Tiếc thế gian nhỏ ,
Đường không đủ ta đi .
Tiếc trời đất bé ,
Trời không đủ cho ta ngắm .
Ngày...
.
.
.
.
.
Tháng .
.
.
.
.
.
.
. Năm
TP. Hồ Chí Minh , Việt Nam
Cơn mưa dần dứt đi.
.
.
.
.
.
.
.
.
những giọt mưa cuối cùng đọng lại trên những chòm mây nhỏ - rơi xuống như một minh chứng cho sự tồn tại . Những ánh nắng le lói dần hiện rõ nơi chân trời . Chiều nay chắc có nhiều người mộng đẹp.
Đường hun hút đi , đi qua rất nhiều nơi . Cây cỏ 2 bên đường dạt lại phía sau , chúng ở lại . Đưa tiễn sao ? Ta bổng nhiên cảm thấy con đường này rất ngắn . Không có con đường nào mãi mãi nếu có 1 đích ngắm . Bầu trời cũng rất nhỏ bé , trong con mắt bé nhỏ của con người . Sắp rồi sao.
.
.
.
.
.
.
.
.
nơi này là nơi ta khởi nghiệp làm 1 nhà doanh nghiệp .
Nghe xe ồ ạt , âm thanh chói tay liên hồi . Người đông như kiến nghẹn lại , Ta thấy khắp nơi đều là những gương mặt già nua mệt mỏi . Nơi này rộng hơn quê ta 10 lần là ít . Rất nhiều thứ ta chỉ từng tưởng tượng trong suy nghĩ , hôm nay ở nơi này đều thấy . Nhà lầu có rất nhiều , những tòa nhà cao vút to lớn có khắp mọi nơi . Công viên vô cùng rộng và hoành tráng , không phải là 1 núm nhỏ bé đến đáng thương ở quê ta . Công viên trên này còn rộng hơn Bến Ninh Kiều nổi tiếng ở dưới quê ta nữa .
Rồi ba làm thủ tục cho ta nhập học 1 trường quốc tế . Trường Sibme ở đường Cộng Hòa của Quận Tân Bình , giá tiền học cũng không phải là rẻ nhưng sao khi ta cân nhắc cẩn thận vẫn quyết định thấy được . Dù ta thấy học 1 trường khác sẽ hay hơn nhưng có vẻ ta không có duyên với trường đó . Sibme , ba ta đóng tiền cho ta học anh văn chuyên sâu và đại học quốc tế ngành Quản Trị Kinh Doanh .
Ba mẹ và ta lại đi tìm nhà để ở . Mấy ngày này gia đình ở tại 1 khách sạn tên là Minh Trung ở trên 1 con đường cũng tiện tạt qua trường . Mưa cứ liên hồi không dứt , những cơn mưa lớn đến kinh người . Rất nhiều người tự hỏi sao thời tiết lại tệ thế này ? ta cũng tự hỏi như vậy.
.
.
.
.
.
.
.
.
suốt 3 tháng ta chuyển lên Sài Gòn , nơi này khắp nơi đều là ngập lụt . Sét rống liên thanh , mưa rơi rả rít .
Ta bắt đầu học anh văn trước khi vào chuyên ngành . Có 7 cấp độ từ từ khó dần lên . Ta thông qua bài kiểm tra và được nhận vào cấp độ 2 . Lớp ta.
.
.
.
.
.
.
rất đặc biệt , ta lại một lần nữa tự hỏi là số ta ra sao mà toàn gặp cảnh dở khóc dở cười thế này . Híc hà , lớp ta là lớp anh văn duy nhất trong trường không có bất kỳ 1 học sinh nữ nào . Lớp có 10 thằng boy , hết 5 thằng là đã toàn dân to con như ta rồi . Quả là.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
cô giáo ta cứ chọc lớp mãi không hiểu sao lớp ko có girl . Híc híc , con cũng thắc mắc a .
