nghe Điện Thoại
Chương 101 - Tôi Thấy Người Vô Lý Là Anh Thì Đúng Hơn
Chương 102 - Tề Thiên Gọi Cảnh Sát Để Tìm Cô
Chương 103 - Suy Nghĩ Thế Nào Rồi
Chương 104 - Tối Nay Không Có Thời Gian
Chương 105 - Tôi Rất Mong Chờ Đêm Nay
Chương 106 - Trang Viên Bắc Sơn
Chương 107 - Đừng Xuất Hiện Trước Cửa Nhà Tôi
Chương 108 - Tôi Chưa Từng Nghe Nói Tới
Chương 109 - Có Tự Tin Là Chuyện Tốt
Chương 110 - Tôi Có Từng Nói Là Anh Có Thể Đi Ra Ngoài Sao
Chương 111 - Tôi Thích Giao Dịch Với Người Thông Minh
Chương 112 - Tôi Có Thể
Chương 113 - Trên Đường Phố
Chương 114 - Loại Người Như Mày
Chương 115 - Để Mắt Đến Những Tên Chó Hoang Này Cho Tôi
Chương 116 - Tôi Cho Anh Một Cơ Hội Cuối Cùng
Chương 117 - Mỗi Tuần Tìm Tôi Lấy Thuốc Giải Độc Một Lần
Chương 118 - Gia Giáo
Chương 119 - Kết Quả Sẽ Không Có Chút Thay Đổi Nào
Chương 120 - Các Người Có Thể Làm Được, Còn Tôi Thì Không
Chương 121 - Ông Đã Bỏ Thuốc Lá Lâu Rồi
Chương 122 - Cậu Ấy Rất Tốt
Chương 123 - Cô Ấy Kêu Anh Thả Cô Ấy Xuống
Chương 124 - Anh Ức Hiếp Người Khác
Chương 125 - Không Có Ai Đưa Tôi Tới Đây Ăn Vặt
Chương 126 - Món Hàng Nhái Cao Cấp Này Mua Với Giá Bao Nhiêu
Chương 127 - Không Biết Đi Xe Đạp
Chương 128 - Anh Có Tin Là Tôi Sẽ Đánh Anh Không
Chương 129 - Tớ Bị Mất Ngủ, Muốn Tâm Sự Với Cậu
Chương 130 - Tuyệt Đối Không Phải
Chương 131 - Tôi Đã Dạy Cho Cậu Tất Cả Những Gì Có Thể Dạy
Chương 132 - Đã Có Người Giao Tiếp Với Chúng Ta
Chương 133 - Đã Hiểu
Chương 134 - Đều Là Thật
Chương 135 - Là Đồ Thật Hay Giả, Chỉ Cần Nhìn Thử Chẳng Phải Sẽ Biết Rõ Sao?
Chương 136 - Sao Anh Lại Biết Nhiều Như Vậy
Chương 137 - Cậu Không Có Tư Cách Đi Vào
Chương 138 - Tôi Đã Tìm Được Hết Rồi
Chương 139 - Biết Nên Làm Như Thế Nào Đúng Không
Chương 140 - Chờ Một Chút Đi
Chương 141 - Đó Là Họ Hàng Của Tôi
Chương 142 - Tài Sản Bách Thái
Chương 143 - Thành Công Rồi
Chương 144 - Tất Cả Cứ Chờ Đó Cho Ông
Chương 145 - Tôi Đã Bắt Được Ông Ta
Chương 146 - Ông Đang Uy Hiếp Tôi
Chương 147 - Tôi Bảo Đảm Với Cô Chắc Chắn Sẽ Không Có Việc Gì
Chương 148 - Nội Tâm Suy Đổ
Chương 149 - Tôi Cũng Đi
Chương 150 - Tôi Muốn Bảo Lãnh Cho Thân Chủ Của Tôi
Chương 151 - Là Tự Ông Muốn Chết
Chương 152 - Manh Mối
Chương 153 - Tôi Không Biết Gì Cả
Chương 154 - Anh Là Ông Chủ Ở Đây À
Chương 155 - Không Biết Có Nên Để Ông Chết Hay Không
Chương 156 - Đã Xảy Ra Chuyện
Chương 157 - Bên Trong Bệnh Viện
Chương 158 - Tất Thiện!
