Lục Minh

Lục Minh

Cập nhật: 15/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 1,736
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Đoản Văn
Trọng Sinh
     
     

23/

Tôi trở về nhà, anh trai đã chuẩn bị xong bữa cơm trên bàn.

Tôi đã bảo với anh là tôi học xong lúc bốn giờ, nhưng bây giờ đã là sáu giờ.

Bỗng nhiên tôi nhớ ra, lần trước cũng thế, anh trai cũng chờ tôi ngồi trên ghế sofa.

Tôi đi đến trước mặt anh, nắm lấy tay anh.

"Anh.

"

Tôi gọi anh.

Ánh hoàng hôn dường như bao phủ lên người đàn ông ấy, cả không gian chìm đắm trong hào quang cuối cùng của ngày.

Anh bóp nhẹ cổ tay và ôm lấy tôi.

"Đi đâu vậy, hả?"

"Đi tìm cảnh sát Vương.

"

Tôi đã hứa với anh là sẽ không giấu diếm gì anh nữa.

Anh thở dài, xoa đầu tôi.

"Đồ ngốc.

"

Có vẻ như rất nhiều lời nói, đều có thể được ẩn giấu trong những cử chỉ này.

Giống như cách anh ôm tôi, hôn tôi. Như cách anh chạm từng ngón tay lướt qua mái tóc tôi, quấn quanh từng sợi.

Nếu mọi vật trên đời này đều có hơi ấm, thì tôi ghét mùa hè nóng bức như thế này.

"Ăn cơm trước?"

Ngón tay anh gạt mái tóc rối bời của tôi ra. Hơi thở quen thuộc chạm vào môi tôi.

Tôi ôm chặt cổ anh.

"Ăn gì đây, anh trai?"

"Ăn cơm.

"

"Anh trai.

"

Những tiếng gọi ngọt ngào xen lẫn nhau vang lên trong không gian lặng lẽ của buổi chiều hè.

Anh cúi đầu nhìn tôi, sau đó ôm tôi vào lòng.

Bên ngoài cửa sổ, tiếng chuông xe đạp vang lên. Mùi hương cay nồng của hạt tiêu từ nhà hàng xóm bay vào qua khung cửa.

Nhưng tôi biết mùa hè sắp tàn, vậy nên tôi chỉ có thể hôn anh từng giây từng phút.

Tôi muốn ôm anh vào trong trái tim, khắc sâu vào tâm trí, để cả đời này không bao giờ quên được.

24/

Tôi gọi điện cho anh, hỏi anh có rảnh không, để tham dự lễ tốt nghiệp của tôi. Anh trai tôi nhẹ nhàng trả lời qua điện thoại.

"Em biết không, ngày mai hình như anh có một nhiệm vụ giúp khách hàng tìm mèo.

"

"Nếu anh không tới, em sẽ giận chết mất.

" Tôi cắn răng đe