Ba mẹ mướn cho ta 1 căn nhà trọ rất đầy đủ tiện nghi , giá tiền cũng không rẻ nhưng ba ta lại rất hài lòng . Dường như ba không muốn ta chịu cực , ta là sinh viên hay công tử đây ? híc híc
Ba mẹ lại về , lúc chia tay ta ba đeo 1 chiếc kính râm màu đen . Không nói gì chỉ phủi tay ý bảo ta đi . Ta loáng thoáng cảm nhận được đôi mắt đỏ ở sau tròng kính đó.
.
.
.
.
.
.
.
Uhm.
.
.
.
.
.
.
.
.
ta bắt đầu chuỗi ngày tự bản thân cố gắng , dần dần giỏi lên . Một khi đã bước đi , ta sẽ không quay đầu lại . Người nhà họ Nguyễn của ta.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
vẫn là luôn cứng đầu như vậy .
Ổn định lại rồi , ba mẹ cũng về .
Đối diện trường ta có vài con hẻm , 1 con hẻm trong đó đi thẳng vào . Rẻ tay trái , đi qua 2 con đường bé trong hẻm . Nơi có san sát những căn căn nhà đẹp và xa xỉ ven con đường yên tĩnh . Lại rẻ vào đi tiếp , ở nơi có cánh cửa sắt sơn màu đen , cột bằng đá cứng . Ngước nhìn lên là 4 tầng lầu với 1 sân thượng . Mặt ngoài của 4 lầu đều giống nhau , 1 cửa sổ , 1 cửa lang cang .
Bên trong là một tầng trệt rộng , đây là nơi đổ xe , có rất nhiều xe ở nơi này còn có 1 camera nhỏ ở trên thu hình lại . Ở giửa có 1 cầu thang lót bằng gạch . Đi lên trên lầu , ở lầu 3 . Phòng A31 là phòng của Long . Căn phòng Khoảng 24m vuông , rất thoáng đãng , sàn được lót gạch men trắng , 2 cửa sổ , 1 cửa ở lan can và 1 cửa hông . 1 cửa ra vào và 1 cửa ra lan can . Trong phòng có 1 giường niệm , 1 tủ gỗ , 1 chiếc bàn và các vật linh tinh khác cho sinh hoạt . Nhà vệ sinh chung trong phòng , trang trí rất lịch sự giống kiểu của khách sạn .
Ngày qua ngày , dần dần làm quen với lớp học . Long dần dần thích ứng với cuộc sống trên đô thị phồn hoa . Thấm thoát đã 3 tháng.
.
.
.
.
.
.
Tháng 12.
Tạch , tạch tạch tạch.
.
.
.
.
Tiếng gõ bàn phím vang lên liên tục . Những ngón tay của Long luân phiên gõ vào bàn phím nhanh đến không nhìn rõ . Hắn đang chat yahoo đây mà.
Lại nhanh chóng xê dịch con chuột đi , click vào trang google . Gõ vào đó vài chữ , rồi quen thuộc nhấp chuột vào 1 trang web . Copy đường link gửi cho 1 nick yahoo .
Lonely Star : mày thấy thế nào ?
Ke lang thang : oh , vu nay vui nhi .
Lonely Star : có gì đặc biệt liên quan không ?
Ke lang thang : khong co gi dau , ma khi nao may ve can tho ?
Lonely Star : khoảng 2 tuần nữa thôi
Ke lang thang : oh
Người đang chat với Long chính là Phú . Tên bạn kỳ lạ của Long đang ở dưới cần thơ . Đường link Long đã Gửi cho phú 1 bài viết nhỏ trên mạng . Nội dung nó nói về 3 tháng trước , Sài Gòn bổng nhiên cả 1 tháng mưa gió nổi loạn . Lúc đó có 1 người dân dùng điện thoại chụp được 1 đám mây trắng giữa cơn mưa đen kịnh , điều đáng nói là đây là 1 đám mây hình rồng . Loài vật truyền thuyết . Hình ảnh vô cùng sinh động , hoàn toàn hiện ra hình dáng của 1 con rồng . Đầu , sừng , mỏm.