Chương 159 - Bị Thiêu Sống Đến Chết!
Chương 160 - Khoảng Chín Giờ
Chương 161 - Chuyện Này Không Có Khả Năng!
Chương 162 - Tôi Đồng Ý
Chương 163 - Sếp Đường
Chương 164 - Cái Này
Chương 165 - Thuốc Giả!
Chương 166 - Chính Là Lưu Tài Lương
Chương 167 - Đường Tử Tấn
Chương 168 - Biết Một Chút
Chương 1 - Long Vương Ra Tù
Chương 2 - Cha Mẹ Bán Nhà!
Chương 3 - Tự Trách
Chương 4 - Lễ Đính Hôn
Chương 5 - Không Cần!
Chương 6 - Ông Ta Là Người Giàu Nhất Thiên Ngân?
Chương 7 - Em Không Cam Tâm!
Chương 8 - Về Nhà!
Chương 9 - Như Vậy Cũng Không Được!
Chương 10 - Tôi Là Ai À?
Chương 11 - Cậu Có Kẻ Thù?
Chương 12 - Thẩm Thu Thủy Của Nhà Họ Thẩm
Chương 13 - Ngồi Ở Ghế Phụ
Chương 14 - Thật Sự Có Người Như Vậy Sao!
Chương 15 - Sếp Thẩm
Chương 16 - Mắt Không Tròng?
Chương 17 - Lại Đây Cho Ông Ngay!
Chương 18 - Dừng Tay Hết Đi!
Chương 19 - Đúng Rồi
Chương 20 - Câm Miệng!
Chương 21 - Vậy Bảy Giờ
Chương 22 - Ai Quan Tâm Anh Có Chuyện Gì Hay Không
Chương 23 - Tê Thiên
Chương 24 - Là Anh?
Chương 25 - Cô Kiều
Chương 26 - Anh Có Thể Buông Ra Được Rồi
Chương 27 - Nhưng Cố Tình Người Này Lại Là Tê Thiên!
Chương 28 - Cậu Đúng Là Giỏi Làm Người Khác Vui Vẻ
Chương 29 - Cậu Nhóc Đẹp Trai
Chương 30 - Làm Gì?
Chương 31 - Thình Thịch!
Chương 32 - Cậu Nói Thật?
Chương 33 - Các Người Đang Ức Hiếp Người Quá Đáng!
Chương 34 - Kiều Lăng Bảo Ông Tới?
Chương 35 - Làm Theo Lời Tôi Nói!
Chương 36 - Mau Chóng Cho Tôi Một Kết Quả Cuối Cùng
Chương 37 - Tê Thiên Cười Mỉm
Chương 38 - Không Phải Là 14% Sao?
Chương 39 - Cậu Thẩm!
Chương 40 - Anh Muốn Ăn Sao?
Chương 41 - Tập Đoàn Văn Tôn Là Thứ Gì Vậy?
Chương 42 - Có Vấn Đề Sao?
Chương 43 - Vô Học?
Chương 44 - Sếp Thẩm
Chương 45 - Thẩm Thu Thủy
Chương 46 - Không Đúng!
Chương 47 - Xong Rồi!
Chương 48 - Tôi Không Tin
Chương 49 - Cố Văn Nhận Được Điện Thoại
Chương 50 - Tê Đông Thịnh Đã Hạ Lệnh Đuổi Khách Rồi
Chương 51 - Đúng Vậy
Chương 52 - Con Đi Mở Cửa
Chương 53 - Đều Là Hư Danh Cả
Chương 54 - Cái Này Không Được
Chương 55 - Tối Nay Lại Không Thể Ngủ Sớm
Chương 56 - Cậu Muốn Cái Gì?
Chương 57 - Cậu Có Biết Mình Đang Nói Lời Ngu Xuẩn Gì Không?
Chương 58 - Cút Hết Đi!