.
.
.
.
.
khiến cho người ta hoan mang một chút về điều gọi là tâm linh .
Ngày hôm ấy là 1 tuần sau ngày Long nhập học .
Long băn khoăn không biết liệu đó có phải là 1 điềm báo nào hay không .
Hôm nay thằng Phú lên mạng nên Long lập tức hỏi ngay , nhưng thất vọng là nó lại chẳng biết gì . Thật chán nản .
Lonely Star : mày không biết thì thôi ,
haizzzzz , đành vậy
Ke lang thang : nay
Ke lang thang : may truoc gio chi tim hieu thong tin thong qua internet phai ko ?
Lonely Star : uh , thì sao ?
Ke lang thang : 2 tuan nua may ve can tho
Ke lang thang : ve day roi tao se ke may nghe 1 cau chuyen
Lonely Star : là sao ? câu chuyện gì ?
Ke lang thang : 1 cau chuyen co that , tat ca nhung gi may muon biet
Lonely Star : để tao suy nghĩ.
.
.
.
.
Long trầm ngâm 1 phút rồi đáp lời
Lonely Star : nếu có câu chuyện đó , chắc chắn nó không đơn giản
Lonely Star : tao sẽ hoàn toàn dính vào chuyện này
Lonely Star : tao không thích
Lonely Star : tao muốn 1 cuộc sống bình thường
Lonely Star : vậy thôi
Trầm ngâm 1 lát , Phú nói
Ke lang thang : may da khong the quay lai nua roi
Lonely Star : ý mày là sao ?
Ke lang thang đã thoát !
Long bị sốc , ngẩm mặt ra nhìn thằng Phú thoát yahoo 1 cách đột ngột ko nói gì cả . Long móc điện thoại ra , định gọi cho thằng Phú thì có tin nhắn tới . Là tin nhắn của thằng Phú .
“ Hello . sau khi may nhan dc tin nhan nay la tao se go sim ra.
khong can goi cho tao , voi lai may ko mun nghe cau chuyen do thi thoi cung khong nen tim tao lam gi. Tao di cua gai day .
bibi “
Môi của Long giựt giựt lên , cảm giác nóng máu lan ra khắp người .
Long nhìn chằm chằm tin nhắn điện thoại , thốt lên 1 câu đã được đè nén hết sức :
_ “ Thằng khốn nạn “
Một nick chat khác chợt sáng lên . Gương mặt Long phục hồi vẻ lạnh nhạt thường ngày , nhìn vào cái nick chat vừa sáng . Hắn để điện thoại sang 1 bên , nhấn vào nick đó rồi tiếp tục chat .
Vì Long không quen ai trên này , bạn học cùng lớp thì toàn ở xa nơi này . Hắn nghĩ quen càng nhiều bạn ở đây càng tốt nên hắn tìm kiếm những người ở Quận Tân Bình này làm quen , cô gái này cũng là 1 trong những người như vậy .
Cẩm Tú : vậy tối mai gặp nhé ?
Lonely Star : Uhm , mấy giờ ?
Cẩm Tú : mấy giờ ông đi được ?
“ .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
. “
Tối ngày hôm sau , từ căn hẻm nhà lòng qua lộ . Ở đó có 1 con lộ nhỏ thông vào đường Tân Kỳ Tân Quý , lại đi bộ thêm 2 Km là tới đầu đường Lê Trọng Tấn . Long và cô gái kia hẹn gặp mặt tại đây . Nơi này không có gì nổi bật , con lộ 2 bên đường khá nhỏ , nhà cửa san sát nhưng không có nhà cao tầng . Những căn nhà đều có vẻ lâu năm nhưng cứng cỏi . Nơi này 2 bên đường bán đủ thứ cả , có cá lóc nướng , bánh bao chiên , hot dog , chè v.
v.
.
.
.
.
.
toàn là món ăn tạp á .
Chổ Long đang đứng là kế bên 1 bảng chờ xe buýt , trước 1 cửa hiệu thuốc nhỏ . Hôm nay hắn mặc sơ mi sọc đen xanh , quần jean đen . Người hắn đợi chưa tới , xe cộ như nước qua lại đủ loại màu . 7h tối .
Hắn lại móc điện thoại ra , giải thích cho đầu dây bên kia đại khái chổ hắn đứng ra sao , mặc đồ gì . 1 lát sau , hắn nhìn quanh qua lại cố gắng tìm kiếm đối tượng đang ở nơi đâu . Ở bên đường , hắn bắt gặp 1 bóng dáng thấp bé đang qua lộ.
.
.
.
.
.
.
.
đây sao ?
Cái bóng người nhỏ bé đó từ từ tiến gần đến phía hắn , mang khẩu trang , đồ quần áo trắng giản đơn . Thật sự nhìn như đồ bình thường bận ở nhà , chẳng có 1 trao chuốc . Nhìn sơ qua thì làn da đèn , dáng lùn , thân hình không hấp dẫn .
.
.
.
.
.
.
.
“ Bạn là long ? “
À , ích nhất cô ấy có đôi mắt đẹp .
“ Ừa , tú à ? “
“ Ừa , tôi biết 1 quán nước cũng được gần đây . Tới đó rồi nói chuyện “
“ Ừa , bạn dẫn đường đi , tôi không rành đường lắm “
“ Ừa “
Nói rồi Tú cất bước về phía trước , Long bước theo sát bên . Long hỏi lung tung vài chuyện rồi dùng năng khiếu hài hước của mình chọc cười Tú , Long cũng không hỏi cái gì cần cả vì hắn định đến quán mới nói chuyện đàng hoàng . Mà Long cảm thấy là cũng không có gì cần hỏi cả .
2 người ghé vào 1 quán trà sữa phong cách đơn giản bên đường . Quán tên là “ tin-tin” , bên trong màu sắc chủ đạo là trắng và cam nhạt . Bên tường gián các hình cách điệu màu trắng đen trong rất bắt mắt .
Ừm.
.
.
.
.
nơi này cũng được , 2 người bỏ dép ra . Đi vào bên trong , chọn 1 cái bàn trống rồi ngồi xuống . Trong này cũng không đông lắm , ngoài Tú và Long ra thì chỉ còn lại 2 bàn có người khác mà thôi . Tiếng nhạc rất nhẹ nhàng du dương . Chiếc bàn , mặc kiếng màu đen đục .
2 ly trà sửa được đem ra , Long cùng Tú vừa uống vừa cười nói . Dường như hợp tính , Tú cười nói rất nhìu . Long lại ráng cho cô nàng cười phá lên .
L :_ Hôm nay vui chứ ?
T:_ Ừa , cũng vui . Lâu rùi mới vui thế
L:_ Vậy à , có chuyện gì thế
T:_ Cũng không phải , tại thường ngày bận rộn tùm lum à
L:_ Ừa , không sao , tui đơn giản lắm . Có gì muốn chơi bời cười nói cứ tìm tôi , có tâm sự tìm tôi lun . Tôi bầu xô hết cho .
hehe
Tú cười nhẹ lên rồi nói
T:_ Ông ham hố quá . Cái gì cũng có ông hết
L:_ Thì tôi mà , thế mới gọi là phong cách chứ .
T:_ Thật ra tôi ích khi nói chuyện thoải mái thế này lắm , tôi nói ông nghe , tôi có 1 bí mật đó . Nhưng tôi biết dù có kể ông cũng không tin đâu . Khó nói lắm ông à
L:_ Huh ? vậy sao ? tôi cũng có 1 bí mật không dám kể ai , vì người ta cũng sẽ không tin tôi .
T:_ Bí mật của tôi liên quan tới tâm linh ông à , không biết ông tin không nữa .
L:_ Bà chưa kể tôi nghe sao tôi biết được . Chuyện của tui cũng liên quan đến tâm linh đấy , bà kể thử cho tôi nghe xem . rùi tui sẽ kể cho bà nghe lại .