Chương 59 - Đã Hiểu
Chương 60 - Đã Giải Quyết Xong
Chương 61 - Anh Rất Nhớ Em
Chương 62 - Kẻ Tung Người Hứng
Chương 63 - Anh Có Quyền Lên Tiếng Ở Đây Sao
Chương 64 - Nói Cho Tôi Nghe Lý Do Của Các Người
Chương 65 - Tự Tát Vào Mặt Mình
Chương 66 - Ông Câm Miệng Cho Tôi
Chương 67 - Về Sau Sẽ Có Ích Lợi
Chương 68 - Nhìn Bộ Dạng Đanh Đá Của Bà, Tôi Thấy Buồn Nôn Quá
Chương 69 - Con Vừa Xong Việc Ở Bên Ngoài
Chương 70 - Tề Thiên Mở Bệnh Án Ra Xem Thử
Chương 71 - Cắt Chỉ!
Chương 72 - Độc
Chương 73 - Cháu Muốn Nói Chuyện Riêng Với Chú
Chương 74 - Đúng Là Suy Nghĩ Lạ Đời
Chương 75 - Thật Sự Là Cảm Thấy Các Vị
Chương 76 - Chuyện Này Bây Giờ Đã Sáng Tỏ
Chương 77 - Tê Thiên Cởi Găng Tay Trẳng Trên Tay Ra
Chương 78 - Tập Đoàn Văn Tôn!
Chương 79 - Thật Sự Không Dám
Chương 80 - Anh Đang Đợi Em
Chương 81 - Đường Tử Tấn Tỏ Tình
Chương 82 - Anh Đang Tìm Đường Chết À
Chương 83 - Anh Không Phải Là Một Người Bạo Lực
Chương 84 - Có Thể Cùng Nhau Đi Thưởng Thức
Chương 85 - Ký Hiệu Của Mật Mã Này Hay Đấy
Chương 86 - Có Khách Tới
Chương 87 - Là Thứ Rác Rưởi
Chương 88 - Chỉ Có Hai Người Thôi Sao
Chương 89 - Người Nhà Họ Kiều
Chương 90 - Quấy Rầy Mọi Người Một Chút
Chương 91 - Xem Ra Các Người Không Hợp Tác Cho Lắm
Chương 92 - Cô Dẫn Đường Đi, Tìm Một Nơi An Toàn
Chương 93 - Ngứa Tay Vẽ Mấy Nét
Chương 94 - Không Còn Cách Nào Khác
Chương 95 - Cho Tôi Một Cơ Hội
Chương 96 - Thân Phận Bị Lộ
Chương 97 - Tôi Đi Mở Cửa
Chương 98 - Cũng Coi Như Không Tệ
Chương 99 - Thẩm Thu Thủy Đâu
Chương 100 - Tại Sao Không Nghe Điện Thoại
Chương 101 - Tôi Thấy Người Vô Lý Là Anh Thì Đúng Hơn
Chương 102 - Tề Thiên Gọi Cảnh Sát Để Tìm Cô
Chương 103 - Suy Nghĩ Thế Nào Rồi
Chương 104 - Tối Nay Không Có Thời Gian
Chương 105 - Tôi Rất Mong Chờ Đêm Nay
Chương 106 - Trang Viên Bắc Sơn
Chương 107 - Đừng Xuất Hiện Trước Cửa Nhà Tôi
Chương 108 - Tôi Chưa Từng Nghe Nói Tới
Chương 109 - Có Tự Tin Là Chuyện Tốt
Chương 110 - Tôi Có Từng Nói Là Anh Có Thể Đi Ra Ngoài Sao
Chương 111 - Tôi Thích Giao Dịch Với Người Thông Minh
Chương 112 - Tôi Có Thể
Chương 113 - Trên Đường Phố
Chương 114 - Loại Người Như Mày
Chương 115 - Để Mắt Đến Những Tên Chó Hoang Này Cho Tôi
Chương 116 - Tôi Cho Anh Một Cơ Hội Cuối Cùng
Chương 117 - Mỗi Tuần Tìm Tôi Lấy Thuốc Giải Độc Một Lần
Chương 118 - Gia Giáo
Chương 119 - Kết Quả Sẽ Không Có Chút Thay Đổi Nào
Chương 120 - Các Người Có Thể Làm Được, Còn Tôi Thì Không
Chương 121 - Ông Đã Bỏ Thuốc Lá Lâu Rồi
Chương 122 - Cậu Ấy Rất Tốt
Chương 123 - Cô Ấy Kêu Anh Thả Cô Ấy Xuống
Chương 124 - Anh Ức Hiếp Người Khác
Chương 125 - Không Có Ai Đưa Tôi Tới Đây Ăn Vặt
Chương 126 - Món Hàng Nhái Cao Cấp Này Mua Với Giá Bao Nhiêu
Chương 127 - Không Biết Đi Xe Đạp
Chương 128 - Anh Có Tin Là Tôi Sẽ Đánh Anh Không
Chương 129 - Tớ Bị Mất Ngủ, Muốn Tâm Sự Với Cậu
Chương 130 - Tuyệt Đối Không Phải
Chương 131 - Tôi Đã Dạy Cho Cậu Tất Cả Những Gì Có Thể Dạy
Chương 132 - Đã Có Người Giao Tiếp Với Chúng Ta
Chương 133 - Đã Hiểu
Chương 134 - Đều Là Thật
Chương 135 - Là Đồ Thật Hay Giả, Chỉ Cần Nhìn Thử Chẳng Phải Sẽ Biết Rõ Sao?