T:_ Cũng không có gì giấu ông . Chỉ là hơi khó kể thôi . Là vầy , từ nhỏ tôi đã khác người rồi ông . Ông có tin mấy cái tâm linh không ? , lúc nhỏ tôi hay có cảm giác lạ về tâm linh lắm . Đôi khi tôi tiên đoán được trước những chuyện xảy ra rồi rất nhiều điều khó tin nữa . sau đó tôi gặp được 1 cậu trên miền trung ấy , cậu nói tôi có căn tu . Là kiếp trước tôi là.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Trong lòng Long trầm lại , ánh mắt hắn lại lạnh hơn vài phần . Nhưng thủy chung trên mặt không hiện lên vẻ gì khác lạ . Vẫn cười nói và nghe theo câu chuyện Tú kể . 1 lát sau , Long lại kể lại câu chuyện của mình . Kể về 3 người ở Cần Thơ cũng giống như Tú , hắn cũng là 1 kẻ như Tú . Gương mặt tú nghe kể chuyện biến hóa vô cùng . Lúc giật mình , khi lại ngạc nhiên mừng rõ , sau cùng lại cau mày phức tạp . Dường như đang tiêu hóa thông tin thu được .
2 người nói chuyện với nhau rất lâu . Những chuyện khác hoàn toàn bị 2 người vứt ra khỏi đầu . Giờ họ hỏi lẫn nhau thông tin về những câu chuyện tâm linh . Làm cách nào nhận biết những người còn lại ? bà có khả năng gì ? v.
v.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
tưởng chừng ko bao giờ dứt .
10h đã điểm , 11h nhà trọ đóng cửa nên Long cũng cười nói chào tạm biệt đi về nhà .
Tú cũng cười bồi theo rồi tạm biệt dù có chút không nỡ muốn hỏi thêm . 2 người hẹn ngày mai lại gặp nhau nói chuyện tiếp .
Long quay đi , không quay đầu lại . Khuất sau góc rẻ ngoặt , gương mặt cười cười của Long tắt ngay . Trở nên có chút trầm dễ nhận thấy , còn có 1 nét buồn nữa . Long cho tay vào túi quần , móc chiếc điện thoại ra , bật nắp dậy tra vào danh bạ . Số của thằng Phú đây rồi . Long biết giờ này nó vẫn còn thức .
Đây là cái mà nó gọi là không thể thoát khỏi đây sao ? Dù ta có đi đâu thì cũng gặp họ.
.
.
.
.
những người đặc biệt này . Sao ta lại gặp họ ? Ta đi lên thành phố này cũng là vô ích sao ?
Khốn kiếp , ta ghét cảm giác số phận của mình bị người khác sắp đặt thế này .
“ Tút , tút , tút .
.
.
.
.
.
.
. số điện thoại quý khách đang gọi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
cả đời không liên lạc được . Zậy nha “
Ặc , số này của tổng đài nào thế ?
Cái quái gì thế ?
Long bấm số gọi lần nữa. “ Tút , tút ,
tút.
.
.
.
.
.
.
.
số điện thoại quý khách đang gọi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
cả đời không liên lạc được . Zậy nha “
Ặc.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
gương mặt Long đầy vẻ mù mờ cam chịu . Cái.
.
.
.
.
.
.
.
cái.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
gì thía này .
Mép miệng Long giật giật vài cái , Long cố gắng thở sâu dằn cơn nóng máu đang lan ra khắp người lại .
Cố đè nén hết cỡ cơn giận xuống mà nhả ra 1 câu cho chủ nhân số điện thoại này :
_ “ Thằng khốn nạn , hèn hạ , bỉ ổi , vô liên sỉ.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
aaaaaa , 2 tuần nữa tao sẽ chém mày . Nhớ kỹ đấy thằng kia “
1 đêm đầy kích động.
.
.
.
.
.
.
.
.
.