Chương 136 - Sao Anh Lại Biết Nhiều Như Vậy
Chương 137 - Cậu Không Có Tư Cách Đi Vào
Chương 138 - Tôi Đã Tìm Được Hết Rồi
Chương 139 - Biết Nên Làm Như Thế Nào Đúng Không
Chương 140 - Chờ Một Chút Đi
Chương 141 - Đó Là Họ Hàng Của Tôi
Chương 142 - Tài Sản Bách Thái
Chương 143 - Thành Công Rồi
Chương 144 - Tất Cả Cứ Chờ Đó Cho Ông
Chương 145 - Tôi Đã Bắt Được Ông Ta
Chương 146 - Ông Đang Uy Hiếp Tôi
Chương 147 - Tôi Bảo Đảm Với Cô Chắc Chắn Sẽ Không Có Việc Gì
Chương 148 - Nội Tâm Suy Đổ
Chương 149 - Tôi Cũng Đi
Chương 150 - Tôi Muốn Bảo Lãnh Cho Thân Chủ Của Tôi
Chương 151 - Là Tự Ông Muốn Chết
Chương 152 - Manh Mối
Chương 153 - Tôi Không Biết Gì Cả
Chương 154 - Anh Là Ông Chủ Ở Đây À
Chương 155 - Không Biết Có Nên Để Ông Chết Hay Không
Chương 156 - Đã Xảy Ra Chuyện
Chương 157 - Bên Trong Bệnh Viện
Chương 158 - Tất Thiện!
Chương 159 - Bị Thiêu Sống Đến Chết!
Chương 160 - Khoảng Chín Giờ
Chương 161 - Chuyện Này Không Có Khả Năng!
Chương 162 - Tôi Đồng Ý
Chương 163 - Sếp Đường
Chương 164 - Cái Này
Chương 165 - Thuốc Giả!
Chương 166 - Chính Là Lưu Tài Lương
Chương 167 - Đường Tử Tấn
Chương 168 - Biết Một Chút
“Tê Thiên!
” Thẩm Sơn hoàn toàn hoảng sợ: “Cậu đã làm gì con trai tôi!
"
'Tề Thiên cười nói: "Tôi nói tôi không thích ánh mắt mà ông nhìn tôi.
" Nhìn thấy thái độ ra vẻ ta đây của Tê Thiên, Thẩm
Sơn đang định nổi giận, nhưng nhanh chóng thu hồi lại, và thay bằng một nụ cười.
Tê Thiên nhướng mày hỏi: “Ông vừa ức hiếp vợ tôi?”
Thẩm Sơn mở miệng: “Tôi...
. Thẩm Sơn ấp úng hồi lâu, vẫn không nói nên lời.
'Tê Thiên nhìn quanh: “Nghe nói hôm nay các người †ổ chức cuộc họp gia đình thường lệ, vì vợ tôi đã sa thải một người trong cuộc họp, tôi rất tò mò, với tư cách là chủ tịch, sa thải một người thì có vấn đề gì sao? Thẩm Sơn, nói cho tôi biết đi.
”
"Không! Không thành vấn đề!
" Thẩm Sơn liên tục xua tay.
'Tề Thiên hỏi: “Vậy là ông cũng cảm thấy vợ tôi làm đúng phải không?”
"Đúng! Đúng vậy! Tôi rất đồng tình.
" Thẩm Sơn gật đầu.
Tê Thiên lộ vẻ tiếc nuối: “Vậy tại sao lại có người cho. rằng vợ tôi đã làm sai, còn phải tổ chức họp mặt gia đình làm gì?”
Thẩm Sơn vội vàng nói: “Tê tiên sinh, cậu không cần quan tâm bọn họ nghĩ gì, bọn họ thậm chí còn không đến công ty, làm sao có thể biết trong công ty xảy ra chuyện gì, người đó đã phạm rất nhiều sai lầm trong công việc, gây ra tổn thất nặng nề cho công ty, lẽ ra đã phải sa thải từ lâu rồi.
"Vậy thì tốt.
" Te Thiên gật đầu, nhìn chung quanh,
"Thẩm Sơn nói đúng, mấy người các người còn không đến công ty, còn ở đây nói cái gì?"
Thẩm Hỏa hét lên: "Tê Thiên, đủ rồi! Đây là nhà họ Thẩm!
"
Tê Thiên hỏi ngược lại: "Ông đã gọi cho Cố Văn rồi sao? Cố Văn nói cái gì?"
Thẩm Hỏa im lặng, đương nhiên ông ta không dám gọi cuộc gọi này, mặc dù ông ta là bậc cha chú của Thẩm Thu Thủy, nhưng từ góc độ công ty, ông ta chỉ có thể được coi là một cổ đông nhỏ, làm sao ông ta dám gọi cho Cố Văn vào lúc này?
Tê Thiên cười: “Tốt nhất là ông nên hỏi rõ ràng trước, nếu không dự án hơn một tỷ này sẽ không thương lượng được, cho dù ông muốn gánh trách nhiệm này, chỉ sợ ông cũng không xứng.
”
Có Tề Thiên ở đây, nói đến nỗi Thẩm Hỏa không còn gì để nói, lại làm Thẩm Sơn sợ đến mức phải cung kính.
Thẩm Thu Thủy ngồi bên cạnh Tê Thiên, trong lòng có một thanh âm vẫn không ngừng nói với Thẩm Thu 'Thủy rằng làm những vậy là không tốt! Nhưng trong lòng Thẩm Thu Thủy lại đặc biệt vui mừng!
Ở nhà họ Thẩm này, Thẩm Thu Thủy đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi, điều mà những người này thường làm nhất là lợi dụng địa vị người có vai vế lớn để trấn áp, nhắm vào cô, thèm muốn chức chủ tịch này.
Đối với tất cả những điều này, Thẩm Thu Thủy chỉ có thể chịu đựng, không có cách nào đánh trả.
Ông cụ Thẩm đang ngồi ở ghế chính cuối cùng cũng lên tiếng: "Thu Thủy, Tê Thiên tới, đi rót một tách trà.
"
Khi ông cụ Thẩm nói, mọi người đều ngừng nói và nhìn về phía ông cụ Thẩm.
Ông cụ Thẩm nhìn Tề Thiên và nói: "Tê Thiên, đây là nhà họ Thẩm.
"
Tê Thiên gật đầu: “Tôi biết.
”
Ông cụ Thẩm khẽ cau mày: “Họ Thẩm tôi, sống cả đời này coi trọng nhất là chữ tín, cậu và Cố Văn cầm giấy hôn thư kia đến đây, tôi đồng ý gả cháu gái cho cậu, không phải vì tôi sợ cái gì, nhưng lúc trước đã hứa chuyện này với người ta, tôi sẽ làm được, nhưng điều này không có nghĩa là cậu có tư cách đổi khách thành chủ ở nhà họ Thẩm tôi, cậu hiểu không?" . Truyện Hệ Thống
“Tôi không hiểu.
” Tê Thiên lắc đầu: “Có người ức. hiếp vợ tôi, tôi còn muốn cười với họ sao? Các người có thể làm được, còn tôi thì không.